Công Lược Boss Phản Diện

Quyển 3 - Chương 8: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải tri] (8)



An Tình tiến lên phía trước, nâng tay giúp Thẩm Trì cầm dụng cụ bảo hộ, đem ly cà phê còn bốc khói trong tay đưa cho hắn, sau khi giúp hắn cất hết dụng cụ y tế, cầm khắn tay, giúp hắn lau những giọt mồ hôi trên trán...

Cầm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, cô nhíu nhíu mày, cầm áo khoác giúp hắn khoác lên vai...

Thẩm Trì nhấp một ngụm cà phê, ngồi nghỉ ngơi trên ghế, sau một lúc lâu, cơ thể lạnh băng của hắn mới ấm lên chút ít.

“Hai người rất xứng đôi.”

Thẩm Trì sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn cô gái vừa mới nói chuyện.

Cơ thể An Tình cứng đờ, hành động trên tay cũng ngừng lại, ngón tay vì tâm tình giao động mà trắng bệch, tâm tình cô lúc này vô cùng khẩn trương...

Bởi vì đứng trước mặt cô và Thẩm Trì lúc này, chính là người làm  Thẩm Trì hắc hóa, yêu chết đi sống lại - Nữ chủ Kiều Dương.

Mặc dù hiện tại là lần đầu tiên Thẩm Trì và Kiều Dương gặp mặt, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn hiệu ứng bàn tay vàng của nữ chủ sẽ không ảnh hưởng gì đến Thẩm Trì.

“Cô ấy là trợ lý của tôi.” Thẩm Trì nhàn nhạt liếc Kiều Dương một cái, rồi liền thu hồi ánh mắt, bản thân bình tĩnh nhấp cà phê.

Giống như, đối phương dù có như thế nào, hắn cũng không để ý.

Trên mặt Kiều Dương lộ ra một nụ cười ái muội mập mờ, im lặng không nói nhiều liếc nhìn hai người.

Nỗi lo lắng trong lòng An Tình liền được buông lỏng xuống.

Sau đó không lâu, hai người liền rời khu cách ly về biệt thự của Thẩm Trì.

Gương mặt Thẩm Trì lộ vẻ mỏi mệt, ngón tay thon dài xoa xoa ấn đường, không nói một lời đi lên lầu.

Vốn dĩ tất cả mọi việc đều bình thường trôi qua, chỉ là, vào ngày hôm sau, An Tình lại phát hiện ra một việc... Suốt một ngày, Thẩm Trì chưa từng ra khỏi phòng...

Bao gồm cả việc xuống ăn cơm.

Đối với việc này, An Tình không khỏi lo lắng.

Sự việc xảy ra lần trước ở khu cách ly vẫn còn hiện lên rõ ràng ám ảnh cô, thậm chí, nhìn thấy máu và dao kéo cô vẫn cảm thấy sợ hãi... Vậy, liệu với Thẩm Trì, có ảnh hưởng gì không?

An Tình bưng bữa tối đi lên cầu thang, gõ cửa phòng Thẩm Trì...

Nhưng chờ một lúc lâu sau vẫn không có người đáp lại.

“Thẩm tiên sinh?” An Tình gõ cửa một lần nữa.

Nhưng vẫn như cũ, không có một ai đáp lại.

Phát giác có điều không ổn, An Tình nhanh chóng xoay người đi xuống lầu, tìm chìa khóa dự phòng trong biệt thự, rồi lại một lần nữa đi lên mở cửa,

“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.

Căn phòng mang phong cách Âu Cổ thần bí, xung quanh là bốn bức tường màu tối, ý vị mười phần.

Chiếc giường kiểu Âu lớn, chạm khắc phức tạp.

Cửa sổ bằng gỗ đầy hoa văn sống động được mở ra...

Bước lên sàn nhà gỗ, phát ra âm thanh kẽo kẹt...

Gió lạnh thổi vào, mang hương thơm thiên nhiên phiêu đãng trong không trung...

Chỉ có điều...

Trong phòng lại không có một bóng người...

Thẩm Trì, biến mất rồi...!

……..........

Thẩm Trì biến mất...

Hắn đã biến mất suốt một tuần.

Cao tầng biết tin, cho người đến lùng soát hắn khắp nơi...

Nhưng mà, cho dù là bốn phía biệt thự, hay là xung quanh trang viên cùng rừng cây, đều không tìm được bóng dáng của hắn.

“Thẩm tiên sinh có thân nhân gì không?”

“Không có, cha mẹ Thẩm tiên sinh đều đã chết.”

Âm thanh lạnh lùng từ trong điện thoại truyền ra khiến An Tình vô cùng thất vọng.

Nếu đã như vậy, rốt cuộc Thẩm Trì hiện tại đang ở đâu...?

An Tình ngồi trên ghế, nhíu nhíu mày...

Không chỉ chắc cô, hiện tại người do cao tầng phái đến cũng đang sứt đầu mẻ trán đi tìm...

Bỗng nhiên, một ý nghĩ xoẹt qua đầu An Tình, cô ngẩn người, dừng bước chân, rũ mắt nhìn xuống mặt đất.

Quỳ xuống, sờ sờ nền đất...

Ở tận thế, nếu xây nhà, cô sẽ xây như thế nào...

……

Không gian ẩm ướt, trên vách tường cũng không có cửa sổ, ánh sáng không lọt vào được khiến nơi này trở nên tối tăm, u uất.

Một bàn tay chống trán, Thẩm Trì cúi đầu, ngồi trên nền đất lạnh băng, quanh thân mình nhuốm một bầu hơi thở hắc ám...

Hồi ức như một cơn ác mộng đánh úp vào tâm trí hắn.

Mặt Thẩm Trì hiện lên vẻ thống khổ, sắc mặt tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Kí ức...

Làm hắn sắp không thể thở nổi.

Vết máu tanh tưởi đậm đặc văng khắp nơi, gương mặt dữ tợn, thống khổ của người bệnh, những vết thương đầy mủ sưng phồng mùi thối rữa không ngừng vỡ ra,... tất cả đều không ngừng phóng đại, hiện lên trong đầu của hắn, đè ép dây thần kinh đại não của hắn, cắn nuốt lý trí của hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.