An Tình ngẩn người, lắc lắc đầu, “Không có gì, điều nên làm mà...”.
Một ngày hoạt động kết thúc, An Tình đứng lên duỗi người, xoa xoa cái eo bị mỏi của mình, ngáp một cái, chuẩn bị đi làm bữa tối, vừa mới xoay người, môi đã bị Thẩm Trì lấp kín.
“Anh sao vậy..?”
An Tình dừng chân, nghi hoặc nhìn Thẩm Trì.
Dù đã sống với nhau một thời gian, đôi khi An Tình vẫn không hiểu Thẩm Trì đang nghĩ cái gì.
Tầm mắt sâu thẳm của Thẩm Trì dừng trên người cô, quét một vòng từ trên xuống dưới, mím môi nhìn cô rồi xoay người bỏ đi.
An Tình cảm thấy vô cùng kỳ quái, xoay người đi xuống bếp.
Một lúc sau mùi đồ ăn thơm phức từ phòng bếp bay ra.
Là một nồi canh hầm...
An Tình mở nắp nồi, múc một thìa canh lên thử, mới chỉ thổi thổi vài cái, eo đột nhiên bị người khác ôm chặt, mang theo mùi hương thanh mát và hơi ấm quen thuộc, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Em biết hắn...?”
An Tình ngẩn người, theo bản năng hỏi lại: “Ai cơ...?”
Thẩm Trì không nói gì, chỉ là eo của cô lại càng bị ôm chặt.
Thật lâu sau, An Tình nghiêng người nhìn hắn, chỉ là không thấy rõ nét mặt hắn.
Nghĩ một lúc, An Tình chợt bừng tỉnh: “Bệnh nhân vừa rồi cũng không gọi là quen thuộc, chỉ là em đã từng gặp qua cậu ta một lần.”
Canh hầm đã sớm chín, mang theo mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không gian.
Không biết qua bao lâu, cánh tay ở bên eo mới buông ra.
An Tình cười nhẹ, nụ cười lan ra cả khuôn mặt, múc một chén canh, cô đưa lại bên môi Thẩm Trì.