Tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa khép hờ, như dát vàng lên hàng mi cong vút của cô gái đang nằm trên giường. Hàng mi của Tần Mang run rẩy vài cái rồi khó nhọc nâng lên.
Vô thức kêu nhỏ một tiếng.
Một loại cảm giác như túng dục quá độ gây nên.
Đau đớn, tê dại, chua xót.
Tất cả các loại cảm giác trộn lẫn với nhau.
Cô chống cổ tay thon gầy không xương lên trên ga giường, chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn lụa trên người trượt xuống, dáng người lả lướt tinh tế không mặc gì lộ ra hoàn toàn.
Chỉ là chiếc váy ngủ không thấy đâu.
Ở cuối giường, Tần Mang tìm thấy chiếc áo lót ren mà hôm qua mới thay sau khi tắm rửa lại, nó được treo vắt vẻo trên mép thành giường.
Rõ ràng không phải Hạ Linh Tễ cởi nó ra.
Có lẽ là vì cô ngủ quá say, lại bị kích thích bởi thể chất nóng như lửa kia, nên tự mình cởi ném ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tường.
8 giờ 30 phút.
Nếu không phải nhớ tới sáng nay có buổi chụp hình quảng cáo, thì dựa vào lượng vận động cường độ cao tối qua, có khả cô sẽ ngủ thẳng trực tiếp đến trưa.
Rất tức giận.
Hạ Linh Tễ ngủ xong liền chạy.
Ỷ vào thân phận vợ chồng hợp pháp, anh ngủ tới đường đường chính chính, căn bản không cần chịu trách nhiệm gì.
Tần Mang càng nghĩ càng tức giận, cô với lấy điện thoại và gửi cho Hạ Linh Tễ một tin nhắn Wechat—–
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Trên giường thì bà Hạ, xuống giường thì cô Tần. Cuộc hôn nhân này ngài thật sự không tổn thất chút nào nhỉ.]
Nào ngờ, vừa xuống tầng.
Quản gia được đào tạo bài bản đã yêu cầu người hầu dọn bữa sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, việc chuyển nhà, tiên sinh đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
“Ngài có gì muốn lưu ý không ạ?”
Tần Mang nhìn bữa sáng đã chiếm nửa cái bàn.
Có lẽ nghĩ đến khẩu vị của cô, mặc dù có rất nhiều món ăn, nhưng món nào cũng chỉ bày biện trên những cái đĩa nhỏ tinh xảo.
Cô chống cằm, uể oải suy nghĩ vài giây: “Để nguyên trạng phòng quần áo chuyển đến đây.”
Còn lại không có gì khác.
Sau đó, cô nói với người quản gia mật khẩu ngôi nhà của mình ở trung tâm thành phố.
Quản gia có vẻ yên tâm hơn.
Trước khi Tần Mang ra ngoài, anh ta cầm một tấm thẻ đen trong tay, cung kính đưa cho cô.
“Đây là tiền tiêu vặt của ngài, ngài muốn mua gì thì mua cái đó.”
Tần Mang nhướng mày, dùng đầu ngón tay hồng hào kẹp lấy tấm thẻ mỏng manh, không xác định mà hỏi một câu: “Muốn mua cái gì thì mua cái đó?”
Chú nhỏ còn không dám nói những lời như vậy trước mặt cô đâu.
Quản gia cũng không nghĩ nhiều, khẳng định trả lời: “Đủ.”
“Nếu như không đủ, ngài có thể ghi vào sổ của Hạ tổng.”
“Tôi sẽ cho người đến thanh toán.”
Tần Mang: “!!!”
Aiza
Còn có loại chuyện tốt như vậy sao!
Sớm biết như vậy thì cô đã chuyển đến đây từ lâu rồi.
*
Tần Mang đến địa điểm quay quảng cáo thì cũng đã gần trưa.
Thâm Thành cuối tháng 5, nắng như đổ lửa, Tần Mang vừa mở cửa xe, suýt chút nữa bị không khí nóng cháy da cháy thịt bên ngoài đẩy trở lại.
Mặt trời thiêu đốt chiếu sáng, đôi mắt ngấn nước của cô gái đang tỏa sáng rực rỡ. Vùng da ở đuôi mắt vốn trắng nõn lập tức trở nên ửng đỏ.
Mặc một chiếc váy lụa đỏ, giống như một viên hồng ngọc tỏa sáng, tương phản với mái tóc đen và làn da trắng tuyết, người đẹp như tắm trong ánh sáng mặt trời, quyến rũ mà xuất hiện, như là đã lấy đi vẻ rực rỡ của mặt trời thiêu đốt để sử dụng nó cho chính mình.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc phá vỡ bức tranh tuyệt đẹp.
Mạnh Thính đã mang theo Tiểu Đồng xông tới: “Nương nương, ngài cuối cùng cũng giá lâm rồi.”
“Nếu không mang ô qua đây, bổn cung liền băng hà.”
Tần Mang u ám nói một câu.
Tiểu Đồng sợ tới mức vội vàng mở ô do tài xế đưa, cả người va vào người Tần Mang, vô tình chạm vào da thịt của cô.
Sau đó mới phát hiện Tần Mang thật sự không hề phóng đại.
Làn da trắng như tuyết nhưng lại có nhiệt động nóng tới mức có thể nướng chín người.
Thật sự như một bếp lò nhỏ.
Tiểu Đồng: “Mau vào thôi.”
Mãi cho đến khi bước vào trường quay, máy điều hòa đang được bật rất thấp, lúc này Tần Mang mới có cảm giác mình sống lại.
Mạnh Thính vừa đi vừa xem lịch trình của ngày hôm nay, nhướng mi nhìn cô một cái: “Tối qua em làm cái gì mà hôm nay đến muộn như vậy.”
Còn mang dáng vẻ nửa chết nửa sống nữa chứ.
Nghĩ đến những người tài xế chuyên nghiệp được đào tạo bài bản như vừa rồi, dường như có chút suy nghĩ.
Tần Mang thường bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình rất tốt, tuy thường xuyên được đưa đón bằng xe sang trọng, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp mặt những người thân khác của Tần Mang.
Ngay cả trợ lý phụ trách sinh hoạt thường ngày của cô là Tiểu Đồng, cũng chỉ biết căn hộ mà cô thường sống ở trung tâm thành phố có giá trị không hề rẻ.
Không chờ Tần Mang trả lời.
Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy vết hồng nhạt ngay sau gáy cô,
Rõ ràng là——
Mạnh Thính há hốc miệng, ra hiệu cho Tiểu Đồng: “Mau che chắn cho em ấy!”
Thiếu chút nữa muốn tự tay làm, anh ta nhìn ngó xung quanh sợ có phóng viên hay nhân viên nào đó xuất hiện hay không.
“Đm, dấu hôn kia của em là sao?”
“Không bị chụp lại chứ?”
Mái tóc Tần Mang vốn đang tùy ý cuốn lên bị Tiểu Đồng đưa tay duỗi thẳng xuống, cô giơ cổ tay thon dài khẽ hất hất, trong mắt lóe lên nghi hoặc: “Hửm?”
Tiểu Đồng sửa lại kiểu tóc của cô, cẩn thận kéo ra vài sợi tóc, cuối cùng cũng che chắn được.
Cũng may khuôn mặt của Tần Mang đã được giữ cố định, mới không trông quá lộn xộn, ngược lại còn thêm vài phần đẹp tùy ý.
Tiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm: “Đợi chút nữa vào phòng trang điểm, dùng chút kem che khuyết điểm là được.”
Tần Mang lúc này mới có phản ứng.
Ngữ khí bình tĩnh cười nói: “Yên tâm, không chụp được.”
Bất kể phóng viên vào có thể tiếp cận trang viên Hoàn Hồ của Hạ gia trong bán kính 3km đều sẽ bị nhân viên anh ninh bắt lại trước khi kịp phát tán thông tin.
Mạnh Thính nghe vậy mới thở phào, không khỏi nhắc nhở cô: “Lần này chúng ta có thể nhận được sự hợp tác của hãng mỹ phẩm “EM” là nhờ em không có scandal. Giống như lộ trình của phòng làm việc Thẩm Uyển Âm bên kia, chỉ dựa vào scandal và lăng xê, thì làm sao có thể với leo lên hợp tác với nhãn hàng có tên tuổi này.”
Có một tiêu chí quan trọng để các nhãn hàng ký hợp đồng người phát ngôn, chính là phương diện đời tư của nghệ sĩ có sạch sẽ hay không.
Dù sao thì không ai muốn sau khi thông báo chính thức, sẽ lộ ra bất cứ một vụ scandal nào.
Vậy nên, ngày mà Tần Mang bị Hạ Linh Tễ giữ lại trên du thuyền đó, Mạnh Thính đã không nhân cơ hội để mà làm ầm lên.
Chính là vì đã ký bản hợp đồng với nhãn hàng này, không thể xuất hiện bất cứ scandal tình ái nào.
Tần Mang đang cầm chiếc quạt nhỏ mà Tiểu Đồng mới mua, có hình một con sư tử nhỏ, cực kỳ vừa ý cô.
Không chút để ý mà trả lời: “Vậy sao.”
Mạnh Thính “chậc” một tiếng, tiếp tục nói: “Em còn chê tài nguyên của anh không được, loại tài nguyên đi tiền tệ của phòng làm việc Chu Duyên bên kia, cho em thì em có muốn không?”
Tần Mang tùy ý mà khen một câu: “Mạnh ca là nhất.”
“Vì vậy, Thẩm Uyển Âm tuy ra mắt sớm hơn em, lưu lượng cũng cao hơn em, nhưng đại ngôn của cô ta hiện tại vẫn thấp hơn em một bậc, xảy ra chuyện gì cũng không sao, lúc nào cũng có thể bị đổi người, làm sao có thể lấy được những đại ngôn cao cấp như chúng ta. Mục tiêu của chúng ta là trở thành người phát ngôn cao cấp toàn cầu, nên tầm mắt cũng phải đặt trên cao. Scandal có thể nổi một chốc lát, nhưng không thể nổi cả đời, dù sao nhất định vẫn phải có tác phẩm hay.”
Mạnh Thính nhân cơ hội này để giáo dục lại Tần Mang. Ý nghĩa sâu sắc là để cô biết mà cố gắng.
Có những tác phẩm hay.
Mới có thể cạnh tranh được những tài nguyên tốt hơn.
“Em nghe thấy…..” chưa.
Còn chưa dứt lời.
Bước chân đột nhiên dừng lại, thanh âm trầm xuống: “Sao cô ta cũng ở đây, quá xui xẻo.”
Tần Mang cũng dừng lại theo anh ta.
Ngước mắt nhìn về phía phòng quay chụp.
Thật không ngờ, Thẩm Uyển Âm cũng đang quay một quảng cáo sản phẩm chăm sóc da ở đây.
Lúc đầu còn tưởng Mạnh Thính độc mồm độc miệng, cho đến khi—- Tần Mang nghe được lời nói của người quay phim đưa khăn giấy ướt cho Thẩm Uyển Âm.
“Còn chưa chúc mừng cô Thẩm nhận được vai nữ chính [Kinh Hoa Cựu Mộng], sau này không biết còn có vinh hạnh tiếp tục được quay phim cho cô nữa hay không.”
“Anh quá lời rồi.”
“Cô đừng khiêm tốn, loại phim đẳng cấp S+ này, đầu tư khủng, từ đạo diễn đến dàn diễn viên đều là tên tuổi lớn, nghe nói có cơ hội đoạt giải rất cao.”
“Nghe nói hôm nay Tần Mang cũng sẽ tới đây quay quảng cáo, sau này sợ cô ta phải ngước lên nhìn cô rồi.”
Người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp lơ đãng nhìn ba người ngoài cửa, dừng một giây, sau đó khiêm tốn nói: “Cô Tần cũng rất lợi hại.”
Thật sự là xui xẻo.
Tần Mang rất đồng ý.
Ai cần cô ta khen ngợi.
Thẩm Uyển Âm nhếch đôi môi đỏ, liếc nhìn trợ lý riêng bên cạnh.
Trợ lý lập tức phản ứng lại, giả vờ ngoài ý muốn cao giọng nói: “Chị Uyển nhà chúng tôi có đôi khi rất ghen tỵ với cô Tần đấy. Chị Uyển ra mắt 3 năm, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều hơn thời gian làm việc của cô Tần đâu.”
“À không phải, tháng sau lại phải vào đoàn rồi.”
Có vẻ như [Kinh Hoa Cựu Mộng] đã nằm chắc trong tay Thẩm Uyển Âm rồi.
Tần Mang bình tĩnh cầm chiếc quạt sư tử nhỏ thổi vào lòng bàn tay nóng rực, bình thản tự nhiên mà đi từ cửa ngang qua, đi đến phòng chụp hình bên cạnh.
Lông mi một chút cũng không run.
Tiểu Đồng lẩm bẩm: “Nhất định là do Thẩm Uyển Âm cố ý chỉ điểm.”
“Bạch liên hoa này quá xảo trá, cố ý để trợ lý nói ra nói vào, nhưng chính mình thì lại bày ra dáng vẻ vô tội.”
Mạnh Thính cũng để ý đến tính khí vị tiểu tổ tông này, nhỡ đâu cô không vừa ý là xông lên đánh người, ai ngờ cô lại….
Nhẫn nhịn?
Thật sự nhịn được?
Không giống phong cách thường ngày nha!!!
Anh ta tự nhủ: “May quá còn giữ chút lý trí ít ỏi.”
Tần Mang nhìn anh ta như một kẻ ngốc.
Chưa nói đến trời nóng bức như thế này cô khó khăn lắm mới làm mình hạ nhiệt xuống.
Hơn nữa ở đây có nhiều nhân viên đi qua đi lại, cô ngốc mới để lại nhược điểm của mình trước mặt mọi người.
Cô chỉ là tính khí không quá tốt.
Chứ không phải mất não.
Mạnh Thính vẻ mặt như một người cha già: “Biết điều hơn rồi đấy.”
“Chỉ như vậy?”
Chỉ như vậy liền tính cô biết điều rồi?
Tần Mang bình tĩnh sờ chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ mà cô thường đeo, những viên kim cương tinh xảo màu xanh nước biển cọ sát lên đầu ngón tay mềm mại của cô, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Chỉ là một phép khích tướng hèn hạ mà thôi, ai vội vàng thì người đấy thua.
Hơn nữa, kết quả tồi tệ nhất là cô thử vai thua Thẩm Uyển Âm.
Đến lúc đó, cô sẽ đến thăm ban với tư cách là vợ của nhà đầu tư, dọa chết cô ta.
“Cứ vậy đi.”
Bà Hạ hào phóng vẫy vẫy tay.
Mạnh Thính nhìn cô vài lần với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn xem phía sau lưng em có ánh sáng của Phật không?”
“Thế nào, sáng chói lóa mù mắt chó của anh rồi?”
Mạnh Thính cạn lời: “….”
Vẫn là tính khí không chịu thiệt thòi chút nào.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên lại hiền hòa sáng sáng Phật pháp tỏa sáng chiếu rọi Thẩm Uyển Âm.
“Thật sự cứ như vậy? Chứ không phải sau lưng anh em lại chạy đi đánh người ta một trận?”
“Mạnh ca, sao gần đây anh cứ thích đánh đánh giết giết thế?”
Tần Mang đi trang điểm trước khi quay, mở ứng dụng gõ mõ trên điện thoại, thành khẩn nói: “Không có việc gì làm thì đi tích góp công đức đi.”
“Không tích đủ 1 vạn công đức, trừ tiền thưởng cuối năm của anh.”
Mạnh Thính cùng cái gõ mõ màu trắng mắt to mắt nhỏ trừng mắt nhìn nhau: “….”
Tự bê đá đập vào chân mình!!!
…………
Sau khi Thẩm Uyển Âm quay xong, cô ta đã sớm ngồi lên xe mà Chu Duyên đích thân đến đón.
Là một trong tứ đại hoa đán của giới giải trí, Chu Duyên đi đến đâu cũng được săn đón.
Bây giờ hai người đang trên đường đi tới mục tiêu trước mắt.
Cũng không quên nhắc nhở Thẩm Uyển Âm: “Đợi lát nữa chị đưa em đi gặp vị kia, nhớ bình tĩnh một chút, nắm chắc cơ hội, dù người ta không để mắt đến em, nhưng cọ quen mắt thì mình cũng không thiệt.”
Dù sao thì trên diễn đàn cọ cũng đã cọ rồi.
Tất nhiên cũng muốn phải hư hư thật thật.
Chu Duyên hiểu rất rõ đạo lý này.
Thẩm Uyển Âm lần đầu tiên đi gặp một nhân vật tai to mặt lớn như vậy, lòng bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, khó tránh khỏi căng thẳng: “Vâng.”
Vẻ ngoài lộng lẫy ban đầu bây giờ trông thanh tú, có vẻ đáng thương nhu nhược hơn một chút.
Chu Duyên rất hài lòng.
Một vẻ đẹp như vậy tự dâng tới cửa, không có người đàn ông nào có thể từ chối được.
“Đợi lát nữa hãy bày ra dáng vẻ này, luyện tập thêm chút đi.”
“Vâng…”
*
6 giờ chiều.
Cánh cửa kính phòng họp ở cuối hành lang của tập đoàn Hạ thị từ từ mở ra.
Hạ Linh Tễ, người được vây quanh bởi những thư ký ưu tú, có một khí chất mạnh mẽ đến mức có thể bỏ qua.
Lúc này, anh một tay cài khuy áo xà cừ màu xanh trên cổ tay áo vest, động tác cao ngạo thong dong, mang theo cảm giác áp bức khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh.
Vừa đi ra ngoài, anh vừa nghe cấp dưới báo cáo về hành trình tiếp theo.
Thư ký Tùng đợi báo cáo xong.
Sau đó anh ta mới đưa điện thoại cá nhân của Hạ Linh Tễ ra, cẩn thận nói: “Sáng nay phu nhân có gửi tin nhắn cho ngài.”
Sau khi nhận điện thoại, nhìn vài giây, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hạ Linh Tễ thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị thư ký Tùng tinh mắt nhìn thấy được.
Hạ Linh Tễ không quan tâm đến người khác.
Đột nhiên dừng lại, bình thản mà gõ nhẹ vài chữ trả lời.
Sau đó dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ khung kim loại của điện thoại, đột nhiên nhớ đến lời buộc tội của bà Hạ khi anh say rượu tối qua.
Nhắc đến diễn đàn gì đó.
Hạ Linh Tễ suy nghĩ một lúc: “Để bộ phận pháp lý và bộ phận truyền thông cùng nhau phụ trách, đem tất cả những bài viết có liên quan tới đời sống cá nhân của tôi xóa khỏi các nền tảng công cộng.”
“Tất cả ạ?”
“Tất cả.”
Ngữ khí lạnh lùng của người đàn ông khiến người khác không thể nói chen vào.
Thư ký phụ trách bàn giao cho hai bộ phận kia căng thẳng: “Vâng ạ.”
Thậm chí còn không dám hỏi vì sao.
Chu Duyên và Thẩm Uyển Âm từ phía bên kia đi tới.
Nhìn thấy từ xa, Chu Duyên thì thầm vào tai Thẩm Uyển Âm: “May là trước đây chị đã từng được chụp ảnh quảng cáo cho các sản phẩm của tập đoàn Hạ thị, nên đã gặp qua Hạ tổng, nếu không người đàn ông đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp này, cho dù là chị, cũng khó gặp được một lần.”
Đôi mắt của Thẩm Uyển Âm lóe lên.
Biết là Chu Duyên sợ cô ta làm loạn lên.
Trưởng phòng Hứa của tập đoàn Hạ thị là fan của Chu Duyên, vì vậy khi Chu Duyên muốn anh ta dẫn Thẩm Uyển Âm đi thăm quan công ty.
Anh ta cũng dễ dàng đồng ý.
Nhưng không ngờ được sẽ gặp được Hạ tổng ở đây, trưởng phòng Hứa vô cùng sợ hãi.
Nào ngờ, giọng nói tươi cười của Chu Duyên truyền đến bên tai: “Không phải trước kia em đã gặp Hạ tổng rồi sao?”
“Ngại ngùng cái gì, đi đi.”
Trưởng phòng Hứa thở phào: “Cô Thẩm có biết Hạ tổng?”
“Đúng đúng đúng, lần trước trên du thuyền cùng Hạ tổng qua đêm hình như là cô Thẩm đây.”
Chu Duyên chỉ cười cười, cũng không phủ nhận.
Thẩm Uyển Âm mím môi, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi một mình đi về phía trước.
Thiết kế trong suốt của hành lang trên không trông giống như một mái vòm khổng lồ, với những đường kẻ màu bạc đan xen, tràn ngập không khí khoa học kỹ thuật khô khan. Lúc này, bầu trời gần về chiều hiện ra một khung cảnh hoa lệ mây trời ráng đỏ, từng đám từng đám như những tấm lụa tinh xảo lộng lẫy, dường như với tay là có thể chạm tới được.
Không hiểu sao lại nhuộm một chút lãng mạn.
Nhìn bức tranh tráng lệ này, Thẩm Uyển Âm thầm nghĩ: Giống như nam nữ chính định mệnh sẽ phải gặp nhau vậy.
Nhưng lúc này, người đàn ông cao quý lạnh lùng đang đứng trên mặt đất được thiết kế bằng những hoa văn băng pha lê, đặc biệt bắt mắt.
Thẩm Uyển Âm ngước mắt nhìn sang, nghĩ đến những thảo luận về vị Hạ tổng này trong giới, nếu như, nếu như có thể leo lên được…..
Thư ký Tùng là người đầu tiên chú ý đến trước mặt có người.
Ai có thể to gan như vậy, lại dám đưa Thẩm Uyển Âm đến trước mặt Hạ tổng.
Nghĩ đến tính khí thường ngày của Hạ phu nhân, thư ký Tùng giật giật đuôi mắt.
Anh ta bước lên phía trước: “Ai mang đến thì nhanh chóng mang đi!”
Trưởng phòng Hứa lập tức đổ mồ hôi: “Hạ tổng không biết cô Thẩm sao?”
Cô Thẩm?
Người đàn ông cuối cùng cũng nhìn cô ta.
Thẩm Uyển Âm vuốt mái tóc xoăn dài, để lộ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, giọng nói quyến rũ: “Hạ tổng, em là Thẩm Uyển Âm, chúng ta đã gặp nhau tại buổi thử vai của [Kinh Hoa Cựu Mộng].” tuy nhiên chỉ là nhìn nhau từ xa.
Nhưng ánh mắt anh ấy dừng ở trên người mình lâu hơn người khác một lúc.
Rồi sau đó giọng nói mềm mại đi, dường như có chút buồn bã: “Ngài quên em rồi sao?”
Nói xong, lòng bàn tay đang nắm chặt cũng lấm tấm mồ hôi.
Đập vào mắt cô ta mà một đôi mắt lãnh đạm đến mức khiến người khác có cảm giác như rơi xuống vực thẳm, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Thẩm Uyển Âm kinh ngạc trong nháy mắt, không kịp để phản ứng lại.
Xung quanh bốn bề yên tĩnh.
Trước một người đẹp phong tình vạn chủng như vậy.
Nghĩ rằng Hạ tổng ít nhất cũng cho mình chút mặt mũi.
Nào ngờ, người đàn ông mặt lạnh như băng, giống như không để bất kỳ ai vào trong mắt, lúc này bình tĩnh cụp mắt xuống, giống như kiêu ngạo nhìn xuống chằm chằm một con kiến nhỏ.
Sau vài giây.
Giọng nói thờ ơ, như phán xét: “Không quen biết.”
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
Mang Mang tiểu sư tử: “Thưởng cho vị Hạ tổng nào đó thêm một chiếc áo lót ren!! Hài lòng.jpg”