Đoạn Diệc không lên tiếng nhưng An Tình biết, hắn đang ở đâu đó quanh đây.
Vân Phi vẫn không ngừng giãy giụa, mặt đỏ bừng, tay không ngừng cào vào cổ, giống như có thứ gì đang bóp chặt lấy cổ nàng: "Cứu mạng..."
An Tình trầm mặc nhìn chăm chú vào hư vô, cân nhắc câu chữ rồi lên tiếng: "Thật xin lỗi, chúng ta không phải cố ý xâm nhập rừng đào. Mong ngươi thông cảm."
Rừng đào đó chắc hẳn là nơi thật sự quan trọng với Đoạn Diệc.
Tuy là nàng cố ý nhưng tình huống hiện tại vẫn khiến da đầu nàng tê dại. Nàng không nghĩ Đoạn Diệc sẽ trực tiếp xuống tay với nữ chính.
Hai chân Vân Phi đạp loạn giữa không trung dần trở nên vô lực, khuôn mặt cũng chuyển màu tím ngắt.
Người kia dường như không có dấu hiệu nương tay với nàng.
An Tình cắt chặt răng, gian nan mở miệng: "Ngươi có thể thả nàng được không. Chỉ cần ngươi tha cho nàng, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ điều kiện gì..."
Hơi thở ẩm ướt dính nhớp càng thêm dày đặc, gắt gao dán vào da nàng như muốn đem nàng cắn nuốt. Thời gian dần trôi, nàng không nhịn được rùng mình. Hơn nữa, vì thân thể vốn không tốt nên nàng không nhịn được ho khan.
"Thịch" một tiếng lớn.
Nàng nhìn lên. Vân Phi đã bị quăng xuống đất, cùng lúc, trên cổ chợt lạnh, một cỗ lực thật lớn quấn lấy nàng.
Rõ ràng xúc giác không thấy vật gì nhưng trên da vẫn lạnh lẽo vô vàn, trong lòng càng nghĩ càng sợ.
An Tình có chút không thở nổi, miệng há to, ra sức hít không khí.
Ngay sau đó trên vai chợt lạnh thêm, bên tai vang lên tiếng nói sắc lạnh:
"Biết ta căm ghét nhất điều gì không?"
Nàng gian nan hít không khí, nỗ lực căng mí mắt trĩu nặng ——
"Chính là loại người như các ngươi..."
Ẩm ướt gắt gao bao lấy nàng.
Ngay khi định cất tiếng, ý thức lần nữa rơi vào bóng đêm vô tận.