Huyền Ngự nhận được thiệp mời trước thời điểm Ngọc Đế giao nhiệm vụ, lúc ấy công vụ bận rộn không rảnh thời gian để ý tới, hiện giờ nhàn rỗi đang do dự có nên đi hay không, Bạch Quỳ ngẫu nhiên nhìn thấy, liền năn nỉ hắn muốn đi ra ngoài chơi.
"Con đang tập viết".
Huyền Ngự nghe vậy vừa lòng gật đầu, hôm qua hạ phàm hắn đã mua bánh hoa quế mà đồ nhi thích nhất. Ái đồ khó có dịp nghiêm túc học tập, hắn cũng không muốn quấy rầy nàng, liền gọi người đem bánh quế hoa tới tặng, trong lúc đó Ngọc Đế lại phái người đem phiền toái tới tìm hắn.
Yêu hoàng Tây Hải lại nháo sự, chỉ với sức của một mình Tây Hải Long Vương thì khó mà áp chế, ngày mai chỉ sợ còn muốn hắn đi một chuyến. Như vậy một việc liền bận đến chạng vạng.
Lại không nghĩ chỉ mới trôi qua nửa ngày, tiểu đồng tử sắc mặt tái nhợt đã chạy tới, vào cửa cũng không màng thở dốc, sốt ruột liền nói: "Tiên quân, không tốt!"
Dực thánh chân quân vừa xử lí xong chính sự, khó được dịp thanh nhàn liền chơi cờ dưới tàng cây. Huyền Ngự gác xuống quân cờ, ngẩng đầu nhìn hắn, "Chuyện gì?"
"Bạch...... Bạch Quỳ cô nương không thấy......"
"Xoạch" một tiếng, quân cờ liền rơi vãi.
Trong lúc Huyền Ngự lo lắng, chén trà trên bàn cũng bị lật đổ, nước trà nóng bỏng theo góc bàn tẩm ước góc áo hắn. Sắc mặt không giữ nổi bình tĩnh, con ngươi ôn hòa ngày thường nháy máy tàn khốc, Huyền Ngự đứng dậy, "Sao lại thế này?"
"Tìm hết chưa?"
Bạch Quỳ thường ngày vô cùng bướng bỉnh, lúc học tập thường tìm cách trốn ra ngoài chơi.
Tiểu đồng tử lẩm bẩm: "Thời điểm nô tài đưa bánh hoa quế vẫn còn, lúc sau quay lại liền không thấy nữa, vốn tưởng cô nương lại trốn đi ra ngoài nhưng nay đến giờ dùng cơm tối vẫn còn chậm chạp chưa về ạ."
Sắc mặt Huyền Ngự nặng nề, cũng không bày ra bộ dáng ôn hòa ngày thường, "Ngươi đi kêu mọi người trong điện đều ra ngoài tìm!"
_______oOo______
Nửa đêm, An Tình đánh thức bởi từng trận tiếng ồn ào ngoài điện, nàng mệt mỏi ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, hỏi người thắp đèn.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nghe tiểu đồng tử nói nàng mới biết ái đồ Huyền Ngự mất tích.
Nhíu mày suy tư một lúc liền gọi người thay quần áo, sau đó đốt đèn lồng, bước nhanh ra ngoài cung điện.
Huyền Ngự trưng đèn suốt đêm, giờ phút này đã là đêm khuya nhưng trong điện lại phảng phất giống như ban ngày.
"Tiên quân, Cửu Thiên Huyền Nữ muốn gặp ngài."
Thời điểm An Tình bước vào điện liền thấy rõ sắc mặt Huyền Ngự thật không tốt.
"Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, xin lỗi."
Huyền Ngự tính cách nhu hòa, sủng ái đồ đệ là việc hầu như người trong thiên đình ai ai cũng biết, tiểu đồng tử tìm kiếm trong điện chắc chắn một góc cũng không bỏ sót, chỉ sợ nàng không đơn giản còn ở trong điện, các vị thượng tiên nơi đó chỉ sợ cũng bị quấy nhiễu. Hắn tựa hồ có vẻ thực mệt mỏi, làn da vốn trắng giờ còn mang thêm tiều tụy tang thương, ngón tay vuốt ve ấn đường, nhịn không được thở dài.
"Huyền Nữ tìm ta có chuyện gì?"
Hắn mệt mỏi ứng đối, giờ phút này cũng không bày ra một tia tươi cười.
An Tình ngồi xuống, trầm ngâm một lát, "Bạch cô nương bình thường thích đi nơi nào?"
Cứ nghĩ nàng tới vì việc khác, thế nhưng mở miệng câu đầu tiên lại hỏi về Bạch Quỳ.
Huyền Ngự nao nao, "Mấy ngày này nàng cứ năn nỉ muốn ra ngoài chơi, vừa lúc Thái Tử Long Hải gửi thiệp mời, ta liền đáp ứng, nói nếu nàng ngoan ngoãn sẽ mang nàng theo đi Đông Hải."
Nói xong trên mặt hắn trở nên buồn bã mất mát, hai tròng mắt trống rỗng, giọng nói dần dần nhỏ xuống.
An Tình nhíu mày, nếu trên Tiên giới tìm không thấy vậy chỉ có thể ở nơi khác, ngẫm nghĩ, nàng bỗng nhiên duỗi tay cầm tay hắn.
Huyền Ngự sửng sốt, thần trí quay về, ánh mắt buông xuống nơi bàn tay trắng nõn của nàng nắm bàn tay hắn.
Thanh âm nàng dịu dàng vang bên tai, "Luôn là có thể tìm được."
Ngây người ngẩng đầu, liền thấy An Tình nhu hòa nhìn hắn, khóe miệng nhợt nhạt cong, mềm mại tươi cười khiến người khác thực an tâm.