Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 26: Ảnh hậu cùng đường bí lối (3)



Edit: LINH


"Là anh, anh thế nhưng cũng ở chỗ này? Chẳng lẽ bộ phim này anh cũng có vai?"


Tần Khả Phi không thể tin tưởng mà nói.


Diệp Hiên Ca khẽ liếc mắt nhìn cô ta một cái, giống như là cái gì cũng chưa thấy, xoay người đi theo phía sau Dung Tự cùng nhau rời đi, ai biết Tần Khả Phi lúc này không bận tâm gì hết.


Đuổi theo, chạy lên trước hai bước, một phen nắm lấy ống tay áo rộng của Diệp Hiên Ca, "Nhìn thấy tôi liền trốn, như thế nào? Chột dạ a!"


Một tiếng la to này cơ hồ hấp dẫn lực chú ý của mọi người ở đây, ngay cả Trác Phi Bách cũng nhướng mày lên.


Dung Tự ngoan ngoãn bưng lên một ly nước nóng, cũng theo mọi người cùng nhau nhìn đi qua.


Người ở đoàn phim bát quái gì, tai tiếng gì chưa thấy qua, lúc này e rằng lại có trò hay mà nhìn!


Trác thiếu mang đến phụ nữ thế nhưng cùng Diệp ảnh đế có quan hệ không nói rõ, thú vị, thật sự là quá thú vị!


Tò mò trong mắt mọi người đều sắp tràn ra ngoài, Tần Khả Phi lại hoàn toàn không để ý tới, một đôi mắt ửng đỏ chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Hiên Ca trước mặt, đây là anh ta từ sau khi một năm trước bỏ đi không lời từ biệt, hai người lần đầu tiên gặp lại.


Diệp Hiên Ca nổi tiếng, cô là cỡ nào vui vẻ a, điều này đại biểu cho bọn họ từ lúc bắt đầu liền không sai, bọn họ ăn nhiều khổ như vậy, bị nhiều tội như vậy, rốt cuộc có thể thực hiện lý tưởng của chính mình, còn có tương lai tốt đẹp đang chờ bọn họ, còn có cái gì không vượt qua được đâu!


Đáng tiếc cô nghĩ thật đẹp, hiện thực lại trực tiếp cho cô một cái tát tay vang dội.


"Về sau, chúng ta không cần lại gặp mặt."


Đây là tin tức cô nhận được khi chờ đợi Diệp Hiên Ca ba ngày ở nhà trọ, anh ta thậm chí đến mặt cũng chưa lộ, một tin nhắn ngắn ngủi cũng đã xác minh anh ta có ý muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn.


Chia tay, lúc này chia tay, cô vì anh ta ăn nhiều mệt như vậy, rời xa quê hương đi theo anh ta đến Yến Kinh, cùng anh ta ở bên nhau lâu như vậy, cuối cùng thế nhưng chỉ nhận được một tin nhắn, cô không cam tâm, cô như thế nào cam tâm?


Cô trả giá bằng thanh xuân, cảm tình, tất cả mọi thứ chỉ nhận đến một cái kết quả như vậy, cô rốt cuộc được coi là cái gì!


Tần Khả Phi kia một bộ dáng hoàn toàn không quan tâm, làm Diệp Hiên Ca trực tiếp liền nhăn chặt mày, sau đó đem ống tay áo của mình rút ra từ trong tay đối phương, mắt lạnh lùng nhìn cô ta, "Vị nữ sĩ này, tôi nghĩ chúng ta cũng không quen biết, cô có nhận sai người hay không?"


Nghe vậy, Dung Tự ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Hiên Ca, đối phương trên mặt nghi hoặc, chán ghét nhưng lại ngại với thể diện của Trác Phi Bách cho nên cẩn thận không dám quá mức làm càn, thật sự là diễn xuất quá hoàn hảo, đừng nói những người khác không hiểu rõ, ngay cả Dung Tự một người biết tất cả nội tình cũng bị bóng lưng của đối phường lừa đến, cô cúi đầu lại uống một ngụm nước trong ly.


Quả nhiên không hổ danh là ảnh đế a, biểu diễn không hề sơ hở, tự nhiên mà hoàn thành, nhìn Trác Phi Bách thậm chí còn nhíu mày theo.


Ngay lúc Tần Khả Phi không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, muốn lại lần nữa tiến lên nắm lấy ống tay áo Diệp Hiên Ca, Trác Phi Bách rốt cuộc cau mày tiến lên, một phen ôm lấy bả vai đối phương, đem cô ấy ôm vào lòng ngực của mình, đè nặng thanh âm nói, "An phận chút, không thấy người chung quanh đều đang xem cô bị chê cười sao? Đạo diễn bọn họ đang đối diện chú ý nhất cử nhất động của cô, hay là cái cô gọi là ước mơ còn không thắng nổi nhất thời tức giận của cô, mặc kệ quan hệ của cô với Diệp Hiên Ca ruốt cuộc có rút mắc gì, hiện tại, yên lặng lại cho tôi!"


Phía trước hắn cũng chỉ là bởi vì cùng cô gái này có duyên, hơn nữa cô ta chạy vào Trác Duyệt diễn thuyết một tràng về ước mơ, làm hắn cảm thấy có chút không giống người bình thường, lúc này mới nổi lên tâm tư trêu đùa, hắn lúc trước có thể đem Dung Tự nâng đến vị trí nhất tỷ như bây giờ, muốn nhìn một chút cô gái thú vị này có thể leo lên đến vị trí của Dung Tự hay không, hiện tại xem ra, đầu óc cô gái này giống như có chút theo không kịp mồm mép nhanh nhẹn của cô ta.


Nháy mắt hứng thú của hắn liền có chút giảm đi, đặc biệt khi thấy khóe miệng Dung Tự hiện lên một nụ cười kì lạ, trong lòng càng không thể kiên nhẫn nổi.


Mà lúc này, cảm nhận được ánh mắt của mọi người chung quanh Tần Khả Phi mới im lặng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hiên Ca giống như đang đối đãi với người xa lạ, trong lòng vẫn ngăn không được ủy khuất, nhưng cô cũng hiểu được sự tình nặng nhẹ nhanh chậm, bây giờ chính mình có thể đi vào đoàn phim này mới là quan trọng nhất, cô sở dĩ lựa chọn cùng Trác Phi Bách, còn không phải là vì cái này, Tần Khả Phi cô là có thiên phú, chỉ cần có thể đạt được một cơ hội như vậy, cô nhất định có thể thực hiện ước mơ của chính mình.


Thấy Tần Khả Phi ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà nằm ở trong ngực của mình, nóng nảy trong lòng của Trác Phi Bách mới nguôi ngoai một chút, quay đầu nhìn về phía Diệp Hiên Ca trước mặt, "Diệp đại ảnh đế, tôi nghĩ anh cùng Khả Phi dù trước kia có quen biết, về sau tốt nhất cũng coi như không quen biết, người con gái của Trác Phi Bách tôi không thích cùng người khác có quan hệ duy trì không rõ ràng!"


"Đương nhiên!"


Diệp Hiên Ca cười gật đầu, "Tôi cùng cô gái này, trước kia không quen biết, về sau càng sẽ không có cơ hội nhận thức."


Nói xong, thậm chí cũng chưa liếc mắt nhìn về Tần Khả Phi một cái, xoay người liền đi đến chỗ nghỉ ngơi của mình.


Trác Phi Bách đều đã lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng liền bận rộn công việc của mình, ngay cả tâm tình bát quái cũng không dám có, giới giải trí này, Trác Duyệt chỉ cần đưa ra một nghệ sĩ cũng đủ nổi tiếng cả nữa bầu trời của giới giải trí, bọn họ nếu là không nghĩ lăn lộn, có thể cứ việc nhiều chuyện về Trác đại thiếu.


Thấy Diệp Hiên Ca rời đi, Trác Phi Bách mới mang theo Tần Khả Phi đi về phía đạo diễn bên kia, dù có đi cửa sau cũng phải đến chào hỏi có phải hay không, bằng không còn không phải là Trác Phi Bách hắn lấy thế ép người sao?


Mà thấy Tần Khả Phi bắt đầu diễn thử, Dung Tự mới chậm rãi đi đến bên người Trác Phi Bách, quay đầu nhìn về đôi mắt của anh ta, ánh mắt mang theo ý cười tập trung mà nghiêm túc.


Bắt ngờ không kịp phòng ngừa, Trác Phi Bách thế nhưng bị đối phương nhìn đến tim đều đập mạnh, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới lúc nảy Dung Tự ghé vào suối nước nóng bên má xuất hiện lúm đồng tiền như hoa mê người.


Tay vừa mới chuẩn bị nâng lên, thuận thế ngăn lại vòng eo đối phương, lại không nghĩ Dung Tự thế nhưng cười tủm tỉm mà lui một bước về sau, chỉ lo lắng than một tiếng, "Đôi mắt không thành vấn đề a, không giống như là chịu tổn thương a......"


"Em, Dung Tự......"


Chớp mắt dịu dàng trong lòng Trác Phi Bách biến mất, hiểu rõ Dung Tự là đang trào phúng hắn lần này tìm đến người phụ nữ quá kỳ quái, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng có chút không rõ bản thân như thế nào bỗng nhiên bị ma xui quỷ khiến, có thể là bởi vì ánh sáng rực rỡ trong mắt của đối phương, không biết vì cái gì, Tần Khả Phi cho hắn cảm giác giống như là ánh sáng mặt trời, mặc kệ ở nơi nào, cũng có thể mang cho người ta sức sống bất tận, cùng cô ấy ở bên nhau, cả người sẽ không tự giác được mà tràn đầy sức sống, đây là một loại hấp dẫn vô ý thức.


"Sao nào, sao nào, vậy không nói nữa, này, tiểu tình nhân của anh ra tới, cứ việc biết đùi vàng này của anh nổi lên tác dụng, nhưng hưng phấn trên mặt của cô ấy giống như không phải là giả đâu! Giống như thật sự cho rằng thực lực của chính mình được đạo diễn Trương công nhận đâu!"


Dung Tự ôm đồ uống của mình liền lượn đi rồi, sau đó nhìn thấy Tần Khả Phi hưng phấn, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của Trác Phi Bách, xem bộ dáng của đối phương cũng rất hưởng thụ.


Tuy nhiên, Tần Khả Phi bất ngờ có phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng muốn từ trong lòng ngực Trác Phi Bách rời khỏi, lại không nghĩ đối phương lại không buông.


Hai người ở bên này giằng co ngọt ngọt ngào ngào, ở trong góc đầu bên kia một nữ diễn viên trẻ sớm đã được chọn vào vai Tiểu sư muội sau khi biết được tin tức này, sắc mặt lập tức trắng bệch, để sát vào một chút còn có thể nghe thấy phó đạo diễn đến thông báo cho cô ấy về tin tức và vài nữ diễn viên khác nhỏ giọng an ủi.


"...... Không có biện pháp a, chúng ta đều là nhân vật nhỏ, người ta chính là người của Trác thiếu mang đến, nhịn đi, nhịn để nó qua đi!"


"Trác thiếu mang đến thì thế nào? Lúc trước thử kính cô ta ở đâu? Tiểu Nguyệt thật vất vả mới được một cơ hội xuất đầu như vậy, phim điện ảnh có Diệp Hiên Ca cùng Dung Tự, phòng bán vé khẳng định rất cao, nhân vật Tiểu sư muội này nói không chừng còn có thể đề cái diễn viên phụ mới xuất sắc nhất gì đó, cái này từ trên trời rơi xuống, trực tiếp liền đá người đi rồi......"


"Được rồi cô nói ít một chút, không phải đã sắp xếp nhân vật khác cho tiểu Nguyệt rồi sao?"


"Tiểu sư muội xem như nữ phụ, nhân vật nha hoàn của Ma giáo Thánh Nữ như thế nào so sánh? Xuất hiện ít, lời thoại ít, nhân vật được xây dựng còn không tốt, cắt nối biên tập lại, lưu lại mấy cái hình ảnh thì không tồi rồi......"


"Được rồi, cô đừng nói nữa, tiểu Nguyệt, cô đừng để trong lòng, kỳ thật chúng ta sớm nên có thói quen, về sau, về sau khẳng định có cơ hội!"


"Ừ......"


Đáp lại cô ấy là một tiếng bi thương khó có thể hòa hợp của cô gái, nhưng mấy người bọn họ đều biết một cái cơ hội trong giới giải trí này khó biết bao nhiêu, sau này còn không biết phải lại chờ bao nhiêu năm nữa, nhưng có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chịu đựng!


Dung Tự nghe xong những người đó thấp giọng nói chuyện với nhau, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Khả Phi đưa tiễn Trác Phi Bách vẫn cứ không giấu nổi vui mừng, lại lần mang kính râm cho mình.


Một khác đầu, Kiều Mặc còn đang dọn dẹp đồ vật cho mọi người, đơn giản là cậu ta cũng không muốn cho mọi người cảm thấy cậu ta là dựa vào quan hệ với Dung Tự mà được tiến vào, kịch bản nghiên cứu thập phần kỹ lưỡng không nói, một khi có thời gian rãnh rỗi ngay lập tức sẽ hỗ trợ mọi người trong đoàn làm phim, cái này làm cho danh tiếng của cậu ta ở nhân viên công tác cực kỳ tốt, đáng tiếc trước sau lại thoát không được tên của Dung Tự.


Hôm nay cùng dĩ vãng không giống chính là, cậu ta mới vừa buông trong đạo cụ trong tay, phía sau bỗng nhiên có người vỗ bờ vai của cậu ta, cậu ta vừa chuyển đầu, ngay lập tức thấy một đôi mắt đang cười.


Nụ cười trên khuôn mặt cô gái thậm chí còn rực rỡ hơn cả mặt trời trên đầu cô. 


"Muốn tôi hỗ trợ gì không? Tôi vừa tới đoàn phim cái gì cũng không hiểu, liền muốn hỏi một chút tôi có thể giúp đỡ ở đâu không? Này, cậu giống như cũng là diễn viên đi? Tôi vừa mới thấy cậu ở phía sau Dung đại đại đâu? Ai, cậu diễn nhân vật gì? Nhân vật của tôi chính là tiểu sư muội của Vân Vi phái, nhìn lời thoại rất nhiều......"


Tần Khả Phi thập phần quen thuộc mà tiếp nhận đồ vật trên tay Kiều Mặc, lải nhải mà nói.


Hả? Vân Vi phái tiểu sư muội? Không phải đã có người diễn sao? Chẳng lẽ là đạo diễn cảm thấy cô gái kia không thích hợp sao?


Ý niệm trong đầu Kiều Mặc chợt lóe, lại không để ý nữa, theo bản năng mà nhìn về phía Dung Tự, thế nhưng thấy cô cười tủm tỉm mà nói chuyện phiếm cùng Diệp Hiên Ca ở bên cạnh, hơi hơi híp mắt, quay đầu liền đối với cô gái bên cạnh nở nụ cười, "Tôi diễn chính là Thánh Nữ ám vệ......"


Mà theo ánh mắt của cậu ta, Tần Khả Phi cũng thấy được một màn như vậy, cắn chặt răng, Diệp Hiên Ca giả bộ không quen biết cô phải không? Cô sớm hay muộn phải kéo mặt nạ dối trá của anh ta xuống.


Mà ở đầu này Dung Tự sau khi nghe xong đề nghị của Diệp Hiên Ca, cười cười, "Ăn cơm? Tối mai? Được nha."


Cô biết đối phương mười phần là có tám chín phần muốn lợi dụng cô tạo ra một đợt tai tiếng, nhưng đồng tiền vàng này đưa tới cửa cô cũng không thể không cần phải không?


Gật đầu đáp ứng lời mời của Diệp Hiên Ca, Dung Tự cũng không có ý tứ tiếp tục cùng anh ta nói chuyện với nhau, đối phương cũng là cái tri tình thức thú*, vừa nói xong liền lập tức tránh ra.


*tri tình thức thú: biết tình huống nhận thức được việc làm.


Dung Tự ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm trễ một chút, bầu trời đều đen rồi, dù sao cảnh quay hôm nay của cô  không sai biệt lắm, kế tiếp muốn bổ sung hẳn là cảnh quay của Tần Khả Phi, cùng cô không quan hệ, cô hiện tại muốn ngủ.


Nghĩ như vậy, cô lập tức quay đầu nhìn về phía Kiều Mặc đang ở một bên cùng Tần Khả Phi nói chuyện đến vui vẻ, nhẹ kêu một tiếng, "Kiều Mặc...... Đi trở về!"


Nghe vậy, thân thể Kiều Mặc lập tức cứng đờ, quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của Dung Tự cũng không có quay đầu lại.


Cậu ta cứng đờ mặt cùng với Tần Khả Phi có một chút kỳ quái chào tạm biệt, từ từ đến trong phòng của Dung Tự ở tạm thời, lại thấy cô đang nằm ở trên giường, hai mắt sắp không mở ra được, thấy hắn đi vào, liền chống cằm, "Thất thần làm gì, đi lên a!"


Đúng vậy, Dung Tự này có tật xấu kì quái, mỗi lần ngủ đều phải có Kiều Mặc nằm ở bên người cô mới có thể an tâm ngủ, có thể là còn đang hoài niệm ngày tháng trước kia cùng Trác Phi Bách ở bên nhau.


Bất quá, thành thật mà nói, dưới ánh sáng mờ ảo, Kiều Mặc với Trác Phi Bách dáng dấp chân thật.


Đáng thương......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.