“Nếu không phải biết được tin tức từ cô bạn kia của em, thì em còn định ương bướng phản nghịch như thế nào? Có phải do bình thường anh quá cưng chiều em nên bây giờ lời anh nói em cũng không nghe lọt tai nữa?”
“Sao? Có phải là do anh quá dung túng cho em không hả?”
Cô có cảm giác như ở phía dưới đang có chất lỏng ấm nóng gì đó đang chảy ra...
An Tình khóc, tuy trên mặt cô chỉ ửng đỏ một chút, không có biểu tình gì nhiều nhưng thật ra trong lòng cô đang rơi lệ cuồn cuộn, khóc không ra nước mắt...
An Tình cúi đầu, bước nhanh đi đến trước mặt hắn.
Diệp Hàm rũ rũ hai tròng mắt xuống, một lát sau, không biết từ nơi nào hắn móc ra một cái túi chườm ấm nóng ném lên người cô, "Cầm đi..."
Nói xong, không đợi cô phản ứng, liền bước nhanh ra khỏi phòng khách sạn.
Thở dài một tiếng, An Tình liền đem túi chườm ôm vào trong lồng ngực, quay đầu lại nhìn thoáng tên nam sinh đang co rúm người, run lẩy bẩy nép mình trong góc phòng, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, muốn lại an ủi hắn một chút nhưng cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi...
Sự việc đã đến nước này, cô chỉ có thể nói một câu...
Người anh em, nên biết yêu thương sinh mệnh của mình, tránh vai ác càng xa càng tốt...
----------------
Trên đường về nhà, không khí trong xe vô cùng thấp.
Diệp Hàm sắc mặt nặng nề, trên đường đi không nói vơí cô một lời.
Loại không khí lãnh đạm này vẫn luôn được duy trì cho tới khi về nhà.