Thật lâu sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Vũ, “Xin lỗi Lâm tiên sinh, tôi vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, Kiều tiểu thư đi đâu... Tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Tờ giấy này chắc là do Kiều Dương viết, người bị bệnh thường thường rất bi quan, đơn giản mà nói, nội dung trong đó chính là nữ chủ không muốn sống nên bỏ đi.
“ Đây là các ngươi muốn rũ sạch quan hệ, không chịu trách nhiệm?”
An Tình trầm mặc.
Nữ chủ mấy ngày hôm trước nhìn qua chỉ là tâm trạng không tốt chứ không có dấu hiệu muốn tự sát, cô cũng không để ý nhiều.
Sự tình phát triển đến mức này, cô cũng không lường trước được.
“Cạch.”
Chốt an toàn của vật nào đó được mở ra, một vật lạnh lẽo dán ngay trên trán, An Tình trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu lên.
“Cô đi chết đi!”
Chỉ nhìn thấy Lâm Vũ sắc mặt âm lãnh, đứng cách cô không đầy một thước mà trên tay hắn, là một khẩu súng đen lạnh như băng, họng súng chạm ngay giữa mi tâm của An Tình.
Lông mi khẽ run, trái tim An Tình “Thùng thùng” nhảy dựng lên.
“Ngươi bình tĩnh một chút.”
Một tiếng cười lạnh từ trong miệng hắn tràn ra, “Tôi rất bình tĩnh, các ngươi đều đáng chết, nếu Kiều Dương đã xảy ra chuyện, các ngươi đều đáng chết!”
Thân hình cô cứng đờ, ngón tay cuộn tròn thành một đoàn.
Bởi vì khoảng cách quá gần, mắt thường thậm chí có thể nhìn rõ ràng được hành động khởi động khẩu súng, chuẩn bị bóp cò của hắn.
Đồng tử chợt co chặt, An Tình gắt gao ngừng hô hấp, xoay người chạy đi.
“Đoàng ——”
Theo tiếng súng đạn vang lớn, An Tình trượt chân một cái, té ngã trên mặt đất.
………………
Tiếng kêu thét vang lên chói tai cùng lúc với tiếng súng, làm tâm tình người khác run rẩy.
Hé miệng thở phì phò, toàn thân An Tình đổ mồ hôi lạnh, chật vật ngã trên mặt đất...
“Ngươi cho rằng đây là đâu?”
Một âm thanh âm dương quái khí vang lên.
Ngay sau đó, “ Đoàng------- ” lại là một tiếng súng nổ vang.
Ngơ ngác cùng sửng sốt, bất chấp cơn giật mình, An Tình chợt căng người mà đứng dậy, quay đầu lại xem.
An Tình nuốt nước miếng một cái, che lại trái tim đang đập loạn của mình...
Thân ảnh thon dài, khuôn mặt tuấn mĩ, khóe miệng nam nhân có như không mang theo một tia mỉm cười khuynh quốc khuynh thành, giờ phút này đang bình tĩnh đứng ở cửa ra vào phòng khách.
Hắn một thân áo sơ mi trắng tinh, cổ tay áo xăn tới rồi khuỷu tay, một bàn tay cầm súng, một bàn tay cắm ở túi quần, nghiêng đầu, mắt kính có chút phản quang, sợi tóc có chút hỗn độn rũ xuống bên sườn mặt, mang theo vài phần lười biếng, chỉ là ánh mắt lại lạnh băng dọa người.
Giống như sống sót sau tai nạn, nháy mắt, cả người An Tình vô lực dựa vào vách tường lạnh băng.
Thật lâu sau, chỉ nhìn thấy Thẩm Trì cong cong khóe môi, môi mang theo ý cười, con ngươi đen nhánh tỏa ra hàn ý lạnh lùng.
Nghĩ đến cái gì, An Tình nhất thời cả kinh, cô nguyên bản đang bình tĩnh lại lần nữa thùng thùng nhảy dựng lên, bất chấp nghỉ ngơi, cô quay người nhìn sang Lâm Vũ.
Lâm Vũ đã sớm nằm trên mặt đất không thể cử động, xung quanh là máu lênh láng chảy ra.
Lâm Vũ trúng đạn rồi!
Khẩu súng trong tay Thẩm Trì thẳng tắp nhắm vào người đang nằm trên mặt đất.