"Xin hỏi với cương vị tiền bối, cô có lời gì muốn nói với người mới lần này?"
Trước mặt phóng viên, An Tình hơi cong môi mỉm cười, thong thả trả lời theo lời kịch đã được soạn trước.
"Cảm ơn cô đã phối hợp."
An Tình lắc đầu đứng lên, trợ lý cầm một lọ nước ấm bước nhanh chạy tới, "Chị An, chị vừa mới bệnh khỏi, mau uống miếng nước."
Nói một tiếng cám ơn lúc sau cô mới nhận lấy, đột nhiên lại nghĩ tới, làm như lơ đãng hỏi: "Người mới của công ty là người như thế nào vậy?"
Trước mắt người ngoài, qua hệ giữa cô cùng Cố Trạch Thần vẫn đang là bí mật.
"Chị An An đang nói tới Cố Trạch Thần sao?"
Sau tiếng thét chói tai, hai mắt em gái trợ lý trợ giống như đã biến thành hoa đào, si mê lên tiếng, trong miệng cũng không ngừng lải nhải: "Anh ta vô cùng đẹp trai nha".
An Tình hơi hơi bật cười.
"Nhưng mà nghe nói ngày trước, có chế tác điện ảnh vốn là muốn tìm anh ta thử vai, thậm chí hợp đồng cũng đã nhắc đến..."
Đột nhiên âm thanh tiểu trợ lý chậm lại, tiến đến bên tai An Tình, nhỏ giọng nói: "...nhưng cuối cùng lại bị... đổi đi"
An Tình hơi sửng sốt, nhướng mày nhìn trợ lý.
Cô trợ lý chớp mắt: "Em... Em cũng không biết thật hay giả, chỉ là nghe nói vậy..."
Hơi nheo mắt, An Tình nuốt xuống một ngụm nước liền đưa bình cho đối phương, ngón tay điểm nhẹ lên trán cô ấy: "Không cần nghe bát quái!"
......
"Anh dạo này tâm tình thế nào?" An Tình nghiêng đầu nhìn thân ảnh của Cố Trạch Thần, hỏi.
Ùng ục ùng ục, âm thanh nồi cháo đang sôi không ngừng quanh quẩn bên trong phòng bếp yên tĩnh.
Cố Trạch Thần nghe vậy ngón tay hơi dừng lại, quay đầu xem cô, nhẹ cười: "Không có gì."
Tuy một số việc rất muốn nhờ cô giúp hắn, nhưng mà hiện tại vẫn chưa đến thời điểm, quan hệ của hai người còn chưa thân mật đến mức đó. Nếu hắn đã mở miệng, chỉ sợ lộ ra chân tướng khiến cô hoài nghi. Hắn cũng không cảm thấy cô nghe qua sẽ đồng ý giúp hắn. Chờ thêm một đoạn thời gian, hắn cần kiên nhẫn một chút, không phải đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy sao, cũng không phải nhất thiết chọn thời điểm này.
Đầu ẩn ẩn đau đớn cùng nặng nề, Cố Trạch Thần nhíu mày cảm thấy không khỏe, nhắm chặt mắt, một lát liền nhanh chóng mở ra.
Thân thể cô hơi dựa vào cửa, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đối phương thật không biết rằng cô đã sớm nhìn thấu hắn.
Kia nọi tâm đen tối cùng tâm cơ thâm trầm, cô so với bất kì kẻ nào đều rõ mục đích của hắn.
"Em dạ dày không tốt nên ăn nhiều cháo ấm một chút." Hắn như cũ ôn nhu cười, đem bát đưa cho cô.
Nhắm mắt, cô nhàn nhạt đồng ý.
Trước mắt bỗng truyền đến một trận choáng váng, Cố Trạch Thần thở hổn hển, đôi tay chống vào trên bàn ăn. Một đôi tay xoa trắn hắn còn hắn gắt gao nhíu chặt chân mày.
"Anh sao vậy?"
Chưa nghe thấy tiếng trả lời, An Tình trơ mắt nhìn đối phương ngã xuống mặt đất.