Trong không gian tối tăm lơ lửng 1 thân ảnh. Thân ảnh đó vừa có chút hư vừa có chút thực. Bỗng thân ảnh đó mở mắt ra, người đó lơ mơ nhìn xung quanh và ca thán
:
- Xem ra đây chính là cõi niết bàn a. Không có đáng sợ như ta tưởng a.Xem ra ta chết thật rồi. cũng được đi, chết vì bảo vệ người quan trọng của mình cũng không phải là cái chết quá đáng thất vọng. chỉ mong rằng cô ấy có thể có 1 cuộc sống hạnh phúc.
Và anh lại nhắm đôi mắt lại như muốn chìm sâu thêm vào hắc ám vô tận.
Bông có 1 tiếng nói phiêu miểu vang lên:
- Ngươi bằng lòng chìm sâu vào hắc ám như vậy sao. Bỏ mặc lại những người quan trọng với ngươi. Bỏ mặc lại những người mà ngươi định bảo vệ sao. Và chỉ ở đây mà cầu nguyện bọn họ được an toàn. Ngươi cũng biết điều đó là không thể mà,.
Cầm vô thức đáp lại:
- Tất nhiên là ta biết điều đó. Nhưng mà ta đã chết rồi. Đã đi đến cõi niết bàn như thế này thì còn làm được gì nữa. Ta cũng không thể sống lại mà bảo vệ người khác nữa. Chẳng lẽ có cách nào ra khỏi cái chốn hắc ám vô tận này sao.
Không khí lại trầm mặc làm Cầm thở dài 1 cái. Xem ra là vo vọng rồi. Cầm lại nhắm mắt lại để quên đi nỗi cô đơn ở đây.
Bỗng tiếng nói lại vang lên lần nữa:
- Ngươi có dám liều mạng để ra khỏi đây ư.
Cầm nghe vậy thì trả lời không suy nghĩ:
-Đã đến nước này thì thì còn do dự sao. Ta đã chết rồi thì chết thêm lần nữa có hà gi.
- Không giống nhau. Nếu ngươi đồng ý thì ngươi có thể sống như thế này mãi mãi nhưng mà nếu ngươi quyết định đi đến bước kia thì có thể sẽ chẳng còn gì. Sẽ triệt để biến mất khỏi trời đất này, vĩnh viễn không được siêu sinh.
- Ha ha ha… chắc ngươi chưa nghe câu “ thà 1 phút huy hoàng còn hơn ngàn năm le lói “sao. Hơn nữa ta còn rất nhiều người đang chờ ta ngoài kia. Ta sẽ không chết đâu.
- Có dũng cảm lắm. Thử thách sẽ đến với ngươi ngay thôi. Trước khi đi ta chỉ có 1 câu đành cho ngươi, ý trí bất diệt thì thân thể mãi trường tồn.
- Khoan đã..
Mặc cho Cầm gọi cũng không có ai trả lời, như thể không có ai vừa lên tiếng vậy. Nhưng Cầm tin tất cả những thứ đó là chân thực. Xem ra cơ hội cũng như là thử thách của anh chàng sắp xuất hiện rồi.
Và nó xuất hiện nhanh hơn Cầm tưởng khá nhiều. từ người anh chàng đột nhiên có 1 nhiệt lượng bốc ra khiến Cầm hơi hốt hoảng. Nhưng do đã được cảnh báo trước nên Cầm đoán ngay đây chính là thử thách đi.
Nhưng mà Cầm cũng không thấy cái gì nguy hiểm cả. Ngọn lửa đó nóng thì nóng thật không phải nói là ấm mới đúng. Nó chưa thể hiện ra bất cứ cái gì nguy hiểm cả. chẳng lẽ sợ ấm quá nên ngủ mất sao. Thế thì buồn cười qua đi.
Nhưng mà rất nhanh. Cầm mới biết được suy nghĩ của mình là buồn cười thế nào. Đây chỉ là chút lặng trước cơn bão mà thôi.
Chợt núi lửa đã bạo phát. Cả người Cầm như vừa được cái gì nhen nhóm lên. Sức nóng tăng theo cấp số nhân.
Cơn đau ập đến quá bất ngờ khiến Cầm không có chuẩn bị nào. Và hiển nhiên, anh chàng đã phải trả giá vì những sai lầm của mình. Cơn đau do ngon lửa mang lại vốn đã khủng khiếp nay Cầm phải đón nhận nó 1 cách bị động thì càng khủng khiếp thôi. Không chỉ thế, cơn đau còn không có mất đi dù cho Cầm đã mất đi tri giác. Nó như những đòn đánh cực nặng vào tâm thần, vào linh hồn Cầm khiến anh chàng đau đớn muốn ngất đi nhưng mà không ngất được.
- Á…Á….Á…Á….Á…Á
Quá kinh khủng. Đau đớn bằng xác thịt sao có thể so sánh được với cơn đau về tinh thần.Đến cả người cứng rắn, đánh nhau đến chết còn không cất 1 lời như Cầm cũng phải hét lên thảm thiết như vậy. Những cơn đau đó không có cách nào trốn tránh, không có cách nào bỏ qua mà chỉ có thể chịu đựng. Chịu đựng đến khi không thể chịu đựng được nữa mà sụp đổ triệt để… triệt để…
Nhưng lúc này Cầm lại cười. Đau quá hóa cười. Trông Cầm lúc này thật là đáng sợ. Cả người đầy vết nứt lộ ra máu thịt, thất khiếu thì chảy máu, con mắt trợn tròn đầy gân đỏ như muốn lòi ra. Nhưng lúc này Cầm lại cười mà hét lên:
- Đến đây đi. Ta mà thua ta là con ngươi.
VÀ sau đó là 1 tràng tiếng hét đầy thảm thiết. Vang vọng khắp không gian.
….
Thời gian trôi qua như là gió mà cũng nặng như trì. Cầm bị cơn đau hành hạ khiến anh hoàn toàn mât đi cảm giác về thời gian. Anh không biết mình đã chịu đựng mấy ngày mấy tháng hay là mấy năm rồi. Chỉ biết Cầm chỉ còn miễn cưỡng ý thức để không chìm vào trong bóng đêm mãi mãi. Cơn đau vẫn không biến mất nhưng mà Cầm cũng đã triệt để không cảm nhận được rồi. Đau không, đau rất đau nhưng mà đau quá cũng thành quen rồi mà cũng có thể đã hết sức mà hét rồi. Chỉ biết tinh thần của Cầm đã đứng trên bờ vực sụp đổ. Chỉ cần có thêm 1 chút tác động nữa thì có lẽ Cầm sẽ triệt để sụp đổ mất.
Và nó đến nhanh hơn Cầm tưởng. Ngon lửa bắt đầu gặm nhấm cơ thể của, bắt đầu từ chân lan dần đến hạ bộ rồi lan lên đến bụng… đến ngực và rồi Cầm chỉ còn lại mỗi cái đầu.Sự tan ra đến đây lại chậm lại chậm lại như là muốn tra tấn anh chàng, muốn cho linh hồn Cầm dần dần sụp đổ.
Chỉ thấy mắt Cầm mờ đi mờ đi và triệt để nhắm lại như thể đã buông tha.
Ngọn lửa chợt réo lên như đắc thắng, tốc độ tiến lên càng nhanh và chẳng mấy chốc Cầm đã triệt để bị thiêu đốt chẳng còn gì.
Trong không gian tối đen, ngọn lửa vẫn le lói 1 chút rồi triệt để tắt đi khiến không gian trở lại tối đen như trước..
Bỗng…
………………..
Ma giới, mọi người trầm mặc vây quanh 1 đống tro tàn. Đây là những thứ còn sót lại của Cầm. Không ái nói gì. Niết bàn thất bại thì đây chính là kết cục. Không ai có thể tránh được.
Không ai nói gì. Không khí trầm mặc vô cùng. Nước mắt cũng đã tuôn rơi nhưng mà cũng chẳng thể nào cứu vãn được cái gì. Cầm đã triệt để không cứu được rồi.
Kagura trên mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng viêc cô không mút que kẹo như lúc nãy đã nói lên tất cả. cô lặng lặng quỳ xuống, nắm lấy 1 nắm tro lên mà xem xét. Mày cô nhíu sâu. Từ nắm tro này cô không cảm thấy chút nào sự tồn tại của Cầm. Chính xác ra là không có chút sự tồn tại nào trong đó. Như thể nắm tro này chỉ là 1 nắm tro bình thường mà thôi. Chẳng lẽ Cầm đã triệt để chết rồi sao. Thật là khó mà chấp nhận được.
Nhưng quả thật cô cũng không có bất cứ cơ sở nào để chứng minh hay là để đưa ra hi vọng về việc Cầm có thể sống lại. Không có bất cứ cái gì.
Cầm đã triệt để chết rồi.
Cô đứng dậy, trên mặt thể hiện sự nuối tiếc không thôi. Còn nuối tiếc về cái gì thì không ai biết.
Cô thở dài ra và nói:
- Đã triệt đẻ hết hi vọng rồi. Chúng ta cũng nên kiếm 1 nơi để cho cậu ta yên nghỉ đi.
Không ai nói gì nhưng chỉ thấy Sazech đã thì thầm vào tai người hầu và người đó khẽ gật đầu.Chỉ thấy khi đi ra thì trên tay cô thêm 1 cái lọ.
Mọi người không nói gì nhưng mà đều chung tay mà đưa từng nắm tro vào trong.
Đúng lúc nắm tro cuối cùng được đưa vào thì dị biến xảy ra.