Đứng trước cửa phòng Diệp Hàm, An Tình cố gắng áp chế tâm tình run rẩy để khiến bản thân bình tĩnh.
Hắn muốn làm gì cô sao?
Chắc là không đâu...
Tuy rằng bản thân hắn là Boss có bệnh cầm thú, nhưng mà...
An Tình đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà đẩy cửa đi vào.
"Diệp ca ca?"
Trong phòng, ánh đèn chiếu rọi mờ ảo nhu hòa, bao trùm lên một bầu không khí tĩnh lặng, mà ở trên ghế sofa, Diệp Hàm đang ưu nhã ngồi đó, trên đầu gối đặt một chiếc laptop, ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt gõ chữ trên bàn phím.
Nghe thấy tiếng gọi của An Tình, hắn xoa xoa sống mũi một chút, hơi hơi ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng lại ở trên người cô.
"Tại sao lại lên chậm thế?"
Nhìn đôi mắt đen kịt u ám của Diệp Hàm ánh lên vẻ không vui, An Tình liền vội vàng nói: "Em..., vừa rồi em vào đi vệ sinh, nên lên chậm một chút."
Diệp Hàm nhìn cô một chút, không nói gì, một hồi lâu sau để laptop qua một bên, đi lại bật đèn sáng hơn, "Ngồi đó."
An Tình nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.
Chỉ một lát sau, liền nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân chầm chậm.
Một làn gió lạnh thổi qua khiến thần kinh An Tình căng chặt.
Ngay sau đó, một tờ bài thi liền đập vào mặt cô, kèm theo đó là âm thanh trầm thấp sởn tóc gáy của Diệp Hàm vang lên trên đỉnh đầu: "An An, em giải thích với anh một chút, bài thi này là như thế nào?"
An Tình nghe xong câu nói của Diệp Hàm, đầu liền đình trệ một chút, liên tưởng đến vô vàn khả năng có thể xảy ra.
Cô cúi đầu, liền nhìn thấy một bài thi gần như trống không...
"Hôm nay lúc anh đến trường định đón em tan học, đến văn phòng gặp chủ nhiệm của em một chút, chủ nhiệm của em liền kể cho anh nghe một số chuyện rất thú vị."
"Thú vị", hai từ này như được hắn đánh trọng âm, mang theo âm sắc nghiến răng nghiến lợi.
Trên tờ bài thi có ghi tên "An Tình", chính là một nét bút đỏ chóe mắt ghi hai mươi sáu điểm.
Căn phòng liền rơi vào yên tĩnh kỳ lạ, một lúc lâu sau, âm thanh lí nhí xấu hổ của An Tình vang lên, "Thực sự là,... em, em đã rất cố gắng......"
Con điểm hai mươi sáu đỏ chóe này tuyệt đối có thể bức điên bất kỳ gia trưởng nào...
"Rất.Cố.Gắng...?"
Mặc dù cô cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hắn nhưng qua âm thanh âm lãnh như vậy, An Tình có thể khẳng định, Diệp Hàm phát hỏa lớn rồi...
"Em thật sự nỗ lực, đúng vậy nỗ lực được đứng thứ hai,... đứng thứ hai từ dưới đếm lên...?"
Nghe vậy, An Tình xấu hổ ho một cái, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng: "So lần trước, vẫn tốt hơn một chút mà......"
"Em không nói có lẽ anh còn sẽ không nhắc tới..."
Diệp Hàm híp híp mắt một cái cười cười, kéo ghế dựa từ từ ngồi xuống, một tay đặt ở trên bài thi đặt trên bàn gõ gõ vài cái.
Tiếng gõ ấy, phảng phất như gõ tới lòng An Tình, bao nhiêu tiếng gõ là bấy nhiêu trận gió làm sống lưng của cô thêm buốt giá.
"Lần trước..." Diệp Hàm câu môi cười cười, "Theo anh được biết, lần này em may mắn trở thành người đứng thứ hai, bởi vì, người đứng thứ nhất quên mất viết tên......"
"Khụ khụ khụ...Ha hả..."
An Tình vội vàng cúi đầu, cô thật sự cảm nhận được trên người Diệp Hàm phát ra từng luồng âm khí bức người......
Không nghi ngờ gì nữa, Diệp Hàm thật sự tức giận rồi...QAQ
Hắn nhớ rõ mới mấy tuần trước rõ ràng An Tình còn là một em gái ngoan ngoãn đáng yêu, thế mà mới mấy hôm đã như biến thành người khác.
Càng nghĩ, mặt Diệp Hàm càng đen, trong lòng lập tức"Phụt" một cái dâng lên một ngọn lửa, nhìn đối phương cúi đầu không nói lời nào, ngọn lửa kia liền có xu hướng bành trướng lan rộng lớn hơn.
Một trận trầm mặc quỷ dị diễn ra...
Một lúc sau, âm thanh âm u của Diệp Hàm liền vang lên bên tai cô...
"An An,bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày anh sẽ bổ túc cho em!"
Hô hấp cứng lại, mắt An Tình trừng lớn, một cỗ khí lạnh rét run chạy dài khắp đốt sống lưng, lòng từ từ dâng lên một dự cảm không lành...
"Không, không cần...đâu..."
"Lần, lần này em nhất định sẽ cố gắng, Diệp ca ca, anh tin em lần này nữa thôi..."