Xung quanh sân thể dục âm thanh ồn ào náo nhiệt nhưng vẫn không thể át được tiếng nói của cô.
"Kỳ thật cao quá cũng không tốt đâu hội trưởng à, em nghe nói con trai phát dục sớm sau này thường không được cao ạ!" (chị nghe ai nói =)) 2 người đại học rồi chứ ít gì)
Tần Nguyên Ngăn: "..."
"Anh có kén ăn không vậy? Sao nhìn lại trắng bệch như vậy, chắc là không ăn đủ chất dinh dưỡng chứ gì? Anh phải ăn thật nhiều thịt cá vào mới không còn cái khí sắc này...."
Hắn tựa hồ cảm thấy dây thần kinh nào đó đứt phụt một tiếng...
Tần Nguyên Ngăn hơi rũ mắt trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng: "Em cũng khát rồi".
"Học trưởng, anh đang quan tâm em sao?" Ngữ điệu của cô vô cùng kích động.
Trong lời nói của cô như có vô số ngựa Troia* đốt cháy phòng tuyến của hắn, không ngừng tàn ác oanh tạc thâm tâm hắn.
*Ngựa Troia (nguyên văn: ngựa gỗ virus): là một loại phần mềm ác tính. Một trong những thứ giăng bẫy của Ngựa Troia là nó tự nhận giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.
Hắn lẳng lặng đưa chai nước trong tay cho cô, hy vọng có thể lấp kín cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải kia.
"Học trưởng, anh thật tốt!" Cô vui vẻ cầm lấy, hé môi cười nhìn hắn.
Hắn không đáp lời, bên trong không ngừng cảm thấy dây thần kinh nào đó đang hỏng mất.
..................
"Không tồi nha, lại gặp nhau, thật không biết cậu cũng chơi <<Kỳ Tích>>"
"Lại không biết thì ra cậu cũng chơi đấy".
Bên cạnh cũng đồng thời truyền đến một trận cười to.
"Game này đồ họa tinh xảo, phó bản mới ra cũng rất thu hút". Ánh mắt Bạch Vận tỏa sáng, khi nhắc đến game này trên mặt cũng mang theo nhàn nhạt tươi cười.
"Phó bản nào cơ?"
"Đảo Mộng Du đấy. Mấy hôm trước mình cùng đồng đội có đi một lần nhưng lại đụng phải sự tình phiền toái, chỉ vì mấy nay trường học diễn ra đại hội thể thao khiến mình không có cách nào online". Bạch Vận mỉm cười, mang theo vài tia tinh nghịch đùa giỡn cùng đám nam sinh bên cạnh.
Trong lòng vừa động, Tần Nguyên Ngăn chợt nghiêng mắt nhìn.
Bạch Vận đang vẫy vẫy tay, nhìn nam sinh gật đầu: "Cũng không vội, lúc sau chúng ta cùng nhau xem". Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Tần Nguyên Ngăn bỗng bị gọi hoàn hồn.
"Nguyên Ngăn, lịch thi đấu còn nốt ngày kia thôi, tiếp tục cố gắng nhé."
Một người bạn vỗ vai hắn. Hắn hơi gật đầu, nhợt nhạt đáp ứng. Chỉ là trong lòng vẫn có chút để ý, hắn lần nữa quay đầu nhìn nơi bóng dáng kia đã biến mất. Thật lâu sau, hắn nâng tay xoa xoa ấn đường. Hắn hẳn là đã suy nghĩ nhiều rồi.