Công Khai

Chương 37



Khi Hạ Linh Tễ đến khách sạn, Tần Mang vừa mới tắm xong.

Chiếc váy ngủ lụa mỏng manh làm nổi bật thân hình duyên dáng lả lướt của cô, làn da trắng như tuyết của cô dường như đang phát sáng dưới ánh đèn. Toàn thân toát ra hương thơm thoang thoảng và quyến rũ của hoa hồng.

Cô có vẻ không ngờ tới Hạ Linh Tễ sẽ đến vào lúc nửa đêm thế này.

Tần Mang đứng chặn ở cửa, nhìn thân ảnh tràn ngập cảm giác áp bức đang đứng ngoài hành lang.

Cánh tay tinh tế chống vào khung cửa, không chút sợ hãi, lạnh lùng nói: “Ồ, tưởng ai, hóa ra là bệ hạ đại giá quang lâm.”

“Nửa đêm nửa hôm mà ngài còn hạ cố đến thăm chỗ xó xỉnh này của tôi.”

“Bệ hạ thật vất vả nha.”

Khí thế vừa mới kéo lên.

Ngay sau đó.

Hạ Linh Tễ một tay kéo chiếc vali màu bạc, tay còn lại vòng qua chiếc eo thon thả của cô, trực tiếp bế người đang chặn ở trước cửa lên, ôm vào trong phòng.

Chân dài duỗi ra, thuận thế dùng đầu gối đóng cửa lại.

“Bang” một tiếng.

Tần Mang không kịp cảnh giác.

Thậm chí còn không có thời gian để giãy dụa.

Thì đã được đặt xuống rồi.

“….”

Tất cả đèn trong căn phòng rộng lớn đều được bật sáng trưng, giữa đêm còn sáng hơn cả ban ngày.

Hạ Linh Tễ không quá thích ánh sáng rực rỡ như vậy. 

Liền vươn tay tắt một vài cái đi.

“Không được tắt!”

Tần Mang nắm chặt lấy cổ tay anh.

Giây tiếp theo.

Cô không hề phòng bị liền bị đẩy ép sát lên vách tường.

Căn phòng vốn tràn ngập hương hoa hồng bỗng có chút lạnh lẽo vì sự xâm nhập bất ngờ của người đàn ông.

Bả vai trắng như tuyết của Tần Mang dán vào áo khoác lạnh lẽo của anh, không khỏi co rúm lại.

“Anh….”

Hạ Linh Tễ rũ mắt xuống, nhìn đến nốt ruồi đỏ tươi trên chóp mũi thanh tú của cô, anh đã sớm để ý đến nó ngay trong bữa tiệc tối.

Lúc này, theo hương thơm nồng đậm trên người cô, nụ hôn đầu tiên rơi xuống nốt ruồi nhỏ đỏ thẫm quyến rũ trên chóp mũi, sau đó môi mỏng di chuyển xuống.

Nặng nề phủ lên.

Bờ môi này xinh đẹp trời sinh, cực kỳ thích hợp để hôn môi, Hạ Linh Tễ tạm thời không muốn nghe cô nói chuyện.

Hạ Linh Tễ rất ít khi hôn cô.

Đặc biệt là nụ hôn mạnh bạo lại quấn quýt như này.

Như thể muốn chiếm đoạt toàn bộ không khí trong phổi cô vậy.

Đuôi mắt Tần Mang nhanh chóng nhiễm một tầng hơi nước đỏ ửng.

Nghẹn đến mức không chịu được nữa.

Bàn tay thon dài của Hạ Linh Tễ dán chặt vào sau chiếc cổ mảnh khảnh của cô, giống như đang khống chế một chú mèo con, chặt chẽ chế trụ sinh mạng cô.

“Anh muốn—hôn chết em sao?”

Tần Mang không dễ dàng gì mới tách ra khỏi nụ hôn của anh, khó khăn thốt ra sáu chữ.

Im lặng một hồi lâu.

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông phát ra từ trong lồng ngực, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua khóe môi cô, sau đó lại cúi xuống dán lên, mơ hồ nói: “Yên tâm, không có ai chết vì hôn môi quá mạnh cả.”

Tần Mang: “….”

Ý gì đây?

Chẳng nhẽ cô phải chết thì mới chứng minh được giả thuyết này, phải không?

“Anh đừng tưởng mình dùng mỹ nam kế thì em sẽ bị mắc lừa.”

“Buông em ra.”

Tần Mang không dễ dàng nhượng bộ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, kháng cự mạnh mẽ mà đẩy anh ra.

Hạ Linh Tễ rất biết nghe lời mà buông tay, ngón tay vươn lên kéo lỏng cà vạt ra, nhìn vào đôi mắt ngập nước của Tần Mang.

Muốn tức giận.

Nhưng đôi mắt đỏ ửng kia, càng giống như làm nũng hơn, không còn vẻ lãnh đạm thờ ơ như lúc mới gặp.

Đáy mắt lóe lên sự hài lòng.

“Được.”

“Vậy bà Hạ có thể cùng Hạ mỗ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không.”

“Nói cái gì?”

“Đương nhiên là vì sao em đột nhiên…..” tức giận.

Hạ Linh Tễ còn chưa nói xong, cả căn phòng vốn sáng trưng như ban ngày đột nhiên tối sầm lại.

Bóng tối đột ngột khiến Tần Mang hoảng sợ.

Xung quanh tối đen như mực, thậm chí không có một chút ánh sáng nào.

Cả người cô như bị đông cứng lại tại chỗ, không thể động đậy. 

Chỉ có thể nghe được thanh âm nhịp tim đập ngày càng nhanh của mình

Hạ Linh Tễ nghe thấy tiếng hít thở của cô có gì đó không thích hợp, liền nhẫn nại an ủi: “Chỉ là mất điện thôi.”

Khi anh đưa tay ra định nắm lấy tay cô.

“Bang—” một tiếng

Tần Mang nặng nề đánh một cái: “Đừng chạm vào tôi.”

Ngay sau đó, cô ngồi sụp xuống mặt đất, hai tay bịt lấy tai, lẩm bẩm nói: “Đừng chạm vào tôi, đừng nhìn tôi…..”

Hạ Linh Tễ nhíu chặt mày lại.

Anh không để ý đến cảm giác tê dại trên mu bàn tay, ngược lại muốn bế cô lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.

Lúc này.

Cánh cửa kêu “Tít” một tiếng.

Tiểu Đồng vội vàng cầm điện thoại bật sẵn đèn flash chạy vào: “Chị, chị không sao chứ!”

Cô bé không nghe thấy âm thanh của Tần Mang.

Nhưng lại nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo thấu xương của người đàn ông: “Cô ấy bị làm sao?”

Tiểu Đồng giật mình.

Cô bé giơ đèn pin lên nhìn xung quanh, sau đó mới phát hiện ra, hóa ra Hạ Linh Tễ cũng đang ở đây.

Tần Mang đang cuộn tròn trong lòng anh.

Hình như lại phát bệnh.

Tiểu Đồng khẩn trương nói: “Đừng sợ, chị đừng sợ, chỉ mất điện 5 phút thôi, rất nhanh sẽ có điện ạ.”

Sau đó Tiểu Đồng ỷ vào bóng tối mà không nhìn rõ Hạ Linh Tễ.

Hơn nữa nghĩ tới Tần Mang mấy ngày nay mỗi đêm đều thức trắng, không dám đi ngủ, nhưng Hạ tổng rõ ràng biết nhưng đến một lời hỏi thăm cũng không có, chứ đừng nghĩ tới là ở bên cạnh cô.

Nghĩ vậy, cô bé lại to gan hơn một chút: “Hạ tổng, ngài lần này thật sự rất quá đáng.”

“Chị Mang Mang sau khi quay xong bộ phim trinh thám liền mắc chứng sợ không gian hẹp, bây giờ vẫn còn để lại di chứng, đêm đêm đều không ngủ được, ngài rõ ràng biết mà không có một chút quan tâm nào!”

“Hội chứng sợ không gian hẹp? Đêm đêm đều không ngủ được?”

Hạ Linh Tễ ôm cô vào lòng, trước nay vẫn là thể chất bếp lò nhỏ, nhưng lúc này cả người lại vô cùng lạnh lẽo.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có chút khàn khàn, không phải là câu hỏi, mà là câu nói ẩn chứa những cảm xúc không thể giải thích được.

Hơi thở của Tần Mang tràn ngập mùi hương lạnh lẽo quen thuộc của anh, khiến cô có một cảm giác an toàn lạ thường, đốt ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cổ áo sơ mi của người đàn ông.

Mấy ngày nay, điều mà cô vẫn luôn chờ đợi, dường như chính là cái này.

Tần Mang giống như một lữ khách khát nước đã lâu trên sa mạc. Tâm trí cô lúc này chỉ tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của Hạ Linh Tễ. Căn bản không nghe được anh đang nói cái gì.

“Ngài không biết hay là đã quên mất rồi?”

Mặt khác, Tiểu Đồng càng nói gan càng lớn: “Mấy ngày trước tôi đã nhờ thư ký Đào truyền đạt chuyện này cho ngài rồi.”

“Ngài không biết mấy ngày nay chị Mang Mang chờ đợi ngài tới nhiều đến nhường nào.”

“Nhưng càng chờ đợi càng thất vọng, ăn không ngon, ngủ không yên, thức đêm ba bốn ngày liền sụt mất 5 cân!”

Nỗ lực giảm cân cả tháng nay, cũng không có giảm được nhiều như vậy.

Hạ Linh Tễ hoàn toàn không biết gì.

Cơ thể cô gái trong lòng nhẹ đến mức tưởng chừng như không có chút trọng lượng nào.

Và tình trạng hiện lại của cô lúc này, không có vẻ giống như đùa giỡn.

Người đàn ông trước nay không hay để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng trong hoàn cảnh bóng đêm có thể ẩn giấu mọi thứ này, đáy mắt lại lặng lẽ dấy lên tầng tầng lớp lớp cảm xúc.

“Đinh.”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên. Ánh đèn đột nhiên sáng lên.

Tần Mang dần dần hồi phục lại. Cơ thể trước đó đã tắm rửa lúc này lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô làm như không có chuyện gì, từ trong vòng tay Hạ Linh Tễ đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn về phía Tiểu Đồng: “Chị không sao, em về nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiểu Đồng nhìn Tần Mang. Lại nhìn sang Hạ Linh Tễ.

Khi nhìn thấy đôi mắt xanh xám sâu không thấy đáy kia, cô rụt đầu lại. Mãi cho đến khi rời khỏi phòng rồi, trái tim nhỏ của cô vẫn còn đang đập thình thịch.

Đờ mờ, cô vừa mới làm chuyện động trời gì vậy. Nói năng xúc phạm Hạ tổng, vậy mà Hạ tổng lại không tức giận!

Chắc không phải tính sổ sau đâu nhỉ. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. 

Cô cũng thật to gan nha. Chuyện này cô có thể tung hô chém gió cả đời!

Căn phòng rộng lớn trống trải, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tần Mang đi lướt qua anh như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào phòng tắm.

Thân hình mảnh khảnh tinh tế lay động, như không phải là cùng một người với cô gái đáng thương vừa cuộn tròn trong vòng tay anh vài phút trước vậy.

Tần Mang rất để ý sĩ diện, vừa rồi đã mất hết mặt mũi nên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Đặc biệt là khi cô nhận ra mình có thể đã hiểu nhầm Hạ Linh Tễ.

Nhưng niềm vui sướng nho nhỏ ấn giấu trong lòng lại không khống chế được mà bộc lộ ra ngoài.

Hóa ra không phải là anh không quan tâm đến mình.

Mà là có người âm thầm giở trò.

“Đi đâu?”

Tần Mang thản nhiên nói: “Em đi tắm.”

“Anh còn ngây người ở đấy làm gì?”

“Không đi xử lý cô thư ký thất trách kia sao?”

“Đến chuyện phu nhân sinh bệnh mà cũng không coi trọng, lại còn giấu giếm không báo.”

Hạ Linh Tễ nhìn đôi mắt đã khôi phục dáng vẻ sáng ngời rực rỡ của cô, bỗng nhiên—khẽ cười một tiếng.

Như tảng băng ngàn năm ở vùng lạnh giá nhất của sông băng đang dần dần tan chảy.

Anh nói: “Được.”

Lúc trước khi Tần Mang bước vào phòng tắm.

Liền nghe thấy Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh nói: “Hóa ra Hạ phu nhân đây là đang….ấm ức?”

Tần Mang suýt chút nữa thì vấp ngã.

Nhưng cô cũng không phủ nhận, quay đầu lại nói: “Đúng, em chính là bị ấm ức đấy.”

“Anh nhất định phải cho em một lời giải thích hợp lý!”

“Nếu không anh không xong với em đâu!”

……

Hiệu suất của Hạ Linh Tễ cực kỳ cao.

Trực tiếp gọi thư ký Đào đi suốt đêm tới đây.

Thư ký Đào oan uổng: “Tôi nhớ lúc đó mình đang chuẩn bị đồ đi công tác, nên nhờ Lâu Đại giúp tôi thông báo cho ngài biết.”

“Cô ta không nói sao?”

Nếu như không gặp được Hạ tổng, thì sao Lâu Đại lại không nói cho cô biết chứ.

Cô sẽ ở trên máy bay gửi tin nhắn thông báo cho Hạ tổng như vậy sẽ không khiến mọi việc trở nên tồi tệ như bây giờ, còn suýt chút nữa làm Hạ tổng và phu nhân có ran nứt.

Lâu Đại?

Tần Mang đúng lúc đi ra từ phòng tằm, trong đầu liền hiện lên một bóng người.

Cô nhướng mày nhìn anh: “Là cô thư ký mới xinh đẹp mà anh mang theo làm bạn nữ đến tham dự bữa tiệc tối từ thiện ngày hôm qua?”

“Giám đốc bộ phận kỹ thuật.” Hạ Linh Tễ không có cảm xúc gì nói, giọng điệu của anh giống như khi nhắc đến Tùng Trăn, còn thuận tiện nhấn mạnh: “Không mang bạn nữ, người đi cùng là thư ký Tùng.”

Thư ký Tùng cũng có mặt ở đó.

Lập tức giơ tay lên thề: “Hôm qua tôi ra xe lấy đồ, nên mới nhờ giám đốc Lâu giúp tôi đi theo Hạ tổng để chào hỏi đối tác.”

“Cũng không đến 10 phút!”

“Tôi đã quay lại rồi.”

“Được rồi.”

Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu Tần Mang, Lâu Đại quả thực là luôn đi sau Hạ Linh Tễ một bước, nhưng cô vẫn có chút bất mãn.

Chỉ có một bước!

Như là nghĩ tới điều gì đó.

Giọng điệu Tần Mang giống như tán gẫu thường ngày, nhưng ngữ điệu lại rất bá đạo: “Bộ quần áo anh mặc ngày hôm qua, từ trên xuống dưới đều quăng hết đi.”

Hạ Linh Tễ thoải mái đồng ý.

Chuyện nhỏ nhặt như vậy, nếu như Tần Mang để ý, anh cũng sẽ không làm trái ý cô.

Dù sao thì giữa nhân viên và vợ.

Hạ Linh Tễ vẫn có thể phân biệt rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ.

Còn về phần Lâu Đại.

Đương nhiên Hạ Linh Tễ sẽ không chỉ nghe những lời nói từ một phía của Đào Đàm.

“Gọi giám đốc Lâu tới đây, cô cùng cô ta ba mặt một lời.”

Đào Đàm chỉ mong vậy.

Cô biết chuyện mình thất trách trong công việc là không thể trốn được.

Nhưng Lâu Đại cũng đừng mong có thể đục nước béo cò, nhất là Đào Đàm cũng muốn biết vì sao cô ta làm vậy.

Thư ký Tùng nhìn đồng hồ.

4 giờ sáng.

“Giám đốc Lâu chắc đang ngủ rồi.”

“Gọi dậy.” Hạ Linh Tễ lời ít ý nhiều.

Tần Mang ngồi trước bàn trang điểm, thong thả ung dung mà đắp mặt nạ, vuốt ve từng chút từng chút các góc cạnh trên khuôn mặt.

Tấm mặt nạ giấy mỏng manh, như một làn sương mờ ảo, làm dịu đi vẻ đẹp đầy tính công kích của cô gái, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, trông vô cùng xinh đẹp.

Nhưng lời nói lại mang theo dao sắc: “Sao lần này Hạ tổng không thương hoa tiếc ngọc nữa rồi.”

Thư ký Tùng nghe thấy rất rõ ràng. Cũng không dám tiếp tục nghe sếp nói chuyện riêng nữa, anh ta nhanh chóng đáp lời: “Vâng, tôi sẽ đi thông báo ngay.”

Nói xong, liền kéo theo Đào Đàm đi ra ngoài phòng khách. Còn không quên nhắc nhở cô ấy. Loại chuyện sai lầm nhỏ nhặt như vậy mà cũng có thể phạm vào.

Hạ Linh Tễ đứng phía sau Tần Mang, nhìn khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời phản chiếu trong gương.

Anh chậm rãi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên xương quai xanh ngày càng lộ rõ của cô: “Anh chỉ thương em.”

“Còn chưa đủ.”

Tần Mang: “….”

Tại sao đồ đàn ông chó này ngày càng biết cách dỗ cô vậy,

Đôi môi đỏ mọng vô thức nhếch lên.

Khẽ “hừ” một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: “Em sẽ không khen anh đâu.”

“Đây là phẩm chất cơ bản của người đàn ông đã có gia đình.”

“Đúng vậy.”

“Bà Hạ.”

*

Mặc dù Lâu Đại còn ở Bắc Thành, nhưng đã sớm nghỉ ngơi rồi.

Bất ngờ bị Hạ Linh Tễ gọi đến đây, dường như không kịp sửa sang lại, mái tóc dài chỉnh tề bình thường lúc này cũng rối loạn xõa trên vai, thiếu đi vài phần tri thức, nhưng lại nhiều thêm vài phần thành thục và quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Nụ cười trên mặt vẫn như mọi khi, điềm đạm, trí thức lại dịu dàng đoan trang.

Chính là cái loại khuôn mặt khiến người khác cảm thấy dễ chịu thoải mái khi ở bên cạnh.

Bằng không lúc đó Đào Đàm cũng không làm bạn với cô ta, và tin tưởng cô ta như vậy.

Khi nghe Đào Đàm chấp vấn mình về việc không chuyển lời cho Hạ Linh Tễ.

Lâu Đại rất kinh ngạc, tựa như không nghĩ tới Đào Đàm sẽ nói như vậy.

Cô ta chần chừ vài giây, cũng rất hoang mang nói: “Chị Đào, có phải gần đây chị chịu quá nhiều áp lực công việc dẫn đến trí nhớ có vấn đề không?”

“Chị đúng là có nói với tôi về việc phu nhân mất ngủ, nhưng không hề bảo tôi chuyển lời cho Hạ tổng nha.”

“Hơn nữa, việc thông báo tin tức này là công việc của thư ký mà, không phải công việc của tôi.”

“Cô rõ ràng đã nói mình sẽ đến phòng họp mà…..”

Đào Đàm tức giận, nhớ lại cuộc trò chuyện lúc đó.

Bỗng nhiên nhận ra.

Lâu Đại thật sự không nói một câu nào rằng sẽ giúp cô chuyển lời cho Hạ tổng, khắp nơi đều là cạm bẫy!

Đào Đàm cũng không phải là quả hồng mềm để người khác muốn bóp thế nào thì bóp, cô đã đi theo Hạ Linh Tễ nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không ngốc, cô rất nhanh đã ý thức được mình đang bị lợi dụng làm vũ khí.

Dù sao thì cô cũng chỉ là thư ký, không có bất cứ quan hệ cạnh tranh vào với Lâu Đại, nên tất nhiên sẽ không cần phải kéo cô xuống ngựa.

Vậy nên—-

Trong lòng cô lập tức đã có đáp án.

Đào Đàm mở miệng châm chọc: “Cô bình thường tranh việc cùng đám thư ký chúng tôi cũng không chỉ một hai lần, còn không phải vì muốn lộ mặt trước mắt Hạ tổng hay sao, cô cho rằng chúng tôi đều mù hết hay sao mà không nhìn ra cái tâm tư nhỏ bé này của cô?”

Tâm tư gì?

Đều là phụ nữ với nhau, Tần Mang đương nhiên hiểu.

Ánh mắt cô rơi vào mái tóc tùy ý rối tung xõa trên vai của cô ta, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

So với Đào Đàm đang kích động, Lâu Đại lại bình tĩnh hơn nhiều, ngay cả khi bị chỉ thẳng vào mũi mỉa mai như vậy, cô ta vẫn có thể giữ vững phong độ: “Thanh giả tự thanh, mọi việc tôi làm đều nằm trong phạm vi công việc của mình.”

“Chị Đào, tôi hiểu cảm giác lúc này của chị, nhưng nếu chị không có bằng chứng xác thực thì không thể tùy tiện tạt gáo nước bẩn này vào người tôi như vậy.”

Trong khoảng thời gian này, cô ta hoàn toàn không nhìn đến Hạ Linh Tễ.

Dường như muốn thể hiện ra, những ẩn ý ám chỉ sâu xa trong lời nói của Đào Đàm, hoàn toàn không có chút dính dáng nào đến bản thân mình.

Làm người khác nghĩ rằng Đào Đàm là chó cùng rứt giậu, nên mới tạt gáo nước bẩn này về phía cô ta.

Hoàn toàn không có chứng cứ.

Đào Đàm tức giận nhìn cô ta.

Lâu Đại vẻ mặt vẫn điềm nhiên.

So sánh hai người.

Có vẻ như tâm lý Đào Đàm không quá ổn định.

Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát.

Tần Mang đang dựa vào ghế sofa nghe toàn bộ câu chuyện, khẽ ngáp một cái, đôi mắt xinh đẹp phủ lên một tầng hơi nước, sau đó chậm rãi ung dung vỗ tay: “Cảm ơn hai người trước khi tôi ngủ đã diễn một vở kịch hay như vậy, lần đầu tiên trong mấy ngày nay lại cảm thấy buồn ngủ đến vậy.”

Ai đang diễn.

Không cần nói cũng biết.

Cánh tay thon dài của Hạ Linh Tễ tùy ý đặt phía sau lưng cô, tầm mắt rơi vào đuôi mắt ngập nước có chút đỏ của Tần Mang.

Thấy cô thật sự buồn ngủ rồi.

Anh liền mở miệng kết thúc vở kịch khôi hài này: “Đào Đàm không làm tròn nhiệm vụ, giáng chức xuống trợ lý thư ký, trừ một năm tiền thưởng, coi như cảnh cáo.”

Còn về phần Lâu Đại.

Hạ Linh Tễ cũng không thèm nhìn cô ta, anh nhéo nhéo đầu ngón tay trắng trẻo xinh xắn của Tần Mang, lạnh giọng nói: “Sau này giám đốc Lâu có công việc gì thì liên hệ với phòng thư ký, đừng tùy tiện vượt cấp đến phòng tổng giám đốc.”

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Những công việc liên quan sau này cứ liên lạc với trợ lý Đào, cô ấy sẽ báo cáo lên sau.”

Vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối của Lâu Đại cuối cùng cũng lộ ra vết nứt.

……..

“Hạ Linh Tễ, sao anh có thể xấu xa như vậy?”

Biết rõ hai người đang cấu xé lẫn nhau, vậy mà anh còn để Lâu Đại và Đào Đàm tiếp tục dây dưa với nhau.

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ nghe như bị ngâm trong sông băng: “Hình phạt răn đe.”

Ồn ào suốt cả đêm.

Tần Mang tuy rất buồn ngủ, nhưng tâm tình lại hoàn toàn thả lỏng, lòng bàn tay vịn vào cánh tay Hạ Linh Tễ, dùng sức đứng dậy đi về phía phòng ngủ, chiếc áo ngủ màu xanh mới thay của cô bị kéo lê trên sàn, càng tăng thêm dáng vẻ phong tình lười biếng.

Cả người từ trên xuống dưới càng lười hơn.

“Ngủ thôi, ngủ thôi.”

“Buồn ngủ chết mất.”

Vở kịch đêm nay.

Xuất sắc thì đúng là rất xuất sắc.

Nhưng nếu như diễn vào ban ngày, thì Tần Mang sẽ càng vui vẻ hơn.

Tần Mang nằm trên giường ấm áp thoải mái. Đầu ngón tay kéo mạnh góc áo ngủ của người đàn ông bên cạnh, mí mắt nặng nề, cơn buồn ngủ rất nhanh liền kéo tới.

Đây là lần duy nhất trong mấy ngày nay, cô nhắm mắt lại không còn đắm chìm trong đầm lầy tối tăm, thậm chí còn không mơ đến những giọng nói và những đôi mắt kỳ lạ và nguy hiểm đó nữa.

Vài phút sau.

Giọng nói nhẹ nhàng có chút mơ hồ của cô vang lên: “Nếu thư ký Đào nói với anh, anh sẽ gác lại công việc để đến đây chứ.”

Đôi mắt xanh xám thâm trầm của Hạ Linh Tễ khẽ gợn sóng.

Sẽ sao?

Tần Mang mơ hồ nghe được anh nói một câu bên tai mình.

Đáp án là.

Sẽ.

—————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư tử Mang Mang: Cộng thêm cho anh 2 điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.