Lâm Yên vẻ mặt ngưng trọng, tay bắt mạch buông lỏng, thở dài một tiếng.
Lục Sanh nhìn gương mặt người trên giường trắng bệch, dưới chân lập tức mềm nhũn, thiếu chút không duy trì được mà ngã xuống. Hắn hoảng sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Không có gì...gây trở ngại..."
Lâm Yên trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đại tổng quản không phải luôn đi theo điện hạ sao, thế nào còn để xảy ra việc này?"
Độc tính của độc này rất nguy hiểm, thậm chí có thể cướp đi mạng người. May mắn liều dùng ít, nếu không...
Lục Sanh thấy Lâm Yên vì An Tình giải độc, chợt cảm thấy tâm tình rơi xuống đáy cốc.
Nhìn hai mắt nàng nhắm chặt, hắn đột nhiên nhớ lại bộ dáng tung tăng nhảy nhót thường ngày của nàng. Như thế nào xinh đẹp, như thế nào quyến rũ!
Nàng ở kia sống chết chưa biết, hắn chỉ có thể đứng bên trơ mắt nhìn, không cách nào hỗ trợ, trái tim đau đớn như nhỏ máu.
Rốt cuộc là kẻ nào? Là kẻ nào ra tay tàn nhẫn như vậy?
Hắn cúi thấp đầu, trầm mặc nghĩ. Bỗng nhiên, hắn trừng lớn mắt, hai tay lập tức siết chặt, mặt mày âm u thâm trầm.
..................
Tin tức An Tình hôn mê lập tức bị hắn phong tỏa. Cung nhân hầu hạ nàng cũng bị hắn cưỡng chế không cho phép tiết lộ.
Hắn phải đề phòng... Đặc biệt là Tề vương.
Hắn âm thầm tra xét cung nhân trong cung.
"Tổng quản, xin tha mạng..."
Cung nhân vọng tưởng hại chết An Tình đang quỳ trên đất, khóc lóc dập dầu xin hắn tha mạng.
Hắn vẫn luôn bình tĩnh, vô cùng tự nhiên đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn xuống.
Tiểu cung nhân giãy giụa, hai mắt trừng lớn, cuối cùng nằm chết cứng.
Máu chảy đầy đất, hắn nhàn nhạt liếc qua thi thể trước mặt.
Hắn tùy tiện ném thanh kiếm dính máu xuống đất, cất bước vượt qua thi thể kia, tự nhiên như chưa có gì phát sinh.
Hội săn Đông cung kia, hắn đã hạ lệnh thủ vệ canh gác xung quanh trại, không cho phép bất kì kẻ nào cầu kiến An Tình.
Như vậy khẳng định, chuyện này cùng Tề vương tuyệt không thoát quan hệ!
Càng nghĩ hắn càng muốn xé rách mặt Tề vương, một kiếm đâm chết đối phương... Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm vậy... Nếu hắn tự tiện làm chủ sẽ rước đến không ít phê bình cũng phiền toái đến cho nàng.
Giờ phút này, Hộ Bộ Thương Thư, Đại Lý Tự Khanh hay bất luận kẻ nào muốn cáo trạng hắn, hắn đều không quan tâm.
Muốn hắn chết cũng được, sống cũng thế. Hắn chỉ hi vọng nàng sớm tỉnh lại, như mọi ngày cùng hắn vui đùa.
Nếu không có sự việc đặc thù, hắn cơ hồ không chịu rời khỏi Chiêu Dương điện nửa bước.
Mỗi khi trong điện không có người, hắn sẽ lại phát ngốc, ngơ ngác ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, rồi lại cúi người dém chăn cho nàng.
"Điện hạ, người mau tỉnh lại đi. Nô tài đã chuẩn bị điểm tâm người thích nhất rồi, sao người vẫn còn ngủ vậy... Người tỉnh lại đi, nhìn nô tài một cái thôi..."
"Đều là nô tài không tốt. Người đã nói muốn cùng nô tài thưởng hoa... viết chữ... Người cứ như vậy bỏ quên nô tài sao?"
Hắn cứ ngồi bên lải nhải như vậy, đâu còn dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã ngày thường.
"Người cứ như vậy bỏ lại nô tài. Nô tài sợ hãi. Người bảo nô tài phải làm sao bây giờ, một mình nô tài phải làm thế nào đây..."
Lời hắn nói lộn xà lộn xộn. Nhìn nàng vẫn nặng nề chìm vào giấc ngủ, khóe mắt hắn chợt chua xót. Vươn tay lau, hóa ra hắn đang rơi lệ.
Ngắn ngủi mới có mấy ngày, cả người Lục Sanh đều gầy đi mấy vòng.
Hắn không nuốt trôi thứ gì.
Nếu hắn không trải qua, cũng sẽ không để bụng. Chỉ là nếm qua mật đường, dù cho đó là thạch tín, hắn lại không thể buông tay.