"Nhiệm vụ che dấu lần này chúng tôi tìm đã lâu, đồ khen thưởng bên trong là vật tôi rất cần. Tuy rằng đột ngột nhưng cô có thể chuyển nhiệm vụ này cho tôi được không? Nhiệm vụ này đối với tôi rất quan trọng."
Chanh Ngây Ngô lại nói tiếp: "Tôi sẽ không cướp của cô".
Tron lúc nhất thời Từ Từ San Hô không biết trả lời như nào, cứ đứng im tại chỗ.
Kỳ thật với cô, nhiệm vụ này cũng không quan trọng như thế...
"Không được sao?"
Ngay lúc cô còn mải ngây người, máy tính lại vang lên âm thanh nhắc nhở cột máu của cô đang tiếp tục giảm xuống 1/4.
An Tình:...
"Nói điều kiện!"
Lãnh Vong Ngạo Thiên vẫn luôn trầm mặc bỗng bước lên trước, phát ra một chuỗi tin nhắn, "Mau lên".
Được rồi. Hôm nay cô mới đăng nhập không bao lâu, không nói đến việc cô vô cớ bị đánh lén mà cột máu cũng bị giảm hơn phân nửa. Dược bổ sung máu phải tốn rất lâu để luyện, còn không cũng là đáp tiền vào mua đấy!
"Ngạo Thiên, đừng như vậy!", Chanh Ngây Ngô bỗng nhiên đánh ra một chuỗi tin nhắn.
Khoảnh khắc cô còn đang sửng sốt nhìn màn hình, trên thân thể Từ Từ San Hô lại lóe lên ánh sáng trắng, âm thanh "xoát xoát" khôn ngừng vang lên, cột máu vốn không còn nhiều lại bị rút mất một nửa.
[Người chơi chú ý! Người chơi chú ý! Mức máu sắp về 0]
Từ Từ San Hô: "..."
Lãnh Vong Ngạo Thiên: "Nếu không chịu giao đừng trách tôi dùng vũ lực".
Chanh Ngây Ngô: "Ngạo Thiên đừng như vậy, bình tĩnh cùng cô ấy nói nhất định sẽ được".
Bước lên chắn trước Lãnh Vong Ngạo Thiên sau đó cô ta tiến đến bên cạnh Từ San Hô, nói: "Hy vọng cô có thể thông cảm cho chúng tôi. Nhiệm vụ này đối với chúng tôi thật sự rất quan trọng".
An Tình vốn dĩ không tính làm nhiệm vụ này, chỉ là muốn tạo cơ hội cùng Tần Nguyên Ngăn nói chuyện nhiều hơn một chút. Thậm chí, cô còn chả biết khen thưởng của nhiệm vụ là cái gì và cũng chả có hứng thú muốn biết.
Nhưng hiện tại...
"Xin lỗi, tôi cũng cần nhiệm vụ này".
Nếu thật sự có thành ý, cô chưa chắc đã không giao, ngược lại, nếu cứ tỏ thái độ cường ngạch như vậy cô lại không muốn đem đồ giao cho bọn họ.
"Anh đã nói việc này là không thể. Khen thưởng nhiệm vụ là thú cưỡi rồng bay cùng tinh linh dị chủng, cô ta sẽ không có khả năng nhường chúng ta".
Hả? Thú cưỡi cùng tinh linh? Còn là hàng hiếm?
Nếu vậy... Cô càng không muốn giao.
"Chanh, em quá mềm lòng rồi, việc này để anh".
Ngay tức khắc, Lãnh Vong Ngạo Thiên xoay người, quanh thân bao phủ một tầng sáng mờ nhạt, hắn nhanh chóng rút ra vũ khí, ánh kiếm chợt lóe.
"Xoát" ——
Bóng kiếm hơi lóe, nhanh chóng di động, giây tiếp theo đã hướng cô đâm tới. "Đinh keng ——"
An Tình sửng sốt, nhanh chóng điều khiển Từ Từ San Hô tránh khỏi hướng kiếm, tất nhiên cũng không có dễ dàng để hắn đâm trúng. Nhưng bảng xếp hạng PK không phải có tiếng mà không có miếng, cho nên cô rất nhanh liền không chống đỡ được.
"Giao đồ ra đây".
"Keng——", thanh kiếm trên tay Từ Từ San Hô bị hắn đánh rớt.
"Xin lỗi." Chanh Ngây Ngô phát ra tin nhắn, sau đó, ánh sáng chợt lóe, kiếm của cô ta cũng hướng Từ Từ San Hô đâm tới——
Lúc này, màn hình bỗng trở nên mơ hồ, sương trắng đầy trời điên cuồng bao phủ, đem thân ảnh hai người nuốt mất.
An Tình trừng lớn hai mắt.
Thân ảnh Từ Từ San Hô cùng Lãnh Vong Ngạo Thiên nháy mắt bị sương mù bao phủ không thấy tăm hơi.
"Keng keng keng ——" một trận thanh âm từ trong sương mù trắng tràn ra——
Lát sau, sương mù tiêu tán, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng.
Cô chợt híp mắt, sửng sốt nhìn một màn trước mặt.
Trăng Lạnh Không Thuyền chắn trước Từ Từ San Hô đang nằm ngay đơ, bóng lưng hắn thẳng tắp đứng giữa đám sương còn sót lại. Ánh kiếm lóe lên dưới nắng phá lệ chân thật. Hắn đưa lưng về phía cô, mái tóc dài như mực theo gió phất phơ lay động, một thân trường sam trắng muốt dưới hiệu ứng tinh xảo của game càng khiến hắn trông như tiên tử hạ phàm. Con người độc lập nhưng lại phát ra khỗ khí thế cường giả.
Không biết từ khi nào, bóng dáng cô tịch ấy đã che trước người cô, cũng tràn ngập khí khái nam tử.
"Ngồi lên đi", hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn cô nói.
An Tình sửng sốt, di chuyển tầm nhìn của Từ Từ San Hô. Trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh một con hạc trắng to lớn từ trong cốc ra, đang bay xung quanh hai người. Cô mở kỹ năng nhảy lên.
"Đừng có mơ".
"Chú ý, như thế nào chỉ công kích cô ấy, sao không nhìn tới tôi?"
Sau lưng cô bỗng truyền đến thanh âm đao kiếm kịch liệt.
Trăng Lạnh Không Thuyền: "So một hồi? Tôi thua, cô ấy tùy cậu".
Lãnh Vong Ngạo Thiên tất nhiên không đáp ứng, hắn chợt đánh lén, nhưng tốc độ đối phương rất nhanh, hắn nhất thời không có biện pháp bắt kịp.
"Nói chuyện giữ lời."
Từ Từ San Hô đã leo lên thú cưỡi, chỉ huy bạch hạc cất cánh bay lên.
Tần Nguyên Ngăn nhìn màn hình, một tay chống cằm, khóe môi bỗng nhếch lên.
Hai người cứ như vậy giằng co. Chanh Ngây Ngô đứng sau lưng Lãnh Vong Ngạo Thiên.
"Xoát ——" Lãnh Vong Ngạo Thiên nhấc kiếm đánh tới Trăng Lạnh Không Thuyền.