Công Lược Boss Phản Diện Cô hít sâu một hơi, mở cửa bước vào... Ngẩng đầu lên, cô nâng lên khuôn mặt bình tĩnh tươi cười cùng nụ cười sáng lạn... “Thẩm tiên sinh, nếu ngài không chịu phối hợp, thì tôi đành phải tự mình ra tay, xử lý dụng cụ cắt gọt, phẫu thuật của ngài.” Thẩm Trì rất thích các loại dao nhỏ, tất cả mọi thể loại, kiểu dáng hắn đều có, đây không chỉ là một loại đam mê biến thái, mà còn vì hắn là một bác sĩ, dao nhỏ, giống như sinh mệnh của hắn. Nhà ăn có rất nhiều dụng cụ cắt gọt, An Tình suy đoán, đây hẳn là sở thích của hắn cũng như những đồ hắn thường sử dụng. Dường như chờ rất lâu sau, “Xoạch” một tiếng, tiếng người rời ghế cuối cùng cũng xuất hiện. “Thỉnh ngài xuống dưới dùng cơm.” Nhìn khuôn mặt tối đen của Thẩm Trì hiện lên trước mắt, An Tình nở nụ cười sán lạn. ……........ “Tôi không ăn thịt.” Đây là câu đầu tiên trong ngày Thẩm Trì nói với An Tình... Hắn im lặng, hiển nhiên là không hài lòng với một nhà bếp sạch sẽ không một vết máu. Khóe mắt An Tình giật giật, nhanh tay đổi thức ăn trên bàn.... “Đây là salad rau dưa.” Thẩm Trì hạ mắt, giọng nói trầm trầm. “Tôi không đói bụng.” Cô sửng sốt một chút, cười cười, “Nếu tiên sinh không chịu phối hợp, thì tôi đành phải gửi bản báo cáo về sự kiến nghị của ngài lên tổng trụ sở vậy.” Vừa dứt lời, Thẩm Trì liền bắn ánh mắt lạnh băng về phía cô. Đây là.... uy hiếp? Kỳ thật, trợ lý mà tổng trụ sở phái tới không chỉ để chăm sóc ăn uống sinh hoạt hằng ngày mà còn là để giám thị hành động của hắn. Trong lòng Thẩm Trì cũng vô cùng rõ điều này. Ánh mắt hai người trên không trung gặp nhau, xoẹt ra những tia lửa điện. Thật lâu sau, Thẩm Trì hạ mắt, trầm trầm giọng “ Lấy đồ ăn cho tôi đi.” Cầm dao dĩa trên tay, Thẩm Trì vô cùng không tình nguyện đem đồ ăn bỏ vào miệng, nuốt xuống. Nhai một chút, động tác Thẩm Trì dừng lại, sững sờ. An Tình nhìn thấy hành động của Thẩm Trì, chỉ cười cười không nói, bước ra khỏi phòng khách. Thật ngon.... Hắn nhìn đĩa đựng đầy rau dưa, im lặng đánh giá. Nhìn đi nhìn lại cũng không có cái gì khác thường. Thẩm Trì có một tật xấu, chỉ cần suy nghĩ đến vấn đề gì, liền sẽ hao hết tốn tâm tư, vắt hết óc để suy nghĩ nguyên nhân. Có lẽ, đây cũng chính là bản tính thiên bẩm của bác sĩ. Cánh tay đột nhiên ấm áp, bị người khác cầm lên. Đột nhiên bị cắt đứt suy nghĩ, Thẩm Trì không vui cúi đầu nhìn tên đầu sỏ. An Tình không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh hắn, cầm cánh tay hắn sát trùng, băng bó. “Khả năng sẽ có chút đau.” Thời gian bị thương đã lâu, cô không thể không dùng thuốc sát trùng rửa miệng vết thương. Thẩm Trì mím môi, cánh tay đau nhói khiến hắn nhíu mày. Lại cúi đầu nhìn. Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, mày đẹp cong cong, làn da sáng mịn như sứ ở dưới ánh đèn hiện lên một vầng hào quang nhàn nhạt, hàng lông mi cong dài, rung rung tựa như cánh bướm. Môi cũng không có màu tái nhợt, trắng bệch như hắn, mà là một màu hồng nhuận, no đủ, mềm như bông, dụ hoặc lại thanh thuần khiến cho người khác muốn cắn một ngụm để nếm thử mùi vị ra sao. Yết hầu khẽ nhúc nhích, hắn rũ mắt xuống, rút cánh tay về... “Không cần." Nói rồi Thẩm Trì tự mình cầm băng gạc băng bó cho cánh của mình... An Tình sửng sốt, cũng không có nói nhiều lời, liền đứng lên. 【 Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm của mục tiêu+20】 …… Hai người ở chung với nhau mấy ngày, Thẩm Trì tuy rằng trầm mặc, ít nói, có vẻ khó gần, nhưng An Tình cảm thấy như vậy rất hài hòa. Đêm khuya, lúc An Tình đi tỉnh dậy vệ sinh, liền nghe thấy một loạt tiếng vang leng keng leng keng từ trong phòng bếp truyền tới. Trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là người dân chạy nạn của tận thế đến đây? Trong thời điểm tận thế nguy cấp như vậy, người có thể sống an nhàn như Thẩm Trì không nhiều, mà khi con người đã đến tuyệt vọng sắp chết, thì sẽ càng làm ra những hành động đáng sợ. -->>>>>>>>>> Tâm sự nhỏ... Tuần này ad định sẽ không ra chap nào mới nữa... Vì cuộc đời này quá buồn rồi...
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.