Người đàn ông hơi nghiêng đầu tựa vào cánh cửa, ánh mắt hơi lóe sáng, khuôn mặt đẹp như tạc dưới ánh đèn càng thêm tinh xảo, khóe miệng còn đem theo nụ cười nhạt. Sự xuất hiện ngoài ý muốn của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng ngây ngẩn.
"Là Cố tiên sinh!"- một phóng viên chợt kinh hỉ kêu lên. (kinh ngạc+ vui mừng).
Lời nói cùng cử chỉ Cố Trạch Thần vẫn luôn hoàn mỹ như vậy. Hắn hơi nheo mắt, ánh mắt quét một vòng quanh phim trường, cuối cùng dừng lại ở bóng hình quen thuộc. Lại nói, Cố Trạch Thần dạo gần đây tuyệt đối là ngôi sao sáng chói trong làng điện ảnh, là nghệ sĩ được giới truyền thông săn đón nhất, người muốn phỏng vấn hắn cũng nhiều không thể kể xiết.
Sau khi hết ngạc nhiên, mọi người sôi nổi giương máy ảnh vây kín xung quanh hắn, không khí xấu hổ nháy mắt tan biến, phim trường lại là một mảnh ồn ào.
An Tình sửng sốt, bỗng nhiên kinh ngạc đứng lên. Không ngờ Cố Trạch Thừa chỉ đơn giản đáp vài câu với cánh phóng viên, lúc sau nhanh chóng liền xuyên qua đám người, đi tới chính giữa phim trường——
Phim trường ngay tức khắc im lặng như tờ. Cánh phóng viên trừng lớn mắt, vểnh tai, mắt nhìn đăm đăm vào thân hình Cố Trạch Thừa, trong lòng lại đang hừng hực nghe ngóng chuyện bát quái.
Thân thể An Tình bỗng nhiên cứng đờ không biết làm sao, nhìn hắn im lặng.
"Có việc gì sao?"
Cảm nhận được những ánh mắt tò mò nóng bỏng xung quanh, cô miễn cưỡng cười hỏi.
Ánh mắt Cố Trạch Thần lóe sáng, hoàn toàn không sốt ruột muốn nói điều gì chỉ duy trì mỉm cười ấm áp nhìn cô. Ngoài ý muốn, An Tình lại chỉ im lặng.
Phim trường vốn trầm mặc bỗng nhiên xôn xao, mọi người châu đầu nhìn vào bên trong.
"Loạt xoạt"
Tô Hoài An bỗng nhiên đem kịch bản trong tay ném xuống mặt đất, nhíu mày cười lạnh.
"Ở đây còn phải quay tiếp, những người không phận sự miễn vào!"
Nghe vậy, Cố Trạch Thần nheo mắt, nghiêng đầu quay lại. Hắn đột nhiên nhướng mày, ưu nhã từng bước không nhanh không chậm tiến tới bên cạnh Tô Hoài An, con mắt cũng nhìn chằm chằm hắn (THA), sau đó quay ra nói với đạo diễn.
"Đạo diễn, thực xin lỗi đã quấy rầy các ông nhưng tôi có việc quan trọng muốn nói với An tiểu thư", trong giọng nói tràn ngập tia thành khẩn.
Cánh phóng viên lập tức liền xôn xao.
Tô Hoài An đen mặt, hắn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Cậu muốn làm gì?", "Đạo diễn, để hắn ra ngoài ——"
"Tô tiên sinh, chúng ta đều là đồng nghiệp, cần gì nói những lời khó nghe như vậy?"
Bộ dáng có chút bất đắc dĩ, Cố Trạch Thần một bên nhún vai, một bên đem ánh mắt như nhìn trẻ con gấy rối hướng tới Tô Hoài An.
Tô Hoài An bên cạnh lạnh lùng trừng hắn. Xưa nay, đối thủ cạnh tranh luôn không thể hòa hợp, bất kì bộ chế tác điện ảnh nổi tiếng nào cũng là mục tiêu của mọi diễn viên. Không ít nhà chế tác vốn dĩ đã tìm đến hắn thương lượng, lại vì dạo gần đây Cố Trạch Thừa quá thu hút liền quay người tới tìm đối phương.
Không khí trong phim trường đột nhiên lâm vào khẩn trương.
"Cố tiên sinh, có chuyện gì chờ tôi quay xong hãng nói ——", An Tình thở dài, không thể không đứng dậy đánh gãy tình trạng này.
An Tình sửng sốt nhìn hắn. Một lát sau, cô gật đầu, nhấc tay khẽ xoa ấn đường, lại tránh ánh mắt hắn, trong đầu truyền đến từng đợt đau đớn: "Hy vọng anh không gây khó dễ cho tôi."
Hắn bỗng nhiên nheo mắt, đi tới bên cạnh cô, vừa muốn nói liền bị tiếng cười trào phúng của Tô Hoài An cắt ngang.
"An tiểu thư thật là kín miệng, thời gian quý giá như vậy nhưng lại khiến cả đoàn phim chờ cô, hay là có bí mật kinh thiên động địa nào không muốn cho mọi người biết?", giọng nói cũng là mười phần châm chọc.
Cánh phóng viên cũng nhao nhao muốn biết, nghểnh đầu nhìn vào bên trong nhìn mấy người. Lần này, Cố Trạch Thừa lại chẳng thèm để ý công kích của đối phương, cũng không đáp lại. hắn đột nhiên xoay người, trên mặt mang theo tươi cười nhìn An Tình chăm chú. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhanh chóng cúi người——
"Mọi người cứ đưa tin đúng sự việc hôm nay, Cố tiên sinh quả nhiên giống trong lời đồn——"
Trong phim trường bỗng vang lên một trận tiếng kêu kinh hãi. Tô Hoài An im bặt, nhíu mày nhín đám phóng viên bỗng nhiên ùa đến, ánh sáng cùng âm thanh đèn flash liên tục vang lên. Hắn hơi sửng sốt quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền kinh ngạc há hốc miệng.
......
Cánh môi chợt bị lấp kín, hương vị quen thuộc điên cuồng xông vào khoang mũi, eo nhỏ cũng bị một cánh tay gắt gao ôm chặt.
Trước mắt trời đất bỗng quay cuồng, cả người An Tình đã bị ôm vào một lồng ngực rắn chắc.
"Anh điên rồi..."
Cô nghiêng mặt né tránh cánh môi đang tiến gần, bàn tay đẩy ngực hắn.
"A——", chưa kịp đề phòng, đối phương bỗng nổi tính đùa dai, tại bên eo cô nhéo một cái.
Chân cô lập tức mềm nhũn, nhắm mắt hé môi, cả người lần nữa rơi vào vòng ôm chặt chẽ của hắn. Nụ hôn của hắn tràn đầy tính xâm lược, môi mỏng mạnh mẽ đè ép, không ngừng đem cô cuốn vào. Đôi môi hắn mềm mại mang theo hương vị quen thuộc. Môi lưỡi quấn quýt không khỏi khiến Cố Trạch Thần than nhẹ. Cánh môi ấm áp dán sát.
Lông mi khẽ run, sau một lúc lâu, hắn mới buông đôi môi hồng nhuận của cô, rồi lại cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô.