Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 4: Sợ Cái Gì Thì Cái Đó Tới





Tối nay cô để một mái tóc nâu vàng xoăn dài xõa ngang trên vai phải, chiếc váy đỏ trên người thật sự rất hợp với nước da của cô, làm cho làn da của cô trong trắng hơn.

Chiếc váy được thiết kế vai xéo, vừa vặn che được vết thương do ngày hôm đó cô cứu Lệ Đế Minh đã để lại.

Dáng người của cô cao gầy, lại cộng thêm khí chất có xu hướng lạnh lùng, cũng bởi vì vậy mà có thể tùy tiện nắm bắt được phong cách của bộ lễ phục này.

Ngũ quan của Cố Chiêu Nghi vô cùng tinh xảo, đôi mắt hoạt bát trong suốt, nhưng mà cũng lộ ra một cảm giác lạnh lùng.

Chắc có lẽ là bởi vì khí chất lạnh lẽo trên người của cô, ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông, từ nhỏ đến lớn đàn ông biểu đạt tình yêu với Cố Chiêu Nghi cũng không phải là con số ít.


Cùng lúc đó, có một chiếc xe sang trọng kéo dài dừng xéo ở sau lưng Cố Chiêu Nghi.

Bảo vệ phụ trách bãi đỗ xe cửa chính nhà họ Sở lập tức chạy tới mở cửa xe cho chủ nhân của chiếc xe này.

2078758_2_25,60Chắc có lẽ là trên xe đó là nhân vật lớn, quá mức nổi tiếng, làm cho không ít người đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía phương hướng đó.

Ngay cả Cố Chiêu Nghi cũng không tự giác, cảm thấy tò mò, mà khi cô và Sở Mộng Cẩm không hẹn cùng quay đầu nhìn sang, hai người đều thay đổi sắc mặt.

Người đàn ông với bước chân thon dài, mang thêm một gương mặt băng sơn bước xuống từ trên xe không phải là Lệ Đế Minh thì là ai.

Cố Chiêu Nghi tuyệt đối không nghĩ tới mình lại gặp Lệ Đế Minh trong trường hợp này.

Nhưng mà suy nghĩ lại, Lệ Đế Minh xuất hiện ở đây hình như là không có cái gì không đúng.

Lệ Đế Minh và nhà họ Sở chắc chắn có qua lại về phương diện làm ăn.

Dưới bóng đêm, bộ đồ vest màu xanh đậm trên người của Lệ Đế Minh dường như nhiễm thêm một tầng sắc thái thanh lãnh, đôi chân thon dài thẳng tắp được bao bởi chiếc quần tây được chế tác rất tinh xảo.

Người đàn ông này! quả thật có một dáng người rất tốt, cho dù ở đâu cũng sẽ trở thành phong cảnh xinh đẹp.

“Chúng ta đi vào trước đi.


” Tuy nói rằng cô đã thay quần áo nữ, cùng với cô của ngày bình thường hoàn toàn khác biệt nhau, nhưng mà Cố Chiêu Nghi luôn cảm thấy có chút chột dạ.

Sở Mộng Cẩm cũng lập tức gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đến chúc thọ ông nội nào.


Lúc đi vào, Sở Mộng Cẩm cảm thấy thật sự có lỗi: “Thật ngại quá, tớ không biết là tối nay Lệ Đế Minh cũng đến.


“Không sao hết, chỉ cần cố gắng phòng ngừa không đụng mặt với anh ta là được rồi.

” Mặc dù ngoài miệng Cố Chiêu Nghi nói như vậy, nhưng mà trái tim lại đang treo lên không có cách nào buông xuống được.

Sự thật đã chứng minh, muốn đề phòng không chạm mặt nhau trong bữa tiệc như thế này cũng rất khó khăn.

Bởi vì sau khi cô với Sở Mộng Cẩm mừng thọ ông nội Sở, đang định rời khỏi thư phòng của ông nội Sở, quản gia nhà họ Sở đẩy cửa bước vào thư phòng, đồng thời cũng nói một câu: “Ông chủ, cậu Lệ đến.


“Vậy hả? Vậy mời cậu ấy vào đây đi.


” Ông Sở trước khi nói câu này còn cố ý liếc mắt nhìn Cố Chiêu Nghi một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.

Nhưng mà Cố Chiêu Nghi cũng không chú ý đến động thái nhỏ xíu của ông cụ Sở, cô đã sớm đứng nguyên tại chỗ bởi vì câu nói của quản gia.

Thật sự là! sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó mà.

Sở Mộng Cẩm nhìn thoáng qua gương mặt khó coi của Cố Chiêu Nghi, đang định chuẩn bị đi khỏi cùng với cô: “Ông nội, nếu như ông đã có khách quý cần phải đón tiếp, thế thì cháu với Chiêu Nghi đi trước vậy.


“Chờ cái đã! chờ gặp cậu Lệ này rồi hẳn đi cũng không muộn mà.

” Lời nói của ông cụ Sở vừa mới dứt, Lệ Đế Minh liền bước vào thư phòng.

Người đàn ông này ăn mặc gọn gàng tỷ mỉ, ngay cả đôi giày da dưới chân cũng sáng bóng không dính một hạt bụi nào.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.