Công Khai

Chương 36



[Đợi đã, “Vợ tôi chỉ thích đá quý”, cái này có ý gì?]

[Có nghĩa là—Nếu như Hạ phu nhân thích những thứ khác, anh ấy dự định sẽ mua hết tất cả các đồ đó trong buổi đấu giá từ thiện!]

[Aaaaaaaa, đây là người chồng thần tiên gì vậy? Người đàn ông thần tiên gì vậy? Đẹp trai thì cũng thôi đi, lại còn không hề tiếc tiền mua đồ vợ mình thích. Huhu lại là một ngày hâm mộ, ghen tị với Hạ phu nhân.]

[Không phải đã thống nhất là tảng băng lạnh lùng rồi sao, sao anh lại đột nhiên trở nên ngọt ngào như vậy?!]

[Lần trước….thực sự cũng có một chút dấu hiệu.]

[@Truyền thông Quảng Đại, các người làm sao vậy, đã hơn nửa năm rồi, một chút tin tức về Hạ phu nhân cũng không có, tất cả đều là một lũ phế vật. Đưa máy ảnh cho tôi, để tôi đi theo!]

Mạch não của cộng đồng mạng từ trước đến nay vẫn luôn lạ lùng, từ sự nghi ngờ vị thần trên thần đàn hạ phàm xuống, bắt đầu sang công kích giới truyền thông là phế vật, đến một chút tin tức cỏn con của Hạ phu nhân mà cũng không thể chụp được.

Một tài khoản có danh tiếng trong ngành marketing tung ra một tin nóng: 

[Giới truyền thông đã bị hạ lệnh cấm, ai dám đi làm phiền Hạ phu nhân, thì ngày hôm sau sẽ bị sa thải. Không chỉ một mình người đó mà là toàn bộ công ty.]

[Vậy nên, còn ai dám? Ai dám đây?]

Cư dân mạng càng thêm phấn khích—-

[Mòe nó, hạ lệnh cấm! Ngầu đét! Đây là cái tình tiết nhân vật lớn giới hào môn vì yêu mà hạ lệnh cấm làm phiền tới vợ yêu trong truyền thuyết sao!”

[Hạ tổng A bùng nổ luôn!]*

(*A: ở đây ý là cool ngầu.)

[Làm sao bây giờ, tôi càng ngày càng muốn biết người phụ nữ đã làm tan chảy tảng băng lạnh giá này là ai rồi.]

[Bứt rứt quá đi mất.]

[Có đại thần nào dám tự lộ trước không!]

[@Nguyễn Kỳ Chước, Nguyễn tổng, anh tới đi ~]

[Đúng rồi, Nguyễn tổng có biện pháp, aaaaaaa! @Nguyễn Kỳ Chước, người duy nhất có quan hệ mật thiết với hai nhân vật chính, cầu xin ngài, nhá hàng một chút thôi, một chút chút thôi cũng được!]

[@Nguyễn Kỳ Chước Chỉ cần Nguyễn tổng dám nhá hàng, tôi sẽ lập tức gỡ toàn bộ các ứng dụng của các nền tảng xem video ngắn khác, chỉ giữ lại duy nhất ứng dụng của anh.]

[Hahahaha thật là quyết tâm dụ dỗ Nguyễn tổng đến không còn chút liêm sỉ nào—]

Quả nhiên, bình luận đó đã gọi ra được bóng dáng của người được gọi.

Nguyễn Kỳ Chước V: “Mọi người à, tôi cũng không dám nói nha! Nhưng có điều tôi có thể tiết lộ một chút là vẻ đẹp của Hạ phu nhân của chúng ta tuyệt đối là đệ nhất mỹ nhân, cực kỳ xứng đôi với vị trên thần đàn của các bạn. Hết rồi, tan họp.”

[Nói qua nói lại một hồi cũng không thu nhặt được thông tin nào đáng giá lắm.]

[@Nguyễn Kỳ Chước Có đẹp bằng Tần Mang không?]

[Móe! Lầu trên, cậu……to gan đấy!]

[Không phải fans của Tần Mang, nhưng….trên đời này thật sự còn có khuôn mặt nào đẹp hơn cô ấy sao?]

[Tôi cũng chưa từng thấy, @Nguyễn Kỳ Chước Nguyễn tổng trả lời đi.]

Nguyễn Kỳ Chước V: “Tôi cũng chưa từng thấy…..nhưng khuôn mặt của Hạ phu nhân so với Tần mỹ nhân có thể nói thật sự là không phân cao thấp.”

!!!!!

Cộng đồng mạng càng trở nên kích động hơn.

Nói trắng ra, khuôn mặt của Tần Mang hoàn hảo đến mức anti-fans cũng không có gì bắt bẻ được.

Từ lúc ra mắt đến nay, ngay cả một bức ảnh bôi đen cũng không hề có!

Rất nhanh, hai từ Tần Mang và Hạ phu nhân lập tức vọt lên top hot search trên Weibo.

Anti-fans dùng ảnh chụp Tần Mang lạnh lùng kiêu ngạo đi qua Hạ Linh Tễ để chế nhạo cô dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng số mệnh khác nhau, còn nói không ăn được nho thì chê nho chua.

Làm cho Tiểu Đồng đang đi ăn dưa cũng cười chết.

Phòng hóa trang ở hậu trường.

Tần Mang nhắm mắt lại, để cho thợ trang điểm trong phòng làm việc tẩy trang cho cô, vẻ mặt bày ra dáng vẻ lười biếng. Đối với những tin tức liên quan trên weibo dường như không hề có chút hứng thú nào.

Quy mô của bữa tiệc từ thiện này rất lớn, những người được mời đến đều là những người giàu có hoặc hào môn, đương nhiên trong các vật phẩm đấu giá, mọi người cũng đều sẽ lấy những bảo bối trân quý, nào là đồ trang sức giá trị liên thành, thư pháp cổ, tranh vẽ, các bộ sưu tập đá quý, châu báu,….Tuy là một cuộc đấu giá từ thiện nhưng nó có thể so sánh với một cuộc đấu giá hàng thật giá thật.

Kể từ lần trước đi xem buổi triển lãm đá quý ở nước ngoài đã tiêu hết 9 con số, còn tiêu hết cả tiền trong thẻ của mình, thì số dư hiện tại trong thẻ của Tần Mang cũng chỉ còn mấy vạn.

Vậy nên cô không quá hứng thú đến cuộc đấu giá lần này.

Sau khi quyên góp một bộ trang sức kim cương phù hợp với địa vị hiện tại của mình thì cô cũng không còn quá nhiều chú ý đến nó nữa.

Tiểu Đồng ho nhẹ, thì thầm: “Hạ tổng trong lần đấu giá này mua cho chị rất nhiều trang sức, cũng khá…..có thành ý?”

Giây tiếp theo.

Lại thấy Tần Mang chậm rãi nhướng mi, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, cười lạnh nói: “Chưa từng yêu đương phải không?”

Tiểu Đồng: “…..”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng lại câu nhân của Tần Mang, cô bé không nhịn được nuốt nước bọt, thành thật lắc đầu.

Tần Mang dùng ngón tay nghịch nghịch chiếc khuyên tai kim cương vừa tháo ra. Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu lúc này lại nhuốm vẻ bất cần: “Chẳng trách.”

“Lời khuyên của người đi trước dành cho em đây.”

“Đàn ông ấy, nếu đột nhiên tỏ ra tử tế thì họ hoặc là đã làm điều gì đó có lỗi với em, hoặc họ sắp làm điều gì đó có lỗi với em.”

“Cái này không gọi là có thành ý.”

Dưới ánh đèn trắng rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô gái đang mỉm cười, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo không thể giải thích được.

Câu nói cuối cùng thốt ra gần như thì thầm: “Cái này gọi là…..phí bịt miệng.”

Mãi cho đến khi lên xe.

Tiểu Đồng đến thở cũng không dám thở.

Nụ cười vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm của Tần Mang vẫn tràn ngập trong tâm trí cô bé.

Cực kỳ giống hoa ăn thịt người.

Mãi đến khi Tần Mang ngủ say.

Tiểu Đồng mới thở phào một hơi.

Làm Mạnh Thính nhịn không được hỏi cô: “Em sao thế?”

Tiểu Đồng hạ giọng: “Anh không cảm thấy áp suất quanh người đại tiểu thư rất thấp sao!”

“Dọa em sợ đến mức suýt tè ra…..” còn chưa kịp nói hết chữ “quần”, thì đã tự nhìn xuống phần chân mình, lời nói đột ngột thay đổi: “Tè ra váy!”

Mạnh Thính: “….”

“Em là con gái đấy, có thể ăn nói thục nữ hơn chút không!”

Anh ta nhìn lướt qua lịch trình của Tần Mang.

Cuối năm có rất nhiều hoạt động, từ mai đến cuối năm lịch trình dày đặc.

Nghĩ đến việc vừa rồi báo cáo toàn bộ lịch trình cho đại tiểu thư mà cô không hề phàn nàn mệt mỏi lấy một câu, cũng không náo loạn đòi đình công, quả thật là có chút không thích hợp.

Ánh mắt anh ta vô tình rơi vào bóng người đang ngồi trên ghế da ô tô.

Sau khi Tần Mang tẩy trang, mái tóc búi tùy ý trên đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, lúc này cô đang nghiêng người, anh ta có thể thấy thấp thoáng một dấu hôn sau tai cô.

Không đợi Mạnh Thính phản ứng lại.

Tiểu Đồng đang lướt điện thoại đột nhiên ngồi bật dậy: “Mọe nó…..”

“Một phóng viên tại hiện trường vô tình chụp được hình ảnh một nữ minh tinh siêu táo bạo hẹn hò đàn ông ngay trong phòng hoa bên ngoài bữa tiệc tối!”

Hai mắt của Mạnh Thính chợt mở to ra—

Tay chân lạnh toát.

“Mạnh…Mạnh ca, anh không sao chứ?”

Tiểu Đồng, người vẫn đang ăn dưa, chợt nhìn thoáng qua thấy Mạnh Thính đổ mồ hôi đầm đìa, trông như bị bệnh nặng, liền thất thanh hỏi.

Mạnh Thính lắp bắp: “Đại tiểu thư giữa chừng có ra ngoài không?”

Tiểu Đồng thật sự không biết. Vì cô bé không thể vào được hiện trường.

Tần Mang vốn không ngủ, cô xoa xoa lông mày, lười biếng nhìn Mạnh Thính: “Yên tâm, đó không phải em.”

Mạnh Thính thở phào một hơi.

“Tổ tông ơi, dọa chết anh rồi!”

“Vậy dấu vết trên cổ em kia….”

Đuôi mắt Tần Mang như được phủ một lớp phấn mỏng khẽ nhếch lên, vô ý sờ vào sau tai, trong đầu hiện lên cảnh tượng trên bể bơi lúc đó.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hô hấp nóng bỏng của anh hoàn toàn trái ngược với cơn gió lạnh bên ngoài.

Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp lười biếng hiện lên một tia lạnh lùng.

Bình tĩnh nói: “Bị chó cắn!”

Chó nào mà lợi hại đến vậy, dám cắn cô?

Mạnh Thính đột nhiên nghĩ tới một ứng cử viên.

Tổ tông này cũng thật to gan lớn mật!

Anh ta hít một hơi rồi mới phản ứng lại: “Vậy là em không bị chụp đúng không?”

Tần Mang nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: “Nếu như bị chụp, thì có lẽ bây giờ điện thoại của anh cũng không yên ổn đâu.”

Mạnh Thính vô thức liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn làm việc ổn định của mình.

Hoàn toàn thở phào.

Ngược lại, Tần Mang vừa nằm xuống, đưa tay kéo chiếc chăn mỏng trên người, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó—

Phòng hoa, hẹn hò….

Từ từ.

Sao lại nghe quen tai thế nhỉ.

Tần Mang bảo Tiểu Đồng đưa điện thoại cho cô, mở wechat lên.

Bỏ qua định vị do thư ký Tùng gửi đến.

Cô tìm đến tin nhắn với Kỳ Nhung và hỏi tình hình.

Không đợi cô ta trả lời. Cô đã cầm lấy chiếc máy tính bảng và lướt lướt.

Mọi người quan tâm nhiều hơn đến loại scandal táo bạo này và đang có vô số những người yêu cầu video full HD.

Khiến cho nó trực tiếp nhảy lên top 2 hot search.

May mắn là đoạn video bị lộ rất mờ, căn bản không thể phân biệt được ai với ai qua lớp kính mờ nhòe đó.

Nhưng—

Cô nhận ra chiếc váy của Kỳ Nhung, sau lưng có thắt một chiếc nơ rất lớn.

Tối nay có 4 5 nữ minh tinh đều mặc váy có chiếc nơ lớn sau lưng, dù sao thì chủ đề của bữa tiệc tối cũng là “Vỗ cánh”.

Nơ bướm là một chủ đề thời trang đi cùng năm tháng, nó còn mang ý nghĩa “vỗ cánh” “phá kén”, nên đương nhiên là yếu tố được hầu hết mọi người lựa chọn.

Thậm chí đến Tần Mang, lúc lựa chọn trang sức, cũng chọn một chiếc vòng cổ kim cương hình cánh bướm.

Nhưng lúc này với chiếc video mờ nhòe như vậy, thật sự là rất khó để phân biệt.

May mà Kỳ Nhung đã nhanh chóng gọi điện lại cho Tần Mang.

Vừa mở miệng chính là: “Lần này thật sự là quá oan uổng!”

“Nếu như ngủ được rồi thì không nói, đây là còn chưa ngủ được!!”

Rõ ràng thấy được cô ta còn đang rất tiếc nuối.

Tần Mang lướt nhìn những bình luận ngày càng phản cảm phía dưới từ khóa tìm kiếm: “ Cô không lo bị lộ thân phận sao?”

Đến lúc đó xem như sụp phòng rồi.

Kỳ Nhung không sao cả: “Ổ Uyên anh ta nói sẽ giải quyết.”

Ổ Uyên?

Tần Mang không khỏi nghi ngờ: “Cô cứ tin tưởng anh ta như vậy?”

“Sao tôi lại không tin anh ta, dù sao thì người cởi quần là anh ta chứ tôi có cởi đâu.”

“Có lẽ anh ta sợ bị lộ còn hơn cả tôi.”

Phụt—-

Tần Mang vốn cho rằng sự tin tưởng của cô ta đến từ cảm giác an toàn mà Ổ Uyên mang lại cho cô ta, nhưng không ngờ rằng—

Lý do lại xuất phát từ việc cô ta không cởi váy.

Lại cảm thấy Ổ Uyên đen đủi, lại có chút hả hê khi người khác gặp họa.

Người này ngay từ nhỏ đã là bộ dáng mắt cao hơn đầu, khi trưởng thành rồi cũng không nghiêm túc yêu đương, thay người yêu như thay áo, nhưng người được anh ta thừa nhận là bạn gái thì lại không có ai, ngược lại, anh ta lại ghét bỏ cô và tiểu dưa hấu ấu trĩ, lại đi tin vào tình yêu màu hồng đẹp đẽ.

Bây giờ cuối cùng anh ta cũng gặp phải Kỳ Nhung.

Hoàn toàn chỉ coi anh ta là một con vịt có kỹ năng giỏi nhất và kiệm lời nhất trong ao cá của cô ta.

Hải vương gặp phải Hải hậu.

Ừm—

Sau khi xác nhận Kỳ Nhung tạm thời không có khả năng yêu Ổ Uyên, Tần Mang cũng yên tâm hơn phần nào.

Dù sao trong trò chơi này, Kỳ Nhung cũng ở thế bất lợi, ưu điểm duy nhất của cô ta là không yêu, nhưng nếu cô ta yêu trước…..

Tần Mang yên tâm, cười nhẹ: “Tóm lại, đàn ông mà, chơi bời là được rồi, đừng quá coi là thật.”

“Tôi đồng ý.”

Kỳ Nhung thật sự cũng nghĩ như vậy.

Hai người Mạnh Thính và Tiểu Đồng đang ngồi bên cạnh lắng nghe hết toàn bộ sự việc, lặng lẽ nhìn nhau.

Sau đó cả hai người yên lặng thắp một ngọn nến cho Hạ tổng.

Cô Kỳ chơi bời thì cũng thôi đi.

Nhưng đại tiểu thư —–

Có thể có sự tự giác của một cô gái đã có chồng hay không?

Mà đối tượng lại là Hạ tổng.

Hạ tổng có thể cho phép mình bị chơi hay sao?

Sau khi tắt điện thoại.

Mạnh Thính cẩn thận nói: “Em vừa rồi chỉ là muốn an ủi cô Kỳ thôi đúng không?”

Tần Mang quấn mình trong chiếc chăn nhỏ, bình tĩnh nằm xuống: “Anh đoán xem.”

Mạnh Thính: “…..”

…….

Lúc này.

Dưới bãi đỗ xe ngầm của bữa tiệc từ thiện.

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc sang trọng và một số xe vệ sĩ màu đen đang đậu trong khu vực VIP, còn xe của những khu vực khác gần đó về cơ bản đều đã rời đi hết.

Một khu vực trống không trông có vẻ vô cùng tiêu điều.

Chờ đợi đã tròn 2 tiếng đồng hồ.

Thư ký Tùng nhỏ giọng: “Phu nhân chắc là…..còn chưa tẩy trang xong.”

Dù sao cũng là phụ nữ mà.

Nhìn lên gương chiếu hậu.

Hạ Linh Tễ thần sắc lười biếng lãnh đạm, mặc dù anh ngồi ở hàng ghế sau nhưng vẫn có cảm giác xa cách không thể với tới.

Tùng Trăn rất ít khi thấy sếp nhà mình có biểu cảm sinh động nào khác, thỉnh thoảng cũng có nhưng đều là những lúc có phu nhân ở bên cạnh.

Tùng Trăn thấy phu nhân còn chưa trả lời tin nhắn của mình. Do dự mấy giây, anh ta lại gửi thêm một tin nhắn khác.

Sau đó nhìn thấy thông báo—

Đã bị block.

Thư ký Tùng: “!!!!”

Cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại: “Hạ hạ hạ hạ tổng, phu nhân…..”

“Block tôi rồi.”

Anh ta nói xong lập tức giơ tay thề: “Tôi tuyệt đối không hề có bất cứ lời nói xúc phạm nào đến phu nhân!”

Chính là sợ bị hiểu nhầm.

Trước đó còn nói chuyện cùng phu nhân, còn báo cáo lịch trình của Hạ tổng nữa.

Sau đó chính là tin nhắn định vị ngày hôm nay.

Sau đó nữa, chính là bị block như bây giờ.

Thật là quá oan uổng mà.

Góc nghiêng khuôn mặt của Hạ Linh Tễ tinh xảo và lạnh lùng như một tác phẩm nghệ thuật, anh nhẹ nhàng ngước mắt lên.

Thư ký Tùng cũng không dám thở.

Trong xe yên tĩnh vài giây.

Anh ta to gan nhìn vào điện thoại cá nhân của Hạ Linh Tễ, nói: “Hạ tổng, hay là dùng điện thoại của ngài thử.”

Thấy Hạ Linh Tễ không có từ chối.

Tùng Trăn nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn, còn nói: “Phu nhân tuyệt đối không thể chặn….” ngài được.

Hai chữ cuối còn chưa kịp nói ra.

Ngay sau đó.

Liền nhìn thấy một dấu chấm than đỏ —

Tùng Trăn im lặng nửa giây: “Ngài cũng…..đắc tội phu nhân sao?”

Nói xong, anh ta chợt tỉnh táo lại.

Mọe nó, anh ta điên rồi sao. Anh ta vừa nói cái quái gì vậy.

Tùng Trăng cố gắng tự cứu lấy mình: “Hạ tổng tôi….”

Lúc này.

Một thư ký khác bên cạnh nhắc nhở: “Hạ tổng, hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh.”

“Chúng ta nên đi rồi.”

Từ đầu đến cuối Hạ Linh Tễ đều cực kỳ bình tĩnh.

Anh dùng ngón tay nhéo nhéo ấn đường, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, nhìn về phía Tùng Trăn, không để ý đến hành vi mạo phạm vừa rồi của anh ta: “Cậu đi đưa đồ cho cô ấy.”

Thư ký Tùng thở phào một hơi: “Vâng.”

*

Tần Mang vừa về phòng khách sạn được một lúc.

Chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, cho dù sáng sớm tinh mơ thì bốn phía xung quanh vẫn đều rất yên tĩnh.

Lúc này, Mạnh Thính đã đi mở cửa, anh ta còn tưởng đồ ăn mình gọi đã tới rồi.

Nào ngờ—

Vừa mở cửa ra suýt chút nữa là bị ánh sáng lóe mù mắt chó rồi.

Trong tầm mắt là những vệ sĩ mặc vest đen xếp hàng ngay ngắn, mỗi người cầm một chiếc hộp tinh xảo có gắn biểu tượng lông vũ từ cuộc đấu giá từ thiện tối nay.

Trong này là cái gì thì hiển nhiên không cần nói.

Người đứng đầu là Tùng Trăn rất lễ phép nói: “Quản lý Mạnh, chào buổi tối.”

“Xin hỏi Hạ phu nhân của chúng tôi đã ngủ chưa?”

Không đợi Mạnh Thính mở lời.

Giọng nói lười biếng của Tần Mang từ bên trong truyền ra: “Ngủ rồi.”

Tùng Trăn thở phào một hơi, vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn nói: “Phu nhân, những đồ này đều do Hạ tổng đích thân đấu giá mua về cho ngài.”

“Ồ, thì ra Hạ tổng của các người giơ bảng xong liền mệt rồi.” Tần Mang vẫn mặc bộ lễ phục dài, dáng người uyển chuyển lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm vừa xinh đẹp vừa có tính công kích.

Cùng với lời nói của cô, thư ký Tùng suýt chút nữa không thể kiểm soát cảm xúc trên mặt mình.

Tùng Trăn nhanh chóng ra hiệu cho vệ sĩ bước vào và đặt đồ trong tay xuống.

Anh ta một hơi nói hết: “Tất cả những đồ này đều là tâm ý của Hạ tổng.”

“Nhiều tiền hơn nữa cũng không thể bằng một nụ cười của ngài.”

“Hạ tổng cũng chỉ hy vọng ngài luôn vui vẻ.”

Tần Mang khoanh tay, lười biếng dựa vào cửa. Đôi môi đỏ mọng cười lạnh: “Hạ tổng bảo anh nói à?”

Thư ký Tùng: “….”

Anh ta do dự vài giây, không dám truyền đạt thánh chỉ giả: “Vậy thì không phải.”

Tần Mang nghe vậy, khóe môi nhếch lên, giọng điệu lạnh lùng hơn: “Mang đồ của anh ta—-”

Còn chưa nói xong.

Tùng Trăn sợ Tần Mang thật sự để bọn họ mang đồ đi.

Thế thì bọn họ chỉ có thể mang cái đầu này đi gặp Hạ tổng thôi.

Tuyệt đối không được.

Sau khi vệ sĩ đi ra, anh ta chủ động đóng cửa lại cho Tần Mang, sau đó nhanh chóng nói: “Phu nhân, nếu ngài không thích những cái này, thì có thể liên lạc với Hạ tổng.”

“Hạ tổng nhất định sẵn lòng đấu giá những món đồ trang sức ngài thích hơn.”

Nói xong anh ta liền bỏ chạy.

Tần Mang: “….”

Vừa quay đầu lại thì cô nhìn thấy Mạnh Thính đang ngồi bên cạnh đống hộp trang sức với vẻ mặt mơ màng.

Ánh mắt cô rơi xuống những chiếc hộp tinh xảo kia, sắc mặt cô lập tức lạnh băng: “Ném hết ra ngoài!”

“Móe, ném ra ngoài làm gì, em ném cho anh đây này!”

“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha.”

Mạnh Thính đương nhiên biết những cái này là gì, anh ta mở một chiếc hộp ra.

Là một chiếc vòng tay phỉ thúy tuyệt đẹp.

Lại mở ra một cái khác.

Là chiếc vòng cổ kim cương mới nhất của một thương hiệu lâu đời.

Bất kể mở ra chiếc hộp nào, anh ta đều sẽ hét lên vì kinh ngạc.

“Bao nhiêu đồ trang sức quý thế này.”

“Cầm một cái tùy tiện đi bán thì anh cũng phát tài rồi.”

Mà đây là một đống hộp xếp chồng lên nhau.

Nhìn như một đống những hộp quà bình thường, ừm, cái loại mà bên ngoài hay bán ấy.

Nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, mọi thứ bên trong không phải trống rỗng mà là trang sức hàng thật giá thật.

Thậm chí còn là hàng cao cấp.

Tần Mang không để ý tới anh ta.

Cô trước nay luôn thích những thứ lấp lánh, đặc biệt là đồ trang sức, nhưng lần này cô không có tâm trạng mà vui vẻ.

Hơn nữa lại nhớ ra, hôm nay lại là một đêm gian nan khó khăn nữa.

Đôi mắt ngấn nước nhìn qua cửa kính trong suốt sát đất. Tấm kính phản chiếu hình dáng mảnh mai và duyên dáng của cô.

Đêm tối đen như mực, dày đặc đến mức không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bật tất cả đèn trong phòng lên rồi mới chậm rãi bước vào phòng tắm.

Trước khi đi vào.

Tần Mang mím môi, đầu tiên bỏ một tài khoản ra khỏi danh sách đen, sau đó  gõ một đoạn văn bản dài rồi bấm gửi đi.

Sau đó lại block.

Một loạt động tác, dứt khoát nhanh nhẹn. Không có chút chần chừ nào.

Cục tức này cô nuốt không trôi.

Hạ Linh Tễ cũng đừng mong sống thảnh thơi!

Được lắm!

Chọc giận cô, cô cho bọn họ sống trong lo sợ!

Tầm mắt lướt qua đống núi quà bên kia.

Muốn dỗ dành cô không dễ đâu.

“Hừ….” một tiếng.

Cửa phòng tắm bị đóng sầm lại.

Mạnh Thính nhận thấy tính khí của đại tiểu thư lại bùng nổ rồi.

Động tác ngày càng nhỏ nhẹ hơn.

Anh ta ghi lại kiểu dáng và nguồn gốc của các món đồ trang sức cũng như chủ sở hữu ban đầu là ai.

Không thể để các nhà tạo mẫu vô tình sử dụng những thứ này trên người Tần Mang.

Bằng không—

Vạch áo cho người xem lưng.

Lúc Tiểu Đồng mang đồ ăn khuya vào, nhìn thấy bộ dáng đang cặm cụi ghi chép của Mạnh Thính, cô bé có cảm giác anh ta giống như thái giám đang ghi chép quà và cất vào khố kho vậy.

*

Trong phòng chờ VIP hạng thương gia của sân bay Bắc Thành.

Nhân viên sân bay đích thân đi tới rót trà cho anh.

Mùi thơm của lá trà thoang thoảng trong không khí.

Là trà mới của năm nay.

Nhưng Hạ Linh Tễ không hề động vào.

Anh đang dự hội nghị online từ xa với các thành viên trong hội đồng quản trị. Khi làm việc, anh luôn rất tập trung và càng không có việc sẽ thất thần.

Thần sắc lãnh đạm ung dung, trong mắt người khác anh trông như một tảng băng vĩnh cửu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác khiếp sợ.

Bỗng nhiên.

Điện thoại cá nhân vốn đang im lặng suốt đêm bỗng nhiên rung lên.

Hạ Linh Tễ vô thức nghiêng mắt nhìn. Ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Nửa giây sau.

Anh bình tĩnh cầm điện thoại lên trước mặt tất cả mọi người có mặt trong cuộc họp. 

Vươn tay ra hiệu động tác “tạm dừng”.

“Xử lý vấn đề cá nhân.”

Chỉ 6 từ thôi.

Liền khiến cho các lãnh đạo cao cấp vốn quen với tác phong trước giờ của Hạ Linh Tễ đều bị shock.

Hạ tổng đang trong cuộc họp mà dừng lại để giải quyết vấn đề cá nhân???

Không thích hợp với tác phong công tư phân minh xưa nay của Hạ tổng nha!!

Hạ Linh Tễ không quan tâm tới phản ứng của bọn họ.

Làm theo ý mình muốn mới là tác phong làm việc của anh.

Khi anh mở khóa màn hình—-

Lọt vào tầm mắt chính là tin nhắn wechat của Hạ phu nhân.

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Hạ tổng hôm nay thật uy phong lẫm liệt. Vung nhiều tiều như vậy chỉ để mua tất cả đống trang sức này, còn rất có thành ý nha. Nhưng thần thiếp thật sự thụ sủng nhược kinh, cảm thấy hổ thẹn. Dù sao chúng ta cũng chỉ là vợ chồng plastic, liên hôn thương nghiệp mà thôi. Thần thiếp không phải chỉ là một công cụ hình người trong mối liên hôn này thôi sao, làm sao có thể nhận được những món quà quý giá thế này cơ chứ.]

[Công cụ hình người phải có tự giác của công cụ hình người. Những thứ này của Hạ tổng vẫn nên đưa cho những người xứng đáng hơn đi.]

Giọng điệu này có thể nói là rất gay gắt.

Hạ Linh Tễ cực kỳ nhạy bén, đặc biệt đối với Tần Mang, anh nhận ra tâm trạng của cô lúc này có gì đó không đúng.

Nhẹ nhàng chạm vào màn hình: [Chỉ có Hạ phu nhân mới xứng.]

Ngay sau đó.

Một dấu chấm than đỏ quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Hiển thị là lại bị block.

Hạ Linh Tễ nhíu chặt mày, ánh mắt rơi vào tin nhắn Tần Mang vừa gửi đến.

Cô bình thường tùy hứng, ương ngạnh nhưng không hề cố tình gây sự vô lý, cảm xúc hôm nay cực kỳ không đúng.

Nếu là bình thường, Tần Mang thích đá quý sáng lấp lánh, khi nhìn thấy nó thì bất luận cô tức giận cái gì thì cũng đều sẽ tiêu tan, nhưng lần này, càng lúc càng tức giận hơn.

Không giống như bạn nhỏ ghen ghét khi đồ mình yêu thích bị cướp đi.

Nó càng giống như—-

Ấm ức?

Khi từ này xuất hiện trong đầu anh, đôi mắt vốn bình tĩnh của Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng.

Ngón tay thon dài của anh vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Một vòng lại một vòng.

Vài phút sau.

Ánh mắt anh chuyển sang nhìn video trên máy tính. Mọi người vẫn đang đợi anh tiếp tục cuộc họp.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh hạ lệnh dừng cuộc họp, nhàn nhạt nói: “Lùi lại.”

Sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng VIP, thân hình đĩnh đạc cao lớn, thần sắc lãnh đạm như thường.

Thư ký bên cạnh giật mình, phản xạ có điều kiện nhắc nhở: “Hạ tổng, chúng ta sắp lên máy bay rồi.”

“Hủy bỏ.”

Hạ Linh Tễ nghiêng người, khi anh bình tĩnh nhìn người khác, trong đôi mắt xanh xám dường như tràn ngập sự lạnh lùng, cực kỳ có tính công kích thị giác người nhìn, anh không chút do dự mà thốt ra hai chữ.

Thư ký không dám đáp lại.

Nhưng nếu chuyến bay này anh không đi, thì mảnh đất đấu giá ngày mai, chẳng khác nào tự mình chắp tay dâng lên cho người khác. Còn chưa nói đến xung quanh bao nhiêu đối thủ rình rập như hổ rình mồi, đừng nói là muộn một ngày, cho dù là muộn một tiếng thì tất cả đều có khả năng sẽ thay đổi.

Nếu không Hạ tổng đã không trực tiếp đến thẳng sân bay ngay sau khi kết thúc bữa tiệc từ thiện.

Trên thực tế, bữa tiệc từ thiện tối nay ở Bắc Thành vốn không hề có trong kế hoạch.

Ban đầu nó đã được gạch bỏ.

Dù sao thì gần đây Hạ tổng rất bận rộn, làm gì có thời gian để tham gia buổi đấu giá từ thiện nào chứ.

Không phải chỉ vì—

Muốn gặp phu nhân thôi sao.

————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư tử Mang Mang: Thần thiếp không xứng. Hứ.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.