Công Khai

Chương 63



Bệnh viện tư nhân Lân Thành.

Trong phòng VIP đơn.

So với Hạ Linh Tễ đi vào sau, thì Tần Mang, người nguy hiểm nhất, nhưng lại là người bị thương ít nhất.

Nghiêm trọng nhất là hít phải một lượng lớn khói đặc.

Còn về diện tích vết bỏng, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng.

Trước khi trốn vào phòng trú ẩn, một tàn lửa nhỏ từ bông hồng đang cháy rơi xuống cánh tay mảnh khảnh mềm mại của cô, gây ra một số vết bỏng rộp nhỏ.

Sau đó được Hạ Linh Tễ bảo vệ chặt chẽ không một kẽ hở.

Còn tình hình của Hạ Linh Tễ thì nghiêm trọng hơn.

May mắn, bình thường anh cực kỳ yêu thích các hoạt động mạo hiểm như lặn sâu xuống nước, nên đã luyện tập việc nín thở, dù sau khi đã đưa toàn bộ đồ bảo hộ cho Tần Mang nhưng làn khói cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh, thay vào đó là vết bỏng từ mắt cá chân đến bắp chân lại càng nghiêm trọng hơn.

Việc đầu tiên Tần Mang làm sau khi tỉnh dậy chính là ngồi xuống trước giường bệnh của Hạ Linh Tễ mà khóc nức nở, những giọt nước mắt như viên trân châu vẫn không ngừng rơi xuống.

Hơn nữa cô khóc nức nở không hề phát ra âm thanh.

Cũng không làm loạn lên.

Chỉ lặng lẽ nhìn vào cái chân đang quấn băng gạc trắng như tuyết của anh rồi im lặng rơi nước mắt, còn cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện dùng khăn giấy lau nước mắt, không để nước mắt rơi xuống vết thương của Hạ Linh Tễ, tránh bị nhiễm trùng.

Càng khiến người ta đau lòng hơn.

Hạ Linh Tễ vẫn luôn tỉnh táo.

Trước khi Tần Mang tới, anh vẫn còn đang cầm máy tính bảng xử lý công việc.

Nhưng sau khi cô đến.

Không còn cách nào để tập trung được nữa.

Tầm mắt nhìn tới khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, khóe mắt cũng đang đỏ hoe.

Đúng lúc bác sĩ đến đây để kiểm tra.

Cuối cùng cảm thán nói: “May mà Hạ tổng mặc quần áo có chất liệu không dễ cháy, cùng với đôi giày dã chiến chuyên nghiệp bảo vệ, mặc dù có khả năng sẽ để lại sẹo nhưng dù sao cũng đã rất may mắn rồi.”

Hiện trường vụ cháy lớn như vậy, mặc dù anh ta chưa từng được tự mình chứng kiến, nhưng chỉ cần nghe người khác mô tả thôi cũng có thể biết nó nguy hiểm đến mức nào.

Hạ Linh Tễ nhìn sang cô gái đang khóc, khi nghe tin anh có khả năng sẽ để lại sẹo, cô càng khóc dữ dội hơn, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, nhẹ nhàng nói:

“Còn phải cảm ơn Hạ phu nhân, đã dập tắt ngọn lửa thiêu đốt tôi bằng nước mắt của cô ấy.”

Tần Mang đang khóc chợt ngừng lại một giây.

Sau đó “oa” lên một tiếng, bị anh bắt nạt mà khóc ra tiếng.

Bác sĩ kiểm tra xong, ngượng ngùng rời đi.

Sợ nghe thấy những điều không nên nghe.

Hạ Linh Tễ dựa vào mép giường, bóp trán, một lúc lâu sau mới nâng mặt cô lên, tự mình lau khô nước mắt, nhìn đôi mắt vẫn còn ẩn chứa sự ẩm ướt, chậm rãi nói: 

“Đừng khóc.”

“Khóc nữa em cũng không thể kế thừa tài sản của anh đâu.”

Mọe nó ai muốn kế thừa tài sản của anh?!!

Lần này Tần Mang hoàn toàn không thể khóc tiếp được nữa.

Hàng mi ướt đẫm của cô khẽ chớp chớp, nhìn vào đôi mắt xanh xám của người đàn ông với vẻ hoài nghi.

Nếu không phải ban ngày có một vị thần giáng thế xuống cứu cô ra khỏi biển lửa, hình ảnh anh xuất hiện trong không gian tràn ngập hoa hồng và ánh lửa vẫn đang đặc biệt sống động trong ký ức cô.

Thì Tần Mang thật sự muốn khâu miệng vị cứu tinh của mình lại.

Ở khu vực ghế sofa bên cạnh, thư ký Tùng và hai vị quản lý của Tần Mang đều nghe được rõ ràng, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Đặc biệt là Tùng Trăn.

Tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Rất muốn nhắc nhở những gì mà Dung tổng đã nói với sếp mình ngày hôm kia—

Miệng không phải dùng để mỏ hỗn, mà là dùng để nói những lời yêu thương!

May mà Hạ tổng vẫn còn chút khao khát sống sót.

Đối mặt với ánh mắt tức giận và phức tạp của Hạ phu nhân, anh không quan tâm có người ở đó, ngón tay thon dài đang giữ cằm cô không buông, ngược lại vuốt ve khóe mắt đỏ ửng vì khóc của cô rồi nhẹ nhàng hôn xuống:

“Khóc nhiều mắt sưng lên rồi.”

Tần Mang ôm cổ tay mảnh khảnh như ngọc của anh, sau đó rưng rưng nước mắt nói: “Lại hôn thêm cái nữa.”

“Không, hôn thêm hai cái.”

Nghĩ tới cảm giác mát lạnh quen thuộc vừa rồi, Tần Mang càng muốn cảm nhận sự tồn tại của anh một cách chân thực hơn nữa, cảm nhận rằng họn họ vẫn còn sống.

Hạ Linh Tễ nhìn cô vài giây.

Lần này Tần Mang không né tránh ánh mắt chăm chú của anh, đôi mắt trong veo như vừa được cơn mưa to rửa sạch.

Sự mong đợi trong ánh mắt, không hề có chút giả tạo nào.

Hạ Linh Tễ không nói bất cứ câu làm mất hứng nào, làm theo yêu cầu của Hạ phu nhân, lại đặt một nụ hôn khác lên nơi vừa mới hôn xong.

Tần Mang nghiêng đầu: “Hôn bên đây nữa.”

Hạ Linh Tễ hôn lần lượt hai bên mắt cô, sau đó lại hôn xuống nốt ruồi màu đỏ tươi trên chóp mũi cô.

Cái hôn cuối cùng này, là tâm tư nho nhỏ của anh.

Tần Mang cuối cùng cũng mỉm cười tươi tắn.

Quả nhiên là bị dỗ dành thành công.

Tùng Trăn thở phào nhẹ nhõm: Nhìn đi, chỉ cần Hạ tổng nói ít lại, để ý nhiều hơn, thì phu nhân vẫn cực kỳ dễ dỗ dành.

Sau đó mấy người lại nhỏ giọng thảo luận.

Phó Diên vốn luôn điềm tĩnh thận trọng, lúc này cũng không nhịn được mà còn cảm thấy sợ hãi, đương nhiên ưu tiên hàng đầu là sự an toàn của Tần Mang.

Một vụ cháy lớn như vậy, tình huống xấu nhất sẽ để lại một số vết sẹo trên cơ thể.

Một khi nữ diễn viên có vết sẹo lớn trên người, phần lớn sự nghiệp trong giới giải trí của cô sẽ bị hủy hoại.

Là người chứng kiến cảnh tượng đó, chân tay Mạnh Thính đến giờ vẫn còn run rẩy.

Tiểu Đồng đi cùng hai người họ, lúc này đang nằm trên sofa, không có hình tượng gì.

Lúc này đang lẩm bẩm: “Sao đột nhiên lại xảy ra hỏa hoạn nhỉ?”

“Không phải có người muốn hãm hại đại minh tinh của chúng ta đấy chứ?”

Thư ký Tùng đã sớm điều tra rõ ràng, lúc này thấp giọng giải thích: “Mạch điện bị quá tải, cộng thêm thời tiết nắng nóng, lại có quá nhiều hoa hồng khô dễ cháy, chứ không phải do con người làm ra.”

Thực sự chỉ là một tai nạn.

Mạnh Thính tai trái nghe, tai phải bịt chặt, như thể đang bị ảo tưởng rằng có người hãm hại.

Lẩm bẩm nhất định có người có ý định hãm hại cô.

Cuối cùng Phó Diên cũng không thể nghe được nữa.

Đập vào đầu anh ta: “Tỉnh táo lại, đừng có giả chết nữa, nhanh chóng đi liên lạc với đội ngũ marketing, lúc nào cũng phải giám sát chặt chẽ tình hình trên mạng.”

Để tránh những bức ảnh vô tình bị lộ ra ngoài.

Nói đến đây, Phó Diên không khỏi lại nói nhiều thêm vài câu: “May mà vệ sĩ đi cùng Hạ tổng đã đến kịp thời để khống chế hiện trường.”

“Hơn nữa các diễn viên trong đoàn phim đều có thỏa thuận bảo mật nên tạm thời không có ai đăng ảnh hiện trường lên weibo.”

“Chỉ có giới truyền thông sau khi biết tin đã tới, từ xa chụp được ảnh Hạ tổng bế Tần Mang đi ra, chất lượng ảnh rất kém, hơn nữa xung quanh còn rất nhiều khói bụi mù mịt, nên không thể nhìn rõ mặt của Hạ tổng.”

Các bên truyền thông đã sử dụng bức ảnh định mệnh này để làm tiêu đề cho các tin tức lớn và làm màn hình chờ của các ứng dụng tin tức.

Có lẽ do chiếc quần rằn ri + đôi boot dã chiến chuyên nghiệp của Hạ Linh Tễ dễ lú lẫn, nên khiến mọi người lầm tưởng rằng anh là nhân viên cứu hộ đến giải cứu.

“Vừa nhìn là thấy hiện trường có gì đó không đúng lắm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”

“Á á á á, hy vọng tiểu sư tử bình an vô sự.”

“Phòng làm việc có tin tức rồi, Tần nữ thần chỉ hít phải một ít khói, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là sẽ khỏe lại thôi.”

“Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, sợ hãi khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của chị yêu sẽ xảy ra vấn đề gì, nếu không thì ngưỡng giá trị nhan sắc của các nữ minh tinh trong giới giải trí sẽ bị hạ xuống mất!”

“Người đẹp có phúc của người đẹp, sống sót qua kiếp nạn, sau này chị nhất định sẽ hạnh phúc!”

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt, @Tần Mang, chị nghỉ ngơi đi nhé, đừng vội vàng làm việc, chúng em có thể chờ được!”

“…..”

Người hâm mộ cẩn thận an ủi.

Đương nhiên cũng có những người qua đường và cư dân mạng—

“Wow, chỉ có mình tôi để ý tới chân của anh trai cứu hộ này rất dài sao? Chân dài eo thon, đáng tiếc là không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác định mệnh này là như thế nào?”

“Đờ mờ, tôi cũng phát hiện ra đấy! Nhưng mọi người đều đang an ủi Tần Mang, tôi xấu hổ không dám đẩy thuyền….”

“Hahahahaha, Tần Mang với ai cũng có cảm giác CP, nhưng chỉ riêng với bạn trai là không hề có cảm giác này.”

“Không đúng, còn có một vị— chính là người đầu bảng khó có thể ghép CP nhất trên Internet.”

“Hehehehe, tôi hiểu tôi hiểu!”

“Treo thưởng lớn cho ai tra được danh tính của anh trai cứu viện!!”

“Hoặc là anh trai lính cứu hỏa.”

“Trang bị không giống lắm thì phải?”

“…..”

Sau khi Ổ Vũ Tây xác nhận Tần Mang vẫn bình an vô sự, rồi lại nhận được những bức ảnh trực tiếp từ Tiểu Đồng.

Á á á á á á, quá cảm động rồi!!!!

Không hổ là CP mà cô đẩy, cái gì mà đại nạn đến tự thân người nấy lo đều không hề xảy ra.

Thật là tình yêu vĩ đại sống chết có nhau mà!!!

Nghĩ đến lúc nguy hiểm đó, Ổ Vũ Tây ở nước ngoài xa xôi không tận mắt nhìn thấy Tần Mang an toàn nên không yên tâm, việc đầu tiên làm chính là lập tức bay về.

Trong khoang hạng nhất của máy bay.

Tiếp viên hàng không nhìn thấy một cô gái xinh đẹp diễm lệ vừa khóc vừa cầm máy tính bảng vẽ tranh.

Còn tưởng cô ấy là nhà thiết kế bị bên A giục deadline làm cho gấp đến bật khóc.

Nhiệt tình phục vụ một tách trà nóng.

“Cảm ơn.”

Ổ Vũ Tây cũng rất lễ phép.

Lúc vô tình nhìn thấy bản nháp mà cô đang vẽ, cô tiếp viên được huấn luyện bài bản cũng run tay suýt chút nữa làm đổ tách trà.

“Không….không có gì.”

Sau đó vẫn giữ vững nụ cười trên môi mà quay người rời đi.

Nội tâm đang hoảng hốt.

Ngồi 10 tiếng trên máy bay.

Ổ Vũ Tây vẽ tròn 10 tiếng.

Ngay khi hạ cánh.

Phải đăng bài ngay lập tức.

Siêu thoại “Cực Quang” cũng đang thảo luận về việc Tần Mang gặp hỏa hoạn, vốn dĩ mọi người đều đang cầu nguyện Tần Mang được bình an vô sự.

Cho đến khi tiểu dưa hấu bất ngờ xuất hiện trong cuộc thảo luận này.

Sau khi trực tiếp ném xuống một bức tranh, rồi nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.

Sau đó siêu thoại bùng nổ.

Hiện tại siêu thoại đã gom góp được hơn 100 người, sự sôi động náo nhiệt như có hàng ngàn người đang online cùng một lúc vậy.

Đó chính là vì bức ảnh mới này.

Không phải là bức ảnh 18+ nào đó, mà là một bức ảnh cực kỳ nghiêm túc.

Thậm chí dường như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự trên hot search weibo.

Bối cảnh là biển lửa và đầy hoa hồng, người đàn ông với dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc đang ôm một cô gái có làn váy đỏ bị đốt cháy một mảng lớn, từng bước từng bước đi ra khỏi biển lửa đang cháy rực.

Mắt cá chân của người đàn ông được quấn quanh bởi ngọn lửa lộng lẫy, lại nóng bỏng như đuôi cánh của phượng hoàng lửa đang bùng lên, uốn lượn mà hướng lên trên.

Quan trọng là!

Khuôn mặt vốn bị bao phủ bởi làn khói dày đặc đó được tiểu dưa hấu vẽ ra!

Vậy mà lại chính là Hạ Linh Tễ!

“Đờ mờ, vẫn là tiểu dưa hấu của chúng ta biết đẩy!!!”

“Làm thế nào bây giờ, vốn dĩ lúc truyền thông đăng tải lên tôi vẫn chưa tưởng tượng ra được dáng vẻ của anh trai nhỏ này sẽ thế nào. Nhưng sau khi được đại thần tiểu dưa hấu của chúng ta vẽ ra, tôi chợt nghĩ—đáng lẽ phải như thế này mới đúng!”

“Đây là sức mạnh của nghệ thuật đúng không?”

“Quá tuyệt vời, @Tiểu dưa hấu oa oa oa, từ giờ trở đi, tôi phong cho bạn là “fan lão làng” của “CP Cực Quang”!”

“A a a a, sao lại có thể xứng đôi đến như vậy cơ chứ!!! Sao lại chỉ có 100 người chúng ta get được CP này a a a a!!”

“Mặc dù có chút xin lỗi anh trai nhỏ đã cứu nữ thần ra khỏi biển lửa kia, nhưng mà….. a a a a a, nếu như thật sự là gương mặt của vị thần băng kia thì tốt biết bao nhiêu!!”

“Lẽ ra ảnh gốc phải như thế này mới đúng!”

Ẩn mình trong số họ, một số tay săn ảnh truyền thông đã biết chút sự thật: “…..”

Đờ mờ.

Tiểu dưa hấu này thật sự là tiên tri dự liệu như thần mà!

Hay là ai đó trong vòng của bọn họ?

*

Mà lúc này.

Tần đại tiểu thư được chiều chuộng từ bé, chỉ hận không thể dán hai chữ “vợ hiền” lên trên mặt, trong hai ngày nằm viện, cô đều đích thân chăm sóc Hạ Linh Tễ, không hề nhờ vả người khác giúp đỡ.

Ngay cả khi Hạ Linh Tễ muốn đi vệ sinh, cũng chỉ muốn tiến lên đỡ anh đi.

Nhưng bị Hạ tổng băng thanh ngọc khiết kiên quyết từ chối.

Hôm nay, lúc Tần Mang mang cơm tối tới.

Đúng lúc cũng nhận được tin nhắn wechat.

Là của Ổ Vũ Tây.

Ổ Vũ Tây càng nhìn bức tranh mà mình vẽ, càng cảm thấy quá xứng đôi!

Nhịn không được mới gửi tin nhắn cho đương sự lúc nửa đêm khi đang chuyển máy bay—

Vũ trụ đệ nhất đại võng hồng: [Tiểu sư tử, nếu bây giờ là thời cổ đại, thì cậu phải lấy thân báo đáp đấy.]

Tần Mang nhìn cái người đàn ông đang nằm trên giường bệnh xem máy tính bảng kia, thản nhiên trả lời: 

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Báo đáp cái quần gì, Hạ tổng đề phòng mình như đề phòng hái hoa tặc đây này!]

Sau đó đi về phía Hạ Linh Tễ, cúi đầu xuống nhìn anh: “Bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi, sao lại đọc tài liệu rồi?”

“Không đọc tài liệu.”

Hạ Linh Tễ cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, chiếc áo lụa màu trắng tùy ý lỏng lẻo khoác lên vai, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, dáng vẻ vừa lười biếng vừa gợi cảm, hoàn toàn nhìn không giống người bị thương gì cả.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Tần Mang, vẻ mặt lười biếng ung dung.

“Thế anh đang làm gì?”

“Bác sĩ nói anh cần phải luôn giữ tâm trạng tốt.”

“Cho nên?”

“Anh đang giải trí cả thể chất lẫn tinh thần.”

Giải trí thể chất lẫn tinh thần?

Tần Mang tò mò mà nghiêng người về phía trước, nhìn xuống máy tính bảng đang đặt trên đùi anh.

Lọt vào tầm mắt là—

Đoạn video cô chơi máy gắp thú 1 tiếng đồng hồ, đến một con cũng không gắp được kia.

Nụ cười trên môi Tần Mang lập tức cứng đờ.

“????”

Dựa vào đâu?

Mà xem video xấu hổ của cô để giải trí thể chất lẫn tinh thần?

Hiển nhiên chỉ có mình anh dám!

Hạ Linh Tễ!

“Không cho xem, em không cần mặt mũi sao?”

Tần Mang đưa tay giật lấy máy tính bảng trong tay Hạ Linh Tễ, muốn tắt màn hình đi.

Cộng đồng mạng xem thì cũng thôi đi, nghĩ đến việc Hạ Linh Tễ nghiêm túc xem video cô gắp thú bông, lại còn không bắt được con nào, khiến hai tai của Tần Mang đỏ bừng lên.

Áo ngủ trên người Hạ Linh Tễ rất trơn.

Tần Mang còn không giật được.

Ngược lại còn không cẩn thận mà ngã vào lòng anh.

Vốn dĩ cô muốn đứng dậy.

Không ngờ Hạ Linh Tễ lại không theo lẽ thường, dựa vào sức mạnh của cánh tay mình mà trực tiếp bế cô lên thẳng giường bệnh.

Đôi dép trên mũi chân của Tần Mang đung đưa.

“Xoạch.”

Rơi xuống đất.

Sợ đụng phải bắp chân bị thương của anh, Tần Mang đột nhiên bị treo lơ lửng trên không trung sợ tới mức kinh hãi kêu lên: “Đừng đừng đừng, cẩn thận!!”

Ngay sau đó.

Đôi chân dài thon thả xinh đẹp của cô được đặt sang hai bên eo của Hạ Linh Tễ.

Tần Mang mới cảm thấy yên tâm vài giây.

Sau đó mới cau mày: “Anh làm gì vậy, nhỡ động đến miệng vết thương thì làm sao?”

“Bà Hạ không phải rất thích eo của Hạ mỗ sao?”

“Sao anh lại biết?”

Đôi mắt đen láy của Tần Mang mở to: Cô bị lộ từ khi nào thế?

Một tay Hạ Linh Tễ chậm rãi ung dung cởi bỏ thắt lưng áo ngủ rộng thùng thình của mình xuống: “Bà Hạ, sở thích của em đều được viết hết ở trên mặt.”

Ánh đèn trong phòng bệnh sáng rực rỡ.

Hạ Linh Tễ mặc dù là nửa người dựa vào gối, nhưng eo vào cơ bụng săn chắc vẫn cực kỳ hoàn hảo, hai đường nhân ngư kéo dài như ẩn như hiện dưới lớp áo, rõ ràng ngữ điệu rất thong dong, nhưng toàn thân lại tràn ngập cảm giác xâm lược cùng nguy hiểm tột cùng.

Tần Mang bị anh phát hiện ra sở thích của mình, nên cũng không còn giả vờ nữa, trực tiếp nâng cằm lên ngắm nhìn chằm chằm suốt 1 phút đồng hồ.

Cho đến khi cảm nhận được người nào đó có gì không đúng lắm, mới cứng đờ ngước mắt lên.

Nhìn thấy ánh mắt xanh xám của người đàn ông.

Lúc này, như mặt biển tĩnh lặng dần dần nổi lên gợn sóng, gần như ám thị rất rõ ràng.

Có lẽ đã mấy tháng không gặp, Tần Mang cũng muốn.

Nhưng bây giờ trong đầu cô toàn là bắp chân của Hạ Linh Tễ vì mình mà bị thương, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không được, anh đang bị thương.”

Tần Mang đoán không sai.

Chuyện này đúng là điều mà Hạ Linh Tễ đang nghĩ tới.

Anh nói: “Ở đó không bị thương.”

Tần Mang: “Vậy cũng không được, nhỡ đâu động tới miệng vết thương thì sao.”

Hạ Linh Tễ mất kiên nhẫn, đùa nghịch đôi bàn tay thon dài mềm mại của cô, khớp xương cứng rắn của người đàn ông khác hoàn toàn với sự nhỏ nhắn mảnh khảnh của người phụ nữ, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Sẽ không động tới vết thương.”

Hạ Linh Tễ một tay chơi đùa với đôi tay của cô, tay còn lại đặt chiếc máy tính bảng lên bàn bên cạnh giường.

Bên cạnh không cẩn thận chạm vào cốc nước, phát ra âm thanh “lạch cạch”.

Chỉ một chút động tĩnh, Tần Mang theo phản xạ mà vùi mặt vào trong lòng người đàn ông.

Hạ Linh Tễ bị phản ứng của Tần Mang chọc cười, nhéo nhéo chiếc cằm tinh tế của cô gái: “Bà Hạ, chúng ta đang vụng trộm lén lút à?”

Không phải là có người đột nhiên xuất hiện.

Tần Mang mới thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì hình tượng nữ minh tinh của cô bị hủy hoại rồi.

Tần Mang nghiêm túc nói: “So với vụng trộm lén lút còn đáng sợ hơn.”

“Vậy nên thôi đi, nhỡ đâu có bác sĩ đến kiểm tra phòng thì sao.”

“Bị nhìn thấy thì làm sao?”

Một giây sau.

Đèn đã tắt.

Căn phòng rộng lớn lạnh lẽo bỗng chìm vào bóng tối.

Cùng với lời nói của Hạ Linh Tễ: “Bây giờ không nhìn thấy nữa rồi.”

Tần Mang: “…..”

Đây là loại bịt tai trộm chuông siêu cấp vũ trụ gì vậy!!!

Có lẽ là vì sợ bị người ngoài nghe thấy, khi nói chuyện Tần Mang luôn dùng giọng mũi, trong căn phòng tràn đầy không khí ái muội kiều diễm, càng tăng thêm vài phần quyến rũ rung động lòng người: “Bây giờ ai mới là hoa hái tặc?”

Thanh âm Hạ Linh Tễ mơ hồ: “Ừm—Anh đang….hái hoa.”

Thả thính người ta sẽ bị thả thính lại.

Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ dán sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn của anh mang theo chút kiềm chế mà từ tính: “Ngoan một chút.”

“Lần sau đưa em đi gắp thú bông, được không?”

Tần Mang không ngờ anh vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Đôi mắt long lanh ngấn nước của cô từ từ nhắm lại, rất nhẹ rất nhẹ mà trả lời anh: “Được.”

Sau này cô sẽ không bao giờ phải đi gắp thú bông một mình nữa.

Rõ ràng là không gắp được con nào.

Đèn hành lang bệnh viện luôn sáng.

Yên lặng trầm ngâm.

Mà bên trong phòng bệnh.

Không biết đã qua bao lâu.

Tần Mang đột nhiên nói: “Sư tử trắng nhỏ thật đáng yêu.”

Rất lâu sau.

Mới nghe được thanh âm cực nhẹ của người đàn ông: “Thích không?”

“Rất thích.”

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là Hạ – hái hoa tặc – nghèo nghèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.