Hắn bỗng nhiên nhớ tới khung cảnh trước đó, lúc cô híp mắt cười rộ lên, thực sự mê hoặc lòng người.
Thời gian giống như bị ngừng lại tại giây phút này.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay mang theo hơi lạnh đặt trên cổ cô rốt cuộc buông xuống. Trong lòng An Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Tô Minh lại nhấc tay lần nữa, An Tình lại tiếp tục khẩn trương...
[Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]
Tô Minh hơi cúi người, giúp An Tình thắt dây an toàn. Lúc ngón tay lướt qua eo cô, cổ họng hắn khẽ động, dùng tốc độ cực nhanh liếc sườn mặt cô một cái.
“Nếu cô biết tôi thích Bành Bối Bối, vậy thì đừng làm mấy chuyện vô ích nữa!”
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
Một lúc sau, An Tình giả bộ cực kì thất vọng, ủ rũ cúi đầu.
Tô Minh lại nhìn cô một lát, sau đó quay đầu đi, không nói thêm một câu nào nữa.
[Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +20]
An Tình nghe được âm thanh của hệ thống, khóe môi cong lên, trong lòng vô cùng đắc ý.
“Tô tiên sinh, anh đã ăn tối chưa?”
Lý do thích hắn cũng đã lấy ra rồi, đương nhiên phải đóng giả cho giống. Vì vậy, từ lúc xuống xe đến giờ, An Tình lập tức mở ra thuộc tính “ôm đùi”, không chỉ luôn miệng hỏi han ân cần, còn làm ra rất nhiều hành động yêu thương nhung nhớ.
Tóm lại, đã diễn kịch thì nhất định phải diễn thật hoàn mỹ!
“Không cần.” Tô Minh nhàn nhạt liếc cô một cái, xoay người bước lên lầu.
An Tình rất vui mừng.
Tuy rằng Tô đại boss đối xử với cô vẫn rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất cũng không dùng cái giọng điệu âm dương quái khí để nói chuyện với cô nữa, An Tình sao có thể không kích động?
Cho đến khi An Tình nhận được điện thoại từ bệnh viện, cô mới phát hiện chuyện tình giống như có biến!
“Thời điểm Tô tiên sinh được đưa đến bệnh viện, ngài ấy đã ho ra máu!”
An Tình sửng sốt, vội vã an ủi Lưu thẩm: “Thẩm đừng lo lắng quá, ở đây còn có cháu mà!” Nói xong, liền nhấc chân đi đến bên cạnh giường bệnh.
Sắc mặt Tô Minh tái nhợt không còn chút máu, mái tóc hỗn độn, đâu còn vẻ anh tuấn ưu nhã lúc trước. Nghe nói hắn uống quá nhiều rượu, dẫn đến tình trạng xuất huyết dạ dày, lúc trợ lí phát hiện ra, hắn đã ngất xỉu trong phòng làm việc.
Sau khi an ủi Lưu thẩm về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình An Tình.
Đến khi trời sắp sáng, An Tình bắt đầu công cuộc hóa trang.
Trước hết, sắc mặt phải tái nhợt một chút, sắc môi cũng không thể hồng nhuận, nhìn qua phải giống vẻ vất vả mệt mỏi, nhưng mà cũng không thể quá lố, vừa đủ là được rồi.
An Tình cầm lấy điện thoại của Tô Minh, tìm số điện thoại của Bành Bối Bối trong danh bạ.
Híp mắt cười, cô nhanh chóng đánh chữ rồi nhấn gửi đi.
Làm xong tất cả, An Tình lập tức xóa dấu vết, để điện thoại về chỗ cũ.
Cô mang ghế dựa đặt bên cạnh giường bệnh, nắm chặt tay Tô đại boss, vươn vai một cái, sau đó thoải mái dựa vào giường của hắn mà ngủ.
Công lược là phải liều mạng!
Vì thế, đợi đến khi trời sáng, lúc Tô Minh mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình ảnh...dày công sắp xếp!
Trong phòng bệnh không một bóng người, thiếu nữ đang ngủ say. Cô gái tựa đầu bên cạnh cánh tay hắn, lộ ra sườn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, cánh môi cũng mất đi sắc hồng nhuận.
Trong đầu lập tức nhảy ra một cái suy nghĩ.
Tại sao cô lại ở đây? Lại còn ngủ thiếp đi bên cạnh giường bệnh của hắn?