Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 601: Lên thuyền giặc



Cơn bão qua đi, cả đám vẫn đang tập bơi tập thể. Cầm mở bản đồ ra. Hòn đảo gần nhất cũng cách đây không hề gần. Hoặc là có nhưng mà có lẽ không hiện ở đây. Nhưng mà bơi hay là bay đến đó cũng là cả 1 vấn đề. Thật đúng là..đen quá mà.

Cầm bay lên trên không nhìn xung quanh cố gắng tìm 1 hướng đi tốt nhất. Mắt anh chợt sáng lên. Bởi vì anh thấy xa xa có 1 chiếc thuyền đang đi qua. Chỉ là… trên đó phấp phới 1 lá cờ đen đen với đầu lâu xương chéo. Thật đúng là… chẳng lẽ khu vực này là khu vực mà hải tặc hoạt động sao?

Mà thế nào cũng được? Miễn là có cơ hội đi thuyền chứ không cần bơi là đã tốt lắm rồi a.

Cầm quay xuống nhìn 3 cô nàng nói: 

- Ta nhìn thấy 1 chiếc thuyền đằng kia.Có thể chúng ta không cần đi bộ nữa. Mã Tiểu Đào, nàng mang theo Liên Tâm còn ta mang theo cô nàng công chúa này. Hazzz.. không biết đến bao giở cô nàng này mới tỉnh để Cầm có thêm chút thong tin đây.

Mang theo cô nàng, mở ra 2 cánh. Cầm bay về phía chiếc thuyền hải tặc đằng xa kia. Mã Tiểu Đào đi ngay theo sau.

,….

Trên thuyền hải tặc,2 hải tặc nhàm chán đứng nhìn biển nói:

- Hazzz.. giờ việc đi biển càng ngày càng được chú trọng khiến cho việc kiếm ăn của chúng ta càng ngày càng khó. Thật không biết nên sống sao đây.

- Thôi đừng nói nữa. Thuyền trưởng chúng ta dù sao cũng mới là đấu la. Mà bây giờ bọn thương nhân cũng học khôn. Nếu có chuyến hang quan trọng đều có mời đấu la bảo kê. Ai dám tấn công. Hàng ngon thì ngon thật đó nhưng chắc gì có mạng để hưởng cơ chứ.

- Thì như thế. Nhưng chúng ta còn cách nào. Từ khi còn nhỏ chúng ta đã đi làm hải tặc.Tiếng dữ vang cả vùng biển này. giờ muốn tìm công việc khác cũng khó.

Hắn khẽ thở dài:

- Ta vốn định làm 1 thời gian nữa để tiết kiệm tiền cưới vợ rồi kiếm 1 công việc nghiêm chỉnh 

nhưng thật không biết cần tiết kiệm đến khi nào nữa a. Tiền đã khó kiếm mà chủ yếu vào tay cao tầng. Đến tay chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu.

- Thôi đừng ca thán nữa. tiền không còn bao nhiêu nhưng chí ít chúng ta không lo việc ăn ngủ nghỉ nếu để lời này đến tai thuyền trưởng thì sợ cơm ăn hàng ngày còn chưa chắc có nữa. An phận đi.

Rồi hắn lấy ra 1 chai rượu, uống 1 hớp rồi vất cho tên còn lại rồi nói:

- Đây, uống đi.. làm vài hớp là quên hết nỗi buồn ấy mà.

- Nhưng chúng ta đang trong giờ cánh gác mà. Để thuyền trưởng hay thuyền phó nhìn thấy thì không hay.

- Lo cái gì. Khu vực này vừa mới có bão nên chẳng có ma nào đâu. Mà dù có thì có lẽ chúng ta cũng chẳng làm ăn được gì. Lo cái méo.

Tên này nghe vậy cũng xuôi tai. Tiếp lấy chai rượu làm 1 hớp lớn. Lại nhìn ra biển xanh. Nhìn biển rộng mà uống rượu thế này cũng là 1 cái thú a.

- Đúng rồi, quần đảo sa đọa chuẩn bị có buổi đấu giá lớn nhất năm. Không biết thuyền trưởng có đi không nhỉ.

- Tất nhiên rồi. Thuyền trưởng của chúng ta cũng đã ở cấp 89 được 1 số năm rồi. Ngài ấy vẫn luôn tìm kiếm cơ duyên để có thể đột phá phong hào đấu la. Hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội cả năm mới có 1 lần này được. Chỉ mong thuyền trưởng có thể thành công. Có phong hào đấu la tại thì chắc chắn việc làm ăn của chúng ta cũng sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều 

- Ồ, đấu giá hội ư? Có thể kể chi tiết cho ta được không

2 tên quay người lại thì thấy có 4 người đang đứng đó. 4 người con gái đang mỉm cười nhìn bọn họ.

Vẻ mặt 2 tên này trở nên ngốc trệ. Bởi 4 người này không ai không phải là mĩ nữ. Đặc biệt là 2 cô gái kia. 1 cô tóc tím đang chìm vào giấc ngủ còn 1 cô là tóc màu xanh lá suôn mềm. Cấc cô có thể nói là người đẹp nhất mà 2 tên này từng gặp 2 cô như những nữ thần hoàn mĩ vô khuyết. 2 cô gái còn lại không phải là không đẹp nhưng mà so với 2 cô gái này thì vẫn thua 1 bậc. Nếu nói 2 người đó là người hầu thì bọn họ cũng tin.

Nhìn vẻ mặt chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng của 2 tên này, 3 cô gái trông có vẻ không vui. Cô gái tóc xanh trông lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, cô mỉm cười thật đẹp.

- Có thể nói cho chúng ta biết được không.

2 tên này vô thức gật đầu:

- Quần đảo sa đọa có thể nói là nơi giao thương lớn nhất của cả 2 vực này.có thể nói trên đời có gì thì có thể tìm thấy ở quần đảo sa đọa. Nhưng hiển nhiên bao giờ cũng có những thứ trân quý mà bình thường không thể mua được do nó quá hiếm thấy. Những thứ đó sẽ được thu thập bảo tồn và cứ 1 năm 1 lần sẽ được đấu giá 1 lần. Và đó chính là lúc mà cả quần đảo trở nên sôi động nhất.1 cơ hội như vậy tất nhiên chúng ta cũng không thể buông tha được.

Cô gái tóc xanh nghe vậy khẽ gật đầu:

- Đúng lúc, chúng ta cũng có ý định đi đến quần đảo sa đọa. Có thể mang chúng ta 1 đoạn đường được không.

Tên hải tặc này thiếu chút nữa gật đầu nhưng mà xem ra là thuyền trưởng trên thuyền này vẫn còn rất uy phong nên hắn trù trừ:

- Cái này….. tôi không quyết định được. Để tôi đi hỏi thuyền trưởng 1 tiếng đã.

Cô gái cũng không làm khó dễ mà khẽ gật đầu, thản nhiên đứng đó chờ. Thấy thế, 1 trong 2 tên hải tặc vội chạy vào trong buồng lái. Do cơn bão vừa đi qua nên đa phần thuyền viên đều rất mệt mà ở trong khoang thuyền của bản thân nghỉ ngơi. Do đó lối đi không có bất cứ 1 ai. Tên hải tặc đễ dàng đến 1 căn phòng nằm biệt lập tại 1 khu. Đây chính là nơi thuyền trưởng làm việc và nghỉ ngơi.

Hắn không chút do dự đập cửa và nói:

- Thuyền trưởng, có việc lớn, có việc lớn.

Sau 1 hồi đập thì cánh cửa mở ra và 1 thân ảnh mang theo vẻ khó chịu nhìn qua. Khí thế của hắn tỏa ra bao phủ tên tên này. Lạnh dọng nói: 

- Ngươi có biết ta đang nghỉ ngơi không hả. Dám làm phiền ta như vậy xem ra ngượi gan rất lớn nhỉ. Có cần ta để cho đám hải thú kiểm tra thử không.

Tên này khẽ run 1 cái nhưng hắn vẫn có thể mở miệng nói:

- Đại nhân, ta không dám. Nhưng quả thật là có chuyện. Có mối lớn, có mối lớn

Nghe vậy vẻ mặt tên thuyền trưởng mới hòa hoãn 1 chút. Nhưng dọng nói của hắn vẫn rất đanh thép:

- Nói đi. Nhưng nếu thông tin của ngươi không làm ta hài lòng thì cẩn thận đấy.

Tên này vội nói:

- Nhất định, nhất định sẽ để đại nhân hài lòng.1 lời không diễn tả được. Đại nhân,ngài theo ta lên trên boong xem đi ạ.

- Dẫn đường.

Tên này không chút do dự mà đi trước dẫn đường, tay truyền trưởng cũng nhanh chóng đi theo. Kèm theo đó là từng thân ảnh từ trong các khoang thuyền tràn ra. Rõ ràng bị khí thế của thuyền trưởng đánh động.

Cả đoàn người trùng trùng điệp điệp đi lên trên boong thuyền và trùng trùng điệp điệp bị dính định thân thuận.

Vì trước mặt họ là 4 đại mĩ nữ. Không, nói đại mĩ nữ thôi là chưa đủ, phải nói là nữ thần, là nữ thần a.

Bọn họ làm hải tặc rất nhiều năm rồi. Mĩ nữ như thế này cũng không phải là chưa gặp nhưng mà mĩ mạo đến dạng này thì quả thật là chưa gặp bao giờ a.

Thế mà những nữ thần ấy lại đang đứng trước mặt họ.

Thật là của trời cho mà.

Vài tên đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Xem ra là chúng muốn chết rồi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.