Đốt ngón tay trắng lạnh của Hạ Linh Tễ chậm rãi nhấc một vật lên.
Đó là chiếc váy khiêu vũ bằng lụa mỏng manh đã được cất đi, lúc này lại được lấy ra mặc lại lên người Tần Mang một cách chậm rãi mà chỉnh tề.
Chất liệu lụa mỏng có màu sắc nóng bỏng.
Tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp ẩn hiện trong màn đêm, tựa như một khung cảnh tuyệt đẹp trong mơ còn lưu luyến chưa tan biến.
Trong giấc mơ, dải lụa đỏ chậm rãi bao phủ lấy sương tuyết trên tảng băng, cuối cùng dải lụa đỏ dần dần hóa thành ngọn lửa mãnh liệt, từng chút từng chút làm tan chảy tảng băng lãnh đạm lại nguy hiểm.
Xuyên qua lăng kính và thực thế, đều có một vẻ đẹp khác nhau.
Tất nhiên, với Hạ Linh Tễ mà nói thì thực tế càng tốt hơn.
Ít nhất không cần phải vào nhà vệ sinh để giải quyết mấy trăm triệu.
Tần Mang rũ mắt xuống, ánh mắt cô rơi vào đường cong vòng eo hoàn mỹ của người đàn ông, cơ bụng tám múi rắn chắc bùng nổ sức mạnh và sự nguy hiểm của người đàn ông.
Mỗi lần nhìn thấy nó, trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh anh đứng cạnh chiếc phi cơ trực thăng mà Hạ Hủ Trừng đã cho cô xem hôm đó ở nhà cũ.
Đôi chân dài và vòng eo rắn chắc được bao bọc bởi chiếc quần rằn ri vừa ngầu vừa hoang dã.
Vì vậy, cô thành thật trả lời: “Thích.”
Vòng eo quyến rũ câu hồn, ai mà không thích cơ chứ.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ dưới ánh sáng như được phủ thêm một lớp màu sắc tươi sáng, và thấp thoáng nụ cười hiếm hoi.
Anh cũng không có ý định che giấu, gật gật đầu cười nhẹ: “Hóa ra là như vậy.”
“Hạ mỗ hiểu rồi.”
Tần Mang hiện tại ngoại trừ đóa hoa bỉ ngạn bí ẩn và quyến rũ trên lưng anh thì chính là thích vòng eo của anh nhất.
Nhưng cô luôn cảm thấy cái mà Hạ Linh Tễ hiểu và cái mà cô nghĩ có chút khác nhau.
Đáng tiếc rằng.
Hạ Linh Tễ không hề cho cô thời gian để suy nghĩ.
Thấy Tần Mang sung sướng xong liền bắt đầu ngây người ra, ánh mắt Hạ Linh Tễ liền tối sầm xuống: “Bà Hạ, cái tật xấu qua cầu rút ván này của em khi nào mới có thể đổi được?”
“Hửm?”
Hàng mi như cánh bướm của Tần Mang ngây thơ chớp chớp.
Cô có sao?
*
Cả một đêm qua Ngu Khánh ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới lời nói lạnh thấu xương của Hạ Linh Tễ trong bữa tiệc đó, cùng với vẻ mặt của những người khác nhìn ông ta khi rời đi, có người thì châm chọc, có người thì cười đùa, có người thì thương hại.
Cho dùng là vẻ mặt nào.
Thì ông ta cũng đều không thể chấp nhận được.
Quan trọng hơn là— Ông ta không biết mình đã đắc tội vị nhân vật lớn kia ở chỗ nào.
Loại lưỡi đao treo trên đầu này không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Chỉ càng dày vò nội tâm người khác hơn.
Trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc lá.
Khói thuốc vẫn còn lượn lờ quấn quanh, chứng tỏ tâm trạng của ông ta đang cực kỳ xấu.
Cho đến sáng hôm sau.
Ngu Khánh được trợ lý gọi đến công ty, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, ưu tú toàn thân mặc tây trang, đi giày da.
Là Tùng Trăn.
Ngu Khánh hôm qua vừa gặp anh ta.
Thư ký trưởng của người cầm quyền tập đoàn Hạ Thị, chỉ phục vụ một mình Hạ Linh Tễ.
Lúc này, đi theo phía sau anh ta là đoàn đội luật sư nổi tiếng nhất của tập đoàn Hạ Thị.
“Thư ký Tùng?”
“Là Hạ tổng có chỉ thị gì sao?”
Ngu Khánh trấn tĩnh lại hồi lâu mới bình tĩnh được nhịp tim hỗn loạn của mình, ông ta không thể hoang mang trước mặt cấp dưới được.
Nếu bản thân là người lãnh đạo mà cũng hoảng sợ thì làm sao có thể khiến cho cấp dưới phục mình được?
Tùng Trăn cười nhẹ, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: “Ngu tổng, chào buổi sáng.”
“Tôi thay mặt cô Tần Mang đến đây để bàn bạc với quý công ty về việc chấm dứt hợp đồng.”
Tần Mang?
Chấm dứt hợp đồng?
Vẻ mặt của Ngu Khánh giây trước vừa mới bình tĩnh lại, ngay sau đó nháy mắt đã nứt toạc ra.
Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra vì sao ngày hôm qua Hạ Linh Tễ đột nhiên sắc mặt lại lạnh lùng như vậy.
Hóa ra là như vậy.
Ông ta lẩm bẩm: “Tần Mang cũng có bản lĩnh đấy, vậy mà có thể trèo lên…..”
“Cô Tần, không phải là người mà ông có thể tùy ý chửi bới bôi nhọ được.”
Anh ta đặt tập tài liệu lên bàn của Ngu Khánh, đảo khách thành chủ nói: “Chờ khi Ngu tổng bình tĩnh lại, chúng ta lại bàn bạc tiếp về việc chấm dứt hợp đồng.”
“Hôm nay, tôi có nhiều nhất chính là thời gian.”
……..
……..
Hai tiếng sau.
Sau khi tiễn đoàn người của tập đoàn Hạ Thị rời đi, Ngu Khánh cả người mềm nhũn ngã phịch xuống ghế giám đốc.
Ông ta cuối cùng cũng biết lúc trước mình nhất thời bị quỷ ám nên mới vội vàng vì cái lợi trước mắt mà đắc tội đến một nhân vật lớn đến cỡ nào.
Thư ký bên cạnh bưng lên cho ông ta một cốc trà.
Từ sau khi bị Tần Mang tạt cà phê lên người, Ngu Khánh không còn muốn ngửi thấy mùi cà phê nữa.
Ông ta luôn cảm thấy dường như nó đang ngấm dần vào cơ thể chính mình.
Ngu Khánh tự nhủ: “Chẳng trách cô ta lại dám kiêu ngạo như vậy.”
Hóa ra là có một chỗ dựa lớn như thế.
Thư ký do dự nói: “Ngài thật sự muốn……”
Bây giờ trước mặt toàn thể nhân viên công ty, ông ta không những mất mặt, đến cả thanh danh cũng mất luôn.
Ngu Khánh không khỏi cười khổ: “Bây giờ có thể giữ được Hạc Châu, chính là đã nể mặt cựu chủ tịch trước đó rồi.”
Nếu không phải cựu chủ tịch lúc đó có tầm nhìn xa, năm đó ký hợp đồng trao cho Tần Mang sự tự do có thể sáng ngang với nữ diễn viên tuyến một, cũng coi như là tận tình tận nghĩa, nếu không e rằng lần này sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Nếu Tùng Trăn biết ông ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ cười nhạo ông ta vì suy nghĩ quá nhiều.
Sở dĩ không ra tay với Hạc Châu Entertainment, ngoài việc công ty đã quá sa sút đến nỗi không cần Hạ Thị phải nhúng tay vào, còn có nguyên do—-Phu nhân chân trước vừa chấm dứt hợp đồng, chân sau công ty liền bay màu, cộng đồng mạng nhất định sẽ đưa ra các loại thuyết âm mưu.
Ai mà biết được sẽ đoán đến đâu.
*
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, mí mắt Tần Mang đều đã sưng lên.
Hạ Linh Tễ ở phương diện này vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, lại có một tật xấu, anh thích nhìn cô khóc, cô càng khóc anh càng mạnh bạo, anh càng mạnh bạo cô lại càng khóc dữ dội hơn, đơn giản là một vòng tròn luẩn quẩn.
Như thường lệ.
Hạ tổng đã 20 ngày chưa đến công ty, nên đương nhiên sáng sớm nay đã đi làm rồi.
Tần Mang tức giận đến đập giường.
Rốt cuộc ai mới là người qua cầu rút ván!!
Liếc lên nhìn thời gian.
10 giờ 30 phút.
Tần Mang không để ý tới sự tức giận của mình nữa mà vội vàng đi vào phòng tắm.
Đại tiểu thư trước nay luôn sống một cuộc sống ra ngoài là phải xinh đẹp, tinh tế, nhưng lần đầu tiên không thèm trang điểm, chỉ tắm rửa chải đầu một cái liền nhấc dép bước ra ngoài.
Cô chuẩn bị trực tiếp đi tới tập đoàn Hạ Thị để điều động đội ngũ luật sư.
Tần Mang đã nghĩ rồi.
Cô và Hạ Linh Tễ là vợ chồng, vậy tập đoàn Hạ Thị cũng là tài sản chung của hai người, với tư cách là Hạ phu nhân, chẳng nhẽ cô lại không thể sử dụng đội ngũ luật sư của công ty sao?
Không ngờ, Tần Mang vừa đi xuống cầu thang đã nhìn thấy Mạnh Thính đang ngồi trong phòng khách.
Bước chân của cô chợt dừng lại.
Đứng trên bậc thang lấp lánh ánh đèn, cô rũ mắt nhìn anh ta, có chút nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Trọng điểm là, làm sao anh ta có thể vào được?
Đây là lần đầu tiên Mạnh Thính đến trang viên Hoàn Hồ.
May mà có thư ký Tùng đích thân đưa anh ta đến đây, còn có bảo vệ dẫn đường, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ lạc đường.
Ồ, hoặc có thể anh ta căn bản không thể vào đây được.
Chẳng trách lần trước Tần Mang đã nói, nhà mới của cô thì paparazzi nhất định sẽ không cách nào có thể đến gần nửa bước.
Ngoài khu biệt thự chính, xung quanh còn có những biệt thự phụ, đều là những biệt thự xa hoa lộng lẫy nhiều tầng, cách đó không xa thậm chí còn có sân bay trực thăng, thậm chí còn có khu vườn riêng cho từng loại hoa khác nhau, mà đây chỉ là một góc của trang viên này.
Chỉ là những gì mà anh ta nhìn được.
Còn rất nhiều những cái khác mà anh ta chưa thấy được.
Mạnh Thính nổi da gà, hóa ra Tần Mang vào giới giải trí thật sự là quá chịu nhiều cực khổ rồi.
Cũng chẳng trách Tần tổng lại ép cô rời khỏi giới giải trí.
“Đại tiểu thư, người hạ phàm thật sự đã chịu khổ nhiều rồi.”
Nói xong, cũng khiến Tần Mang nổi da gà theo: “Có bệnh?”
Mạnh Thính: “……Có chút.”
Bệnh đau mắt.
Vì sao anh ta lại không thể đầu thai vào nhà tốt như vậy!!!!
Tần Mang vội vàng đi đến tập đoàn Hạ Thị nên không có thời gian rảnh nói chuyện với ánh ta, vài bước liền xuống dưới tầng: “Anh đến đây làm gì? Đón em đi xin lỗi Ngu Khánh?”
Mạnh Thính đột nhiên cười lớn.
Đoán rằng Tần Mang chưa có xem điện thoại.
Anh ta trực tiếp đưa máy tính bảng cho cô: “No no no, em xem hot search đi.”
#Tần Mang chấm dứt hợp đồng với công ty cũ trong hòa bình#
#Công ty cũ chúc Tần Mang tiền đồ như gấm, tỏa sáng rực rỡ#
#Khuôn mẫu chấm dứt hợp đồng trong hòa bình của giới giải trí#
Mạnh Thính có mật khẩu tài khoản weibo của Tần Mang, sau khi nhận được tin tức của Tùng Trăn bên kia, anh ta liền nhanh chóng chuyển tiếp.
Sau đó tạo tài khoản chính thức Phòng làm việc của Tần Mang.
Tuy rằng—
Hiện tại đoàn đội tính cả nghệ sĩ cũng chỉ có 3 người.
Ngoài Mạnh Thính, còn có Tiểu Đồng cũng đã từ chức ở Hạc Châu Entertainment.
Fans rất vui khi thấy điều này.
Dù sao Tần Mang cũng đã ký hợp đồng với Hạc Châu Entertainment 2 năm, nhưng công việc chẳng làm được gì, tài nguyên và marketing cũng đều là rác rưởi.
Với ưu thế hơn người của Tần Mang, vậy mà bị Thẩm Uyển Âm áp chế, hút máu khiến cô đến một tác phẩm tiêu biểu cũng không có.
Vì vậy, sau khi tuyên bố chấm dứt hợp đồng xong.
Fans lúc này nhất định đang mở hội ăn mừng.
[Chúc mừng chúc mừng, thành lập Phòng làm việc của riêng mình, sau này sẽ được tự do rồi!!]
[Aaaaaa, cuối cùng em cũng đợi được ngày này!]
[Tần Mang chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, không có sự lôi kéo liên lụy của công ty vô dụng nào đó, chắc chắn chị có thể càng bay cao bay xa hơn nữa!]
[Hahahahaha, lầu trên cho nhau chút mặt mũi đi.]
[Tôi cũng muốn cho mặt mũi nhé, nhưng bạn nghĩ xem, Tần nữ thần liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng công ty đã làm được những gì?]
[Một động thái cũng không có!]
[May mà Mang Mang nhà chúng tôi có thể tự mình chống đỡ được, cũng coi như là khổ tận cam lai.]
[…..]
Tuy nhiên, cũng có một số người đặt ra câu hỏi: Hạc Châu Entertainment có điên không, cứ vậy mà thả cây rụng tiền của mình đi sao? Công ty bọn họ nổi danh là bóc lột nghệ sĩ? Xong việc rồi chắc sẽ không vạch trần tài liệu đen của Tần Mang để báo thù đấy chứ?
Phải nói rằng.
Người hiểu rõ các công ty giới giải trí nhất chắc chắn phải là fans của nhà bọn họ.
Tần Mang cũng không vội đi ra ngoài nữa.
Chậm rãi ngồi xuống, những ngón tay trắng ngọc nhẹ nhàng chạm vào màn hình, kéo xuống đọc bình luận.
Dư luận đã sóng yên biển lặng.
Mọi chuyện đều theo chiều hướng có lợi cho cô, quả thực không giống tác phong của Hạc Châu Entertainment.
Tần Mang vẫn còn nhớ lúc đó Ngu Khánh đã kiêu ngạo, tự mãn thế nào, chắc chắn rằng cô sẽ quay lại cầu xin ông ta.
“Ngu Khánh tại sao lại đột nhiên biết điều như vậy?”
Mạnh Thính nghẹn cả buổi sáng, cuối cùng cũng nghe được câu hỏi này của Tần Mang, anh ta liền một mạch giải thích rõ ràng chuyện sáng nay Tùng Trăn đến Hạc Châu để bàn chuyện.
Mạnh Thính không hổ là tốt nghiệp khoa Văn, liền kể một câu chuyện đơn giản như vậy có thể thăng trầm lên xuống như một câu chuyện đầy drama.
Còn chưa đã thèm mà nói tiếp: “Còn không phải do Hạ tổng ra tay sao.”
Cuối cùng còn cười cười đầy thần bí: “Đúng rồi, khi nào thì em đến công ty một chuyến? Ngu tổng sẽ phải xin lỗi em trước mặt toàn bộ nhân viên công ty đó.”
Cuối cùng Tần Mang cũng cong môi mỉm cười lần đầu tiên trong ngày.
Dưới ánh sáng rực rỡ, cô gái mỉm cười xinh đẹp động lòng người, cho dù không trang điểm nhưng cũng không thể che giấu được sắc mặt vui vẻ phấn khích.
Cuối cùng cô cũng hiểu ý của Hạ Linh Tễ khi anh nói đã báo thù giúp cô là gì rồi.
Xem như anh thức thời.
Không có lừa dối cô.
Khi cô cầm điện thoại lên và chuẩn bị nghĩ tới sẽ cảm ơn anh thế nào——
Quản gia bưng lên một đĩa trái cây.
Sau đó ông ấy chỉ vào những múi cam được cắt gọt tinh tế đặc biệt được để một góc riêng, nói: “Tiên sinh nói gần đây phu nhân thích ăn cam, đặc biệt bảo tôi chuẩn bị cho ngài….”
Thịt quả mềm mại, mọng nước, vừa đặt đĩa xuống bàn Tần Mang đã có thể ngửi được mùi cam ngọt ngào.
Rõ ràng cô thích quả vải nhất, nhưng những quả cam này nhìn rất ngon miệng nên cô cũng không quan tâm đến việc Hạ Linh Tễ không biết sở thích của cô.
Từ từ, cam là cái gì?
Tần Mang dùng dĩa xiên một miếng cam lên, vừa đưa tới bên môi, tay cô đột nhiên run lên.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên tư thế tối qua!
*Cam ở đây là 脐橙 ý chỉ tư thế cưỡi ngựa á =))))))
Cuối cùng cô cũng hiểu được cái “hiểu rồi” của Hạ Linh Tễ là gì.
Anh hiểu cái mọe gì!
Ai thích cái tư thế này!
Rõ ràng thứ cô thích là vòng eo của anh!
Tất cả sự cảm kích của cô với Hạ Linh Tễ đều biến mất trong đĩa cam tươi ngon mọng nước kia rồi.
Tần Mang sắc mặt lạnh xuống.
Nếu không phải cô vẫn còn một chút lý trí—–
Thôi đi.
Ân nhân mà.
Tạm thời chưa động thủ với anh.
Nhịn chút nữa.
Vài phút sau.
Dưới ánh mắt hoang mang của Mạnh Thính, Tần Mang đột nhiên xoay người đi lên tầng.
Cố ý trang điểm thật tinh tế và hoàn mỹ, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc lung linh, dịu dàng đứng trên bậc thang, cô trông như một viên ngọc bích đẹp nhất trên thế giới, mái tóc dài xoăn được tùy ý cuốn lên, buộc bằng một dải lụa cùng màu tùy ý rũ xuống cần cổ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Khi cô chuyển động.
Dải lụa đung đưa theo.
Mơ hồ nhìn thấy một con sư tử nhỏ màu trắng dễ thương được thêu ở phần đuôi váy.
Đây là ấn ký đặc quyền của Tần Mang được chế tác đặc biệt.
Từ nhỏ, hầu hết những món đồ của cô được yêu cầu sản xuất riêng đều có ấn ký này.
Mạnh Thính sửng sốt một chút.
“Em làm gì thế?”
Đi gặp Ngu Khánh tôi, có cần phải lộng lẫy như vậy không?
Ông ta cũng xứng sao?
Tần Mang đứng cạnh bàn trà, duỗi ngón tay ngọc thon dài ra, cho người hầu dọn đĩa hoa quả mà cô chỉ vừa ăn một miếng cam kia đi, rồi mỉm cười với anh ta một cái.
Thêm một chút vẻ đẹp lạnh lẽo.
Nhưng lại nói bằng một thanh âm vừa nhẹ vừa khẽ: “Tất nhiên là thưởng cho người chồng thân yêu nửa đêm bận rộn lao lực lại phải dậy sớm đi làm kia rồi ~~”
Mạnh Thính: “…..”
Tại sao nghe có vẻ như muốn đi mưu sát chồng thế nhỉ?