Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 101: Trả thù chồng trước (16)



WATTPAD: MoTuLinh


Edit: Phương Phương + Thanh Vân


---------------------------------???


Bên kia, Lâm Lan san cảm thấy mỹ mãn vì rốt cuộc Phó Ngôn Khải cũng đã chạy đến đỡ cô ra khỏi quán bar ồn ào, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện bên ngoài mưa rơi tầm tã, còn là mưa có sấm chớp, hai người bọn họ vừa mới bước ra cửa quán bar, một trận tiếng sấm ầm ầm vang lên.


Vừa nghe thấy tiếng sấm đó, sắc mặt Lâm Lan San liền trắng bệch, sau đó không tự chủ được liền bưng kín lỗ tai của mình, hét lên một tiếng, say rượu cũng theo đó mà thanh tỉnh hơn phân nửa. Lúc này cô ta căn bản đã không lo cái gì bày mưu tính kế với Phó Ngôn Khải nữa, ngược lại biểu tình rất hoảng loạn, nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực của Phó Ngôn Khải: "Mang em về nhà, Ngôn Khải, cầu xin anh, cầu xin anh, mang em về nhà được không, em cầu xin anh, anh dẫn em trở về đi, em phải về nhà, em hiện tại phải về nhà ngay, em không muốn ở chỗ này nữa! Cầu xin anh, chúng ta đi đi, chúng ta mau đi thôi, mau đi thôi, rời đi nơi này......"


Vừa nói cô còn vừa dùng sức lôi kéo áo của Phó Ngôn Khải bên cạnh, toàn thân trên dưới đều run rẩy kịch liệt, tựa như là đang sợ thứ gì đó vậy, gần như chỉ cần nghe thấy một tiếng sấm, cả người liền không tự chủ đột nhiên run lên, đôi tay gắt gao ôm lấy Phó Ngôn Khải bên cạnh, giống như là muốn chen vào thân thể hắn ta vậy.


"Lan San, em làm sao vậy?"


Phó Ngôn Khải nhìn thấy bên ngoài mưa rơi càng thêm lớn, vừa mới suy nghĩ Dung Tự sẽ về nhà bằng cách nào, bỗng nhiên liền bị Lâm Lan San ôm chặt lấy, thân thể đối phương vẫn luôn run lẩy bẩy, nhanh chóng liền kéo suy nghĩ của Phó Ngôn Khải quay về, Lâm Lan San như vậy, hắn thật sự vô cùng nghi hoặc, nhưng đối phương lại chỉ nói những từ như đi, rời khỏi, về nhà, hắn không có cách nào, cũng chỉ có thể đưa đối phương vào xe của mình, rồi sau đó lập tức lái xe về phía Lâm gia.


Mà Lâm Lan San ngồi ở trong xe vẫn gắt gao ôm lấy đầu của mình như cũ, hàm răng kêu lạch cạch, mỗi một tiếng sấm vang lên đều có thể khiến cho thân thể của cô ta run rẩy một cái thật lớn, nhưng dù đã sợ thành như vậy, đôi mắt của cô ta cũng không dám khép lại, đơn giản chỉ cần nhắm lại, trước mắt ngay lập tức hiện ra đủ thứ hình ảnh mà lúc trước cô ta cùng Cố Minh Lãng ở chung trên đảo hoang.


Cô sợ, cô là thật sự sợ...


Cô cũng không biết vì cái gì Cố Minh Lãng đang êm đẹp lại biến thành dáng vẻ kia, rõ ràng...... Rõ ràng hắn ta yêu cô như vậy mà, không phải sao? Bọn họ có mười năm tình cảm a, nhưng mười năm cô cũng không biết một mặt khác của Cố Minh Lãng thế nhưng lại là dáng vẻ kia.


Đúng vậy, trước đó cô đã nói dối, ngay từ đầu, lúc xuất ngoại cô thật sự rất hạnh phúc, bởi vì cô cảm thấy Cố Minh Lãng cũng đã cùng người khác kết hôn, hơn nữa từ nhỏ đến lớn ở trước mặt người nhà lại nghe lời hiểu chuyện như vậy, lại có thể vì cô làm ra chuyện điên cuồng mà không lý trí như vậy, đây không phải yêu còn có thể là cái gì, hắn ta là thật sự yêu cô, rất yêu rất yêu cô...


Ban đầu bọn họ đi dạo chơi đến các địa phương ở châu Âu, thậm chí đối phương còn mang theo cô tránh né thuộc hạ của anh trai cô phái tới lục soát tìm bọn họ, mỗi một lần gặp thoáng qua bọn họ, cô đều cảm thấy vừa kích thích vừa hưng phấn, thậm chí có loại cảm giác thê mỹ (thê thảm xinh đẹp) bỏ mạng nơi chân trời, bọn họ yêu nhau như thế, yêu nhau đến bất kỳ người nào đều không thể tách rời hai người bọn họ, ở các tiệm cà phê ở châu Âu bọn họ đều để lại lời thề tình yêu, thẳng đến một ngày kia ——


Bọn họ đụng phải một đám du khách đi du lịch ở đảo hoang, nghe bọn họ nói hòn đảo nhỏ kia hình như là bởi vì thời tiết tương đối khắc nghiệt, không có tín hiệu, sau đó cũng có rất nhiều cạm bẫy, cho nên đây chính là hòn đảo có thể thể hiện tình yêu đích thực tốt nhất giữa các cặp tình nhân, truyền đạt một loại ý niệm mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều sẽ không buông tay của nửa kia ra.


Vừa nghe người ta giới thiệu như vậy, Lâm Lan San cùng Cố Minh Lãng đại khái liền đã biết cái đảo nhỏ kia chắc chắn là chuyên môn thiết kế tốt các loại cạm bẫy chờ bọn họ đi, nhiều nhất cũng chỉ là một cuộc mạo hiểm lớn, hơn nữa nếu biểu hiện tốt còn có tiền thưởng là tình yêu đích thực tăng cao, Lâm Lan San lập tức liền động tâm.


Lúc ấy cô đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt của mình với Cố Minh Lãng, bọn họ tạm thời không thể trở về nước, liền dứt khoát ở lại đây khoe khoang một chút tình yêu của bọn họ cùng bạn trai có chỉ số thông minh cao của cô trước mặt đám người nước ngoài này.


Mà càng về sau, ác mộng mới bắt đầu xảy ra...


Thuyền đi đảo nhỏ được một hai ngày thì khí hậu liền thay đổi, hướng dẫn viên du lịch còn vui tươi hớn hở giới thiệu đây là hiện tượng bình thường, thời tiết trên hòn đảo nhỏ này vốn là biến hóa khó lường, sét đánh tia chớp đều là chuyện thường, nhưng ở trên đảo có cột thu lôi tránh sét vô cùng tốt, cho nên mọi người không cần sợ, hòn đảo nhỏ kia đến bây giờ cũng chưa từng bị đánh qua, hơn nữa không phải như vậy mới kích thích hay sao?


Lâm Lan San vào lúc đó lẽ ra phải sớm nên phát hiện Cố Minh Lãng có chút không thích hợp, nhưng cô hoàn toàn đã bị lời của hướng dẫn viên du lịch là cái gì mà vĩnh viễn yêu nhau đến tận chân trời góc bể nói đến mê choáng đầu, căn bản là không có để ý đến. Mà vừa vào khách sạn ở trên đảo, Cố Minh Lãng lập tức liền nói thân thể của hắn ta có chút không thoải mái, nói muốn trước nghỉ ngơi một chút, Lâm Lan San nhớ kỹ lúc ấy mình cũng hơi mệt mỏi, cũng liền không để ý. Nhưng đến ngày thứ hai thời tiết vẫn không tốt lắm, hướng dẫn viên du lịch đề nghị bọn họ đi dạo một vòng quanh khách sạn, chờ lúc Lâm Lan San hào hứng đi tìm Cố Minh Lãng, đối phương vẫn là nói mình có chút không thoải mái, ngày thứ ba ngày thứ tư vẫn là như vậy, Lâm Lan San liền có chút mất hứng, từ trước cho tới nay cô đều có tính tiểu thư, liền phàn nàn ngay ở đó với Cố Minh Lãng, giọng điệu có chút không tốt lắm, thanh âm cũng có chút lớn, lúc ấy cô oán giận hăng say, căn bản là không có chú ý tới sắc mặt Cố Minh Lãng biến hóa, chờ đến lúc chú ý tới đã không còn kịp rồi......


Cố Minh Lãng dường như đã hoàn toàn biến thành người khác, trong miệng một mực nói những lời cô nghe không hiểu, cái này thì thôi đi, thế nhưng hắn ta còn nói cô là tiện nhân, bản thân là một phụ nữ đã lập gia đình, còn bỏ trốn với hắn ta nữa, không phải tiện nhân thì là cái gì, Lâm Lan San muốn phản bác, hắn ta liền tát cô, tát đến nỗi cô liền phát ngốc tại chỗ, rồi sau đó, đối phương lúc thì khóc lúc thì cười cũng không biết đang làm cái gì, cô trừ việc núp ở góc tường nhìn xem hắn ta nổi điên vì chuyện gì đó ra thì cũng không thể làm được cái gì, hơi động một cái, đối phương ngay lập tức quất dây lưng tới.


Suốt hơn nửa tháng, trừ lúc ăn cơm cô có thể thở ra một hơi, ban đêm lúc ngủ sơ ý tỉnh dậy đều có thể trông thấy Cố Minh Lãng vẫn luôn mở to mắt nhìn cô, khiến cô sợ đến mức muốn thét một tiếng chói tai ngay tại chỗ, nhưng cô không thể kêu, đơn giản nếu cô thật sự kêu thành tiếng, Cố Minh Lãng có thể trực tiếp vung tới một cái tát.


Bị mắc kẹt trong cơn bão là thật sự, cái này Lâm Lan San không có nói dối, nhưng càng nhiều hơn chính là cả người cô đã bị Cố Minh lãng mất đi lý trí giam cầm lại. Nhìn Cố Minh Lãng trước mặt, từ trước đến nay cô chưa từng nhớ Phó Ngôn Khải mãnh liệt như bây giờ, cô nghĩ, nếu như đổi thành Phó Ngôn Khải, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh ấy đều sẽ không đối đãi như vậy với cô, anh ấy nghe theo cô như vậy, thuận theo ý cô như vậy, căn bản không dám động đến một đầu ngón tay của cô.


Suy nghĩ như vậy, mỗi đêm cô đều vuốt ve đôi bông tai Phó Ngôn Khải tặng im lặng khóc, cô hối hận rồi, cô đã sớm hối hận rồi, thậm chí cô còn sợ hãi một ngày nào đó Cố Minh Lãng tâm tình không tốt sẽ bóp chết cô, sau đó ném xuống biển, sau khi trở về nói với người khác là cô ham chơi trượt chân rơi xuống nước, chỉ sợ cũng sẽ có người tin.


Hơn nửa tháng ở chung đó, cô đã sợ hãi Cố Minh Lãng tột độ rồi, tình yêu không còn tồn tại chút nào cả, cô vội vàng muốn trả lại Cố Minh Lãng cho vợ trước của hắn ta, đúng rồi, rõ ràng nên là nữ nhân kia thừa nhận tất cả mọi chuyện bây giờ mà cô đang gánh chịu, bị đe dọa chính là cô ta, bị đánh chính là cô ta, bị bắt mỗi ngày đối diện với người điên này chính là cô ta mới đúng. Mà hiện tại cô lẽ ra phải đang ở bên cạnh Phó Ngôn Khải, cảm thụ quan tâm cùng sủng nịch của anh ấy, cô đây là vì người khác chịu tội, không sai, chính là như vậy!


Sau khi trở về, cô liền nên quay về quỹ đạo! Mặc kệ như thế nào, cô đều phải nắm chặt lấy Phó Ngôn Khải, cô sẽ không bao giờ quay về bên người Cố Minh Lãng, không bao giờ muốn......


Lại một tia chớp, trực tiếp liền chiếu sáng khuôn mặt của Dung Tự đang đứng ở cửa không có nhúc nhích.


"Tại sao anh lại ở chỗ này?"


Dung Tự nhìn Cố Minh lãng ngồi cạnh bàn ăn hoàn toàn khó hiểu.


"Đây cũng là nhà anh, sao anh lại không thể ở chỗ này? Hả? Cái bàn này, cái ghế sô pha kia đều là đồ vật anh mua, anh dùng đồ vật của chính mình cũng không cảm thấy có vấn đề gì?" Cố Minh Lãng thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay, quơ quơ rượu trong ly, "Rượu ngon a, Phó Ngôn Khải vẫn là chịu bỏ tiền vốn."


"Anh qua đây là tìm Ngôn Khải?"


"Anh là tới tìm em, ờ không, chuẩn xác mà nói hẳn là anh tới tìm cô ấy, bảo cô ấy ra gặp anh."


Cố Minh Lãng nhẹ nhàng để ly xuống, mỉm cười về phía Dung Tự, nói.


"Cô ấy?" Dung Tự nhíu mày, "Tôi không biết anh đang nói cái gì..."


"Bộp!"


Dung Tự còn chưa nói xong, cách bàn ăn, Cố Minh Lãng ngay lập tức ném đi một đống lớn tư liệu điều tra đến bên chân của cô, sau đó dùng khăn ăn trên bàn lau miệng, vòng qua bàn ăn, vừa đi về phía Dung Tự, vừa chậm rãi mở miệng giới thiệu những tư liệu mình đem đến này.


"Lúc em khoảng ba tuổi, cha mẹ bởi vì ngoài ý muốn mang thai, có em trai em, lúc ấy kế hoạch hoá gia đình ở quê em rất nghiêm, bọn họ siêu âm biết được mang thai đứa bé trai, bởi vì không có sinh ra con trai, cha mẹ em không ít lần bị các loại họ hàng thân thích trong tối ngoài sáng trào phúng, vì sinh ra em trai, liền đem hộ khẩu của em chuyển ra ngoài, chuyển đến nhà bà cô sống trên núi, lại sợ những người của ủy ban thôn cưỡng chế kéo mẹ em đi phá thai, liền cũng đưa em lên trên núi, em ở nơi đó chờ đợi hai ba năm, chịu rất nhiều ủy khuất, cô và dượng của em vì tiền mới thu giữ em, nhưng luôn luôn kiếm cớ đánh em mắng em, tuổi còn nhỏ đã gọi em đi làm việc, bọn họ ăn em nhìn xem, đám em họ đang chơi đùa, em lại học giặt quần áo, rửa chén, đám trẻ trong thôn cũng không đối xử tốt với em, thường xuyên chọc phá em, còn vì đám em họ khuyến khích nên bọn chúng mới đi bắt nạt em... Cho nên vì bảo vệ chính mình không bị bắt nạt, em liền sinh ra cô ấy..." Nói như vậy, Cố Minh Lãng cũng đã chạy tới bên người Dung Tự.


Lúc này Dung Tự đang cúi đầu nhìn những tư liệu bên chân, liền biết Cố Minh Lãng sẽ điều tra ra những thứ này, quả thật khi còn bé Dung Tự cũng xác thực nếm qua một ít khổ sở, nhưng như vậy cũng sẽ không đến nỗi sẽ bị nhân cách phân liệt, mặc dù cô và dượng luôn kêu nàng làm việc, nhưng cũng không dám quá đáng, rốt cuộc một đứa trẻ nhỏ như vậy thật sự làm quá nhiều, nước bọt trong thôn cũng có thể dìm chết bọn họ, chỉ là ăn kém một chút mặc kém một chút mà thôi.


Nhưng ba nàng bởi vì không yên lòng nàng, cách mỗi một tuần liền từ rất xa chạy tới, lại bởi vì trong lòng hổ thẹn, thường xuyên mang đến các loại đồ ăn ngon cho nàng, sữa bò, bánh quy, quả táo...v...v..., còn tốt hơn ở nhà ăn. Dung Tự khi còn bé cũng hay giấu đồ, bởi vì em trai họ, em gái họ, cô và dượng đối xử không tốt với mình, cho nên thường xuyên tự mình đem những vật này giấu đến nơi tất cả mọi người tìm không ra, cho nên đám em trai em gái họ ăn không được mới tức giận đi khuyến khích người khác bắt nạt nàng. Mục đích chính là bắt nàng đem đống đồ ăn kia ra cho bọn họ nếm một chút. Dung Tự mới không làm đâu, sau đó đã bị tất cả mọi người xa cách, chính nàng chơi với hoa nhỏ, cỏ nhỏ, mèo nhỏ, chó nhỏ cũng rất vui vẻ, liền không để ý nữa.


Rồi sau đó nàng liền rời đi nhà bà cô, cũng không nhớ rõ đoạn chuyện cũ này nữa, vẫn là sau đó Dung Tự thấy được Cố Minh Lãng không bình thường mới nhớ lại đoạn chuyện cũ này, lúc này mới tương kế tựu kế.


Cô liền biết Cố Minh Lãng mười phần hết chín phần có thể điều tra ra được, thậm chí não bổ đến càng nhiều!


"Em, và anh là cùng một loại người..."


Cố Minh Lãng bỗng nhiên liền tiến đến bên tai Dung Tự, trầm thấp mà nói như vậy.


"Câm miệng."


Dung Tự ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi, quay đầu nhìn về phía Cố Minh Lãng bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt đối phương lộ ra hết sức rõ ràng chờ mong cùng kinh hỉ.


"Em đã đến rồi."


Nhưng đáp lại một câu kinh hỉ này của hắn ta là Dung Tự lại không chút lưu tình tát hắn ta một cái, nhưng ngay sau đó cổ tay của mình liền bị đối phương trực tiếp kiềm chế ở trong lòng bàn tay: "Anh không thích phương thức như vậy..."


Câu nói kế tiếp Cố Minh Lãng còn chưa nói xong, một nắm tay khác của Dung Tự liền đấm vào cằm của hắn ta, trực tiếp khiến cho hắn ta ngậm miệng.


Mà Cố Minh Lãng bị Dung Tự đánh trúng cái cằm lại lui về sau một bước, trầm thấp nở nụ cười: "Như vậy cũng không thích......"


Cố Minh Lãng còn chưa nói xong, Dung Tự ngay lập tức lấn người tiến lên, một cước đá vào trước ngực hắn ta, làm hắn ngã lên ghế sô pha, lúc buông chân xuống lại phát hiện đuôi mắt Cố Minh Lãng lập tức hơi có chút đỏ lên, giống như là.....


Ánh mắt Dung Tự ngưng lại, tiến lên hai bước, trực tiếp liền bóp lấy cổ của đối phương, cúi đầu xuống lạnh mặt nói: "Cút ra ngoài cho tôi, về sau đừng lại đến trêu chọc cô ấy!"


"Anh vốn là không muốn trêu chọc cô ấy..." Bị bóp lấy cổ, đuôi mắt Cố Minh Lãng lại càng thêm đỏ lên: "Anh trêu chọc chính là em! Ha ha ha... Chỉ cần em còn đang trên người cô ấy, bất luận như thế nào anh cũng sẽ mang em đến bên cạnh anh, mặc kệ bất kỳ giá nào. Làm sao? Nhìn ánh mắt của em thật giống như có chút muốn đánh anh a? Lần trước ở X anh nhìn thấy em múa roi xinh đẹp như vậy, anh cũng đã mang nó tới đây cho em..."


Dứt lời, Cố Minh Lãng dùng sức một chút liền áp đảo Dung Tự dưới thân hắn ta, ánh mắt sâu thẳm, hương vị trên thân thể hai người quấn quýt giao thoa hỗn loạn, hắn ta cái gì cũng không làm liền đứng lên, sau đó trực tiếp lấy ra một cây roi từ bên trong một cái túi màu đen trong ánh mắt kinh ngạc của Dung Tự.


"Dùng cái này, dùng cái này quất anh, anh thích cái này... Anh đã thật lâu không có bị người quất qua, cứ mỗi lần thay đổi thời tiết anh liền thống khổ đến nỗi muốn tra tấn bản thân, không tra tấn được bản thân liền tra tấn người khác, anh biết em cùng những người khác là hoàn toàn không giống nhau, thậm chí cũng không giống với anh, anh là dùng để gánh vác thống khổ, em thì dùng để bảo vệ một phiên bản nhu nhược khác của em, đổi thành người khác anh liền mang bọn họ tra tấn để làm dịu bớt thống khổ trong lòng, thế nhưng là em, anh nguyện ý để em đến tra tấn anh, không phải em rất muốn đánh anh sao? Rất chán ghét anh sao? Dùng cái này đánh anh, hãy dùng cái này đánh anh, đánh anh đến khi mình đầy thương tích mới tốt... Dung Tự, em đến đi, cho em, em tới, buổi tối hôm nay Phó Ngôn Khải chắc sẽ không trở về đâu, người của anh nói cho anh biết hắn ta đã đi tìm Lâm Lan San, dựa vào tính tình của nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không thả hắn ta trở về, em....."


Câu nói kế tiếp Cố Minh Lãng còn chưa nói xong, Dung Tự lập tức liền tiến lên hai bước, một tay kéo hắn ta tới trên ghế sa lon, che miệng của hắn ta lại, Cố Minh Lãng cả người ngay cả cổ cùng lỗ tai đều đỏ lên, giây tiếp theo cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang lên.


"Dung Tự, cô có ở nhà không?"


Thanh âm kia không phải Lâm Thụy Đông còn có thể là ai, không nghĩ tới nam nhân này thế nhưng cũng đi theo.


Dung Tự gắt gao nhìn về phía cửa nhà, bỗng nhiên liền cảm giác trong lòng bàn tay của mình bị ướt một mảng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.