Công Khai

Chương 33



Hạ Linh Tễ đang tham gia hội thảo khoa học kỹ thuật ở Vân Thành xa xôi. Ngồi nghe chuyên gia đang phát biểu trên sân khấu, anh mặc một bộ vest màu đen, chỉ có một chiếc kẹp áo bằng kim loại màu bạc có hình hoa tử đằng, không có thêm bất cứ đồ trang sức nào khác. Ánh mắt lãnh đạm nhìn sân khấu, không tỏ ra cảm xúc gì, dáng vẻ nghiêm túc và điểm tĩnh lộ ra từ xương cốt.

Cũng không biết đã trở thành phong cảnh trong mắt của bao người.

Nhưng Hạ Linh Tễ lại không hề để ý điều đó.

Mãi cho đến khi anh nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên, đáy mắt lãnh đạm kia bỗng lóe lên một tia kinh ngạc ngoài ý muốn. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt xanh xám nhàn nhạt, mang theo tông màu vừa thần bí lại tao nhã.

Là hóa đơn mà quản gia gửi đến.

Cùng với thông báo chuyển khoản.

Cuối cùng anh cũng hiểu được câu nói không đầu không đuôi mơ hồ của Tần Diễm là có ý nghĩa gì.

Người đàn ông không chút để ý mà vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Xoay tròn một vòng lại một vòng, động tác rất tự nhiên.

Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên.

Là Hạ phu nhân gọi đến.

Tần Mang nghịch nghịch viên đá quý vừa mua tới tay, ngay cả dưới ánh sáng ban ngày nhìn vẫn rất trong trẻo, độ tinh khiết cao đến mức đáng kinh ngạc.

Mua một lần, là mua cả đời, Tần Mang tất nhiên là hiểu rất rõ. Nên tự nhiên biết phải lấy lòng kim chủ ba ba một chút vì đã cho tiền chứ.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói dễ nghe của cô cất lên.

Giọng nói mềm mại hôm nay đặc biệt nũng nịu: “Chồng yêu, hôm nay đúng là em tiêu hơi nhiều, nhưng mà!”

“Tuyệt đối đều là những thứ cần thiết.”

Không có chúng nó, cô không sống nổi.

Hạ Linh Tễ nghĩ tới những tờ hóa đơn mà quản gia gửi tới, cười như không cười nói: “Cho nên?”

Tần Mang cười ngọt ngào: “Em còn nhìn trúng một viên ngọc bích, nhưng người ta không muốn bán, em có thể bỏ thêm chút chút tiền để mua nó không?”

Một chút chút của cô chính là hơn trăm triệu.

Ổ Vũ Tây im lặng đứng bên cạnh nhìn cô “lừa tiền”.

“Có thể cần hơn 100 triệu.”

“Thật ra em vốn cũng không có ý định tiếp tục tiêu tiền nữa, dù gì chồng yêu kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhưng màu sắc của viên ngọc bích kia rất giống với màu mắt của anh, làm sao em có thể đôi mắt chồng yêu của em rơi vào tay người khác được cơ chứ, tuyệt đối không thể!”

Tần Mang co được giãn được, vì các bảo bối yêu quý của cô, lời ngon tiếng ngọt nào cô cũng có thể nói ra miệng được.

“Trăm triệu?”

“Có thể.”

“Không đủ thì nói với quản gia.”

Hạ Linh Tễ không đến mức keo kiệt chút tiền cỏn con này. Còn những lời ngon tiếng ngọt của cô, 99% là những câu nói không đáng tin.

Tần Mang mặc kệ Hạ Linh Tễ có tin hay không, quan trọng là lời nói này của anh!

“Chồng yêu moah moah moah, anh là một người chồng siêu tuyệt vời, bất khả chiến bại, độc nhất vô nhị trên thế giới!”

Nói như cô cùng cái người mắng anh là “văn nhã bại hoại” kia không phải là cùng một người đâu.

Sau khi khen xong liền lập tức dập điện thoại.

Không hề có chút do dự nào.

Cô muốn đi giành lấy viên ngọc bích kia!

Tuyệt đối không thể bị nẫng tay trên được!

*

Nhóm nghiên cứu của tập đoàn Hạ Thị gần đây đã hoàn thành không ít dự án mới. Trong đó bao gồm cả dự án máy phát hiện nói dối.

Do máy phát hiện nói dối lần trước gặp sự cố nên Lâu Đại, trưởng phụ trách dự án ở nước ngoài cũng đã được điều động chuyển về Trung Quốc và được sắp xếp tham dự buổi hội thảo lần này cùng Hạ Linh Tễ.

Cô ta cùng Tùng Trăn, một trái một phải ngồi bên cạnh Hạ Linh Tễ.

Cô ta sinh ra không phải mang dáng vẻ xinh đẹp có tính công kích mạnh mẽ mà giống như làn nước tươi mát chảy róc rách trong suối, vừa ôn hòa vừa vô hại.

Lúc này cô ta đang mặc một bộ vest đen, dáng vẻ thanh lịch lại tri thức, hiển nhiên chính là cánh tay phải đắc lực bên cạnh anh.

Nghe thấy giọng điệu của Hạ Linh Tễ như một vị hôn quân.

Giọng nói của Lâu Đại dịu dàng, giống như thuận miệng trò chuyện: “Phu nhân ngài mua cái gì mà cần hơn 100 triệu?”

“100 triệu cũng đủ để chúng ta tiếp tục nghiên cứu các loại máy phát hiện nói dối mới rồi.”

Hạ Linh Tễ vuốt ve khung điện thoại, không thèm nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Mua một viên ngọc bích.”

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên: “Viên ngọc đó có màu sắc giống màu mắt của tôi.”

Lâu Đại nghe không hiểu, nhưng thư ký Tùng nghe thì lại hiểu cực kỳ rõ ràng.

Hạ tổng đây là đang—-

Phát cẩu lương!

Lại nhắc về máy nói dối.

Giọng điệu của Hạ Linh Tễ chợt lạnh xuống: “Chỉ một chiếc máy nói dối, công ty đã đầu tư bao nhiêu tiền rồi?”

“Nếu không có kết quả nữa, thì hạng mục này hủy bỏ đi.”

Lâu Đại không ngờ sẽ nghe được kết quả này. Chợt giấu đi cảm xúc nói: “Ngài yên tâm, lần này về nước, tôi nhất định sẽ đích thân giám sát chặt chẽ.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Giọng điệu Hạ Linh Tễ lạnh lùng. Không hề còn dấu vết của nụ cười dịu dàng khi anh nói chuyện điện thoại vừa rồi.

…….

Tần Mang không hề biết gì về việc này.

Sau khi thành công mua được viên ngọc bích kia, trên người cô chỉ còn lại chưa đến 10 vạn tệ.

Ánh đèn neon bên ngoài phòng tổng thống của khách sạn tạo nên khung cảnh về đêm tuyệt đẹp, khiến con người ta thư giãn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Đặc biệt là—

Tần Mang lần lượt mở ra mấy hộp nhỏ tinh xảo của mình.

Dưới ánh đèn.

Những viên đá quý tuyệt đẹp tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh. 

Mỗi một viên đều đẹp đến mức có thể trưng bày ở khu vực cao cấp nhất của các tiệm trang sức hàng hiệu sang trọng.

Nhưng hiện tại, tất cả đều đã bị Tần Mang vung tiền mạnh mẽ mua về.

Nếu không phải buổi triển lãm có tính bí mật cao. Thì cô sớm muộn đã bị lộ rồi.

Cho dù như vậy, thì tin tức vẫn bị rò rỉ ra ngoài, điển hình như là một vị tiểu thư đến từ Trung Quốc đã chi hàng trăm triệu trong hai ngày, giành được hơn 50% số đá quý cao cấp hàng đầu trong buổi triển lãm trang sức đẳng cấp thế giới lần này.

50% số còn lại được cho là cô ấy không thích.

Nhìn thấy Tần Mang ngồi giữa đống đá quý vui đến quên trời quên đất, Ổ Vũ Tây ngồi bên cạnh lướt weibo, đột nhiên nói: “Cậu không mua cho kim chủ baba một món quà nào sao?”

“Sinh nhật Hạ tổng vào tuần sau.”

“Ai? Sinh nhật?”

Tần Mang cuối cùng cũng luyến tiếc dứt ra một chút lý trí đang đắm chìm trong đống bảo bối mới của mình: “Hạ Linh Tễ?”

Ổ Vũ Tây nhớ đến thời điểm ban ngày đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình của cuộc điện thoại, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đó không phải là người chồng siêu tuyệt vời, bất khả chiến bại, độc nhất vô nhị trên thế giới của cậu sao?”

“Cậu thậm chí đến ngày sinh nhật của người chồng siêu tuyệt vời của mình cũng không nhớ à?”

Tần Mang áy náy một giây, sau đó tự tin nói: “Không phải do gần đây mình bận quá sao!”

“Quên mất cũng là điều bình thường mà.”

Sau đó cô nghiêm túc hỏi: “Tuần sau thứ mấy?”

Ổ Vũ Tây: “….”

“Thứ 4 tuần sau, 18 tháng 11.”

Dưới weibo của Hạ tổng, fans của anh cũng đã đổi hình đại diện của họ thành hình ảnh này.

Ấy vậy mà người làm Hạ phu nhân như cô—-

Tuyệt nhiên không biết gì cả!

Thôi, được rồi.

Có lẽ tảng băng lãnh đạm cao quý kia lại thích tiểu sư tử vô tâm vô phế này không chừng.

Tiêu tiền của người thì phải biết điều. Tần Mang cân nhắc dùng 10 vạn còn lại của mình để quyết định mua cho anh món quà sinh nhật.

Suy nghĩ mấy ngày trời mà vẫn không nghĩ ra được nên mua gì.

Khuy áo, áo sơ mi, cà vạt.

Trông có vẻ đều rất tầm thường.

Cuối cùng Ổ Vũ Tây cũng bị cô giày vò đến mức không còn cách nào khác, liền phải đưa ra đề nghị mang tính xây dựng cho cô: “Nếu không cậu dứt khoát tặng chính mình cho anh ấy đi.”

“10 vạn của cậu có thể mua rất nhiều nội y tình thú nha, Hạ tổng tuyệt đối sẽ thích món quà này.”

“Không không không không—”

Tần Mang mới vừa rồi còn bày ra dáng vẻ lười biếng chiêm ngưỡng đá quý, lúc này bật dậy nói “không” mấy lần liền. Như thể cô đã chịu sự đả kích gì rất lớn vậy.

Ánh mắt Ổ Vũ Tây sáng rực lên. 

Tâm thế hóng drama hừng hực: “Có dưa gì?”

“….”

“Không có dưa, có ám ảnh.”

Tần Mang khó khăn lắm mới quên đi “sự cố” đêm đó, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy bộ dáng không muốn đối mặt.

Nhưng Ổ Vũ Tây, người lớn lên từ nhỏ với cô, cũng quá quen với dáng vẻ ăn mềm không ăn cứng của cô. Cuối cùng cũng moi ra được nguyên nhân từ trong miệng Tần Mang.

Khuôn mặt Ổ Vũ Tây trở nên vàng khè: “Aaaaa, sao mình có thể nghe được cái này chứ!!!”

Tần Mang đi đến nhéo khuôn mặt cô ấy: “Giả vờ ngây thơ cái gì, tiểu sắc nữ!”

Hai người lăn lộn vài vòng trên giường.

Cuối cùng Ổ Vũ Tây ôm lấy Tần Mang cười hì hì: “Vậy ngày hôm đó cậu bị thương, có phải hay không có một khả năng?”

Tần Mang nhướng mi lên.

Cảm thấy tiểu sắc nữ này sắp sửa nói ra những lời không mấy hay ho gì cho lắm.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Ổ Vũ Tây lén lút nói nhỏ vào tai Tần Mang: “Có lẽ là Hạ tổng có thiên phú dị bẩm—-”

“Trước nay Hạ tổng vẫn luôn không quá thỏa mãn.”

“Aiya, loại đàn ông này thật đáng sợ.”

Tần Mang “hừ” một tiếng.

Quả thật rất đáng sợ.

Khả năng tự chủ của anh mạnh mẽ đến mức này sao.

Có một người vợ xinh đẹp thân hình mềm mại trắng trẻo như cô ở trong lòng, mà Hạ Linh Tễ lần nào cũng có thể chịu đựng không làm đến cùng, ngược lại làm cô thoải mái rồi anh vội vàng qua loa mà kết thúc.

Nhiều khi cũng không tính là kết thúc qua loa mà trực tiếp vào nhà vệ sinh rồi tự mình giải quyết.

Tần Mang cuối cùng cũng hiểu ra. Vì sao Hạ Linh Tễ lại thích dùng quần ren nhỏ của cô…..

“Loại tình huống này của các cậu nha.”

“Cần phải…..”

Ổ Vũ Tây, người mà phương diện thực tế không có chút nào, nhưng phương diện lý thuyết lại cực kỳ cao siêu, đang lặng lẽ thì thầm vào tai Tần Mang rất nhiều những kiến thức mới.

*

Hạ Linh Tễ đi công tác vừa tròn một tuần.

Hơn 9 giờ tối đáp xuống sân bay.

Thâm Thành sớm đã tối, gió thổi lạnh buốt, thậm chí ở một số nơi đã bắt đầu hình thành từng lớp băng mỏng.

Lâu Đại nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ sân bay, có chút khó xử nói: “Hạ tổng, có thể phiền tài xế cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”

So với vẻ sang trọng nghiêm túc ở hội thảo, Hạ Linh Tễ vừa mới xuống máy bay, trên mặt lộ ra vài phần lạnh lùng thiếu kiên nhẫn.

Thư ký Tùng giỏi quan sát sắc mặt cảm xúc để đoán ý sếp mình đã lập tức bước tới nói: “Giám đốc Lâu, tài xế còn phải đưa Hạ tổng về nên không có thời gian, để tôi đưa cô đi.”

Lâu Đại cười gật đầu: “Vậy làm phiền thư ký Tùng rồi.”

Cô ta cắn môi dưới, không nói gì, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách an toàn với Hạ Linh Tễ, không có bất cứ hành vi vượt qua ranh giới nào.

……

Trong căn hộ ở trung tâm thành phố, Tần Mang vẫn còn chưa ngủ.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, thời gian biểu của cô đảo lộn hoàn toàn, ban ngày thì ngủ, buổi tối thì tinh thần phấn chấn, hăng hái chơi game cùng Cố Kỳ Ương và Ổ Vũ Tây.

Khi Hạ Linh Tễ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Hạ phu nhân tinh thần cực kỳ hăng hái ngồi trên tấm thảm trong phòng khách.

Hai tay đang cầm điện thoại. Chơi game hết sức chăm chú.

“Tiểu sư tử, mau tới liếm—bao đi!”

(Ở đây chị Mang đang chơi pubg, khi bắn chết ai đó thì người ta sẽ biến thành cái hộp, mình sẽ đi nhặt vật dụng, trang bị của người ta.)

Một giọng nam phát tra từ điện thoại của cô.

Dưới ánh đèn mờ ảo.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái hơi hé ra: “Liếm rồi.”

“Liếm cái gì?”

Một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh tai cô.

“Lạch cạch—”

Chiếc điện thoại trượt khỏi đầu ngón tay cô và rơi xuống dưới thảm. Tần Mang đột nhiên xoay người lại, túm chặt lấy ống tay áo của Hạ Linh Tễ rồi đứng dậy: 

“Aaaaaa!”

“Anh dọa em sợ muốn chết!”

Đừng nói là làm cô sợ chết khiếp, mấy người bạn tốt đang chơi game cùng cô cũng nghe thấy giọng nói lạnh lùng và vô tình của Hạ Linh Tễ. Nghĩ tới tác phong thường ngày của vị này, bọn họ không nói lời nào liền nhanh chóng offline vì sợ bị liên lụy, không thấy có chút tinh đồng đội nào.

Còn về việc ăn gà.

Ai thích ăn thì đi mà ăn đi.

Nếu còn tiếp tục chơi nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn!!!

Hạ Linh Tễ mặc một chiếc áo khoác đen được cắt may tinh xảo, khéo léo, làm nổi bật dáng người cực kỳ hoàn hảo của anh, thân hình cao ráo, chân dài rắn chắc, vòng eo gợi cảm.

Lúc này trên người vẫn còn mang theo cái lạnh rét buốt của mưa gió ngoài kia. Một tay vươn ra ôm lấy cô gái nhỏ đã thay bộ váy ngủ mềm mại và thơm tho kia lên.

Tần Mang vốn có thể chất bếp lò nhỏ nên rất thích cảm giác lạnh lạnh này. Nhịp tim sợ hãi vừa rồi cũng đã dần dần bình tĩnh lại.

Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào nốt ruồi nhỏ màu nhỏ đầy quyến rũ trên chóp mũi cô, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ. Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo miết nhẹ cánh môi ẩm ướt của cô, phát ra âm thanh khàn nhẹ:

“Hửm?”

“Liếm cái gì?”

Rõ ràng là từ ngữ trong game nghiêm túc như vậy. Nhưng sao khi phát ra từ miệng anh, nghe có vẻ không đứng đắn chút nào thế.

Tần Mang kéo tay áo anh. Hít thở nhẹ nhàng, vừa định trả lời anh.

Đột nhiên biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô cứng đờ lại.

Ngoài hơi thở lạnh lùng tao nhã như băng của Hạ Linh Tễ, trong đó còn có phảng phất một mùi nước hoa của phụ nữ, rất nhẹ nếu không ngửi kỹ thì sẽ không nhận ra.

Cô đã tắm rồi. Chắc chắn không thể là của cô được.

Ngoài sở thích sưu tầm đá quý, Tần Mang còn rất thích nghiên cứu các loại nước hoa khác nhau. Cô rất chắc chắn, cái này tuyệt đối là mùi nước hoa của phụ nữ khác dính sang.

Tâm trạng vốn còn đang vui vẻ hứng thú bừng bừng đột nhiên lập tức nguội lạnh. Cô đẩy Hạ Linh Tễ ra.

“Mùi hương của người phụ nữ khác.”

“Bẩn!”

Hạ Linh Tễ đang kéo cà vạt, bị cô đột nhiên đẩy một cái bất ngờ không kịp phòng bị, may mà vẫn kịp thời nắm lấy cổ tay cô: “Lại muốn đùa giỡn?”

Cái gì mà mùi hương của người phụ nữ khác, anh cũng không có chạm vào người phụ nữ nào khác.

“Ha?”

“Vậy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh ở đâu ra?”

Tần Mang từ nhỏ tính khí đã nóng nảy, càng không thể nhịn, cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt. Nhưng khoảng thời gian lăn lộn trong giới giải trí, cô cũng đã biết cách chung đụng hòa hợp cùng người khác.

Tất nhiên điều kiện tiên quyết là không dẫm vào điểm mấu chốt của cô, nếu chạm vào rồi thì cô cũng không thèm nể nang đối phương là ai, trực tiếp hỏi thẳng vào mặt.

“Hạ Linh Tễ, anh đừng tưởng rằng—-”

Tiêu chút tiền cỏn con của anh, thì anh có thể không thèm cố kỵ gì mà thử thách điểm mấu chốt của cô.

Ngoại tình là chuyện tuyệt tối không có khả năng!

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, Hạ Linh Tễ đột nhiên mỉm cười, vươn tay nhéo môi cô rồi hôn xuống.

“Hạ—”

“Đừng nghịch.”

“Chỉ có em thôi mà sắp nuôi không nổi rồi.”

“Vậy mùi nước hoa trên người anh…..khó ngửi chết!”

Hạ Linh Tễ trực tiếp bế ngang cô lên, đây là lần đầu tiên anh tới đây, nhưng lại có thể tìm được chính xác phòng ngủ chính, đi thẳng vào phòng tắm.

“Vậy giúp anh rửa sạch đi.”

“Anh, anh đừng có mơ.”

Đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, về đến nhà còn bắt chính thất tắm rửa cho anh?

Nói nghe xem, đây là việc con người sẽ làm sao?

“Không có hoa có nguyệt nào cả, tất cả đều giữ lại cho em.”

Tần Mang: “….”

Ý cô là cái này sao!!!

Rất nhanh, Tần Mang đã tạm thời quên mất chuyện nước hoa này.

Tất nhiên, cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Vì đồng hồ sinh học nên giờ này Tần Mang vẫn không ngủ được, điện thoại lại bị ném ở phòng khách, cô cũng lười đi lấy. Đôi mắt xinh đẹp bây giờ vẫn đang thao láo, cực kỳ tỉnh táo.

Bây giờ trong đầu cô toàn là hương nước hoa của người phụ nữ xa lạ kia.

Không phải là cô không tin Hạ Linh Tễ.

Nhưng mà—

Những gì thuộc về cô, tuyệt đối không thể có mùi hương của bất cứ người nào khác.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị quà sinh nhật tặng Hạ Linh Tễ, nhưng cô vẫn còn chút do dự không biết có nên tặng hay không.

Nhưng bây giờ—–

Một chút do dự đó của cô cũng hoàn toàn biến mất rồi!

Tần Mang rón rén mở chiếc tủ trên đầu giường. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng mờ ảo món quà Tần Mang đang cầm trên tay.

Một chiếc lồng tinh xảo làm bằng thép không gỉ, giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng hình dáng lại có chút ma mị.

Cô nhìn thấy Hạ Linh Tễ đang ngủ.

Khóe môi Tần Mang chậm rãi cong lên, cả người ngồi thẳng dậy, nghiên cứu xem cái đồ chơi này mở đóng thế nào, cố gắng tranh thủ một lần liền thành công luôn, nếu không Hạ Linh Tễ mà tỉnh lại thì sẽ gặp rắc rối lớn!

Đây là món quà sinh nhật mà cô đặc biệt thiết kế dành cho Hạ Linh Tễ—-

Khóa – Trinh – Tiết!

Tất cả những người đàn ông đứng đắn đều phải sử dụng cái này.

Sau khi đã quen thuộc với cách sử dụng của đồ chơi này. Tần Mang lặng lẽ chuyển động một chút. Rồi sau đó trong ngoài kết hợp nhẹ nhàng khóa lên.

Hạ Linh Tễ chợt cảm nhận được một chút lạnh lẽo. Anh khẽ nhíu mày, từ từ mở đôi mắt thâm trầm mà sâu thẳm kia ra: “Hạ phu nhân…..”

“Em đang làm gì?”

Một âm thanh “cạnh” của chiếc khóa tinh tế vang lên, cùng với giọng nói ngọt ngào êm ái của Tần Mang: “Tặng quà sinh nhật cho anh nha~”

“Ta da ta da ta da, chồng ơi.”

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

Hạ Linh Tễ rũ mắt xuống nhìn vào bóng đêm, anh có thể thấy rất rõ ràng chiếc lồng bằng kim loại giấu dưới áo ngủ đang ánh lên những mảng ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Đôi môi mỏng của anh đột nhiên xuất hiện một nụ cười nguy hiểm: “Thật đúng là—-”

“Sự ngạc nhiên lớn nhất Hạ mỗ nhận được trong cuộc đời mình.”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đoán xem, lồng này khóa vào đâu nàooooo~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.