Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 30: Ảnh hậu cùng đường bí lối (7)



Edit: LINH


Sự việc vòng tay đến đây coi như kết thúc.


Lúc những người lớn đứng ở cửa văn phòng nói chuyện, Dung Tự vẫn luôn nắm tay Diệp Viễn đứng ở một bên, mỉm cười nhìn bọn họ, nhìn đến khi tươi cười khách sáo trên khuôn mặt bọn họ dần dần trở nên cứng đờ.


Mà đứng ở bên cạnh cô, Diệp Viễn bị cô nắm tay nhưng là thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cái đầu nhỏ bé tròn trịa dường như có chút không hiểu rõ tiểu nha đầu Tần Khả Phi luôn làm cho người chán ghét kia như thế nào thừa nhận sai lầm, khăn quàng đỏ làm sao vậy? Dù sao cậu cũng không có. Đứa trẻ hư làm sao vậy? Dù sao mọi người vẫn luôn nói cậu là đứa trẻ hư, cậu mới không sợ đâu!


Con gái đều là người nhát gan! Quỷ chán ghét!


A, chỉ trừ bỏ chị quả táo.


Cậu tự nghĩ như vậy.


Mà cuộc nói chuyện của ba người lớn rốt cuộc cũng bại trận trước tươi cười lễ phép của Dung Tự, sau đó mấy người liền nghe cha của Tần Khả Phi thở dài, quay đầu nhìn về phía Dung Tự, "Thành thật xin lỗi, chuyện này là tiểu Phi nhà chú làm không đúng, bất luận như thế nào, chú đều sẽ kêu con bé ở trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp xin lỗi bạn học Diệp Viễn."


"Lão Tần!" Mẹ Tần thét một tiếng kinh hãi.


Tần Khả Phi cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cha mình một cái, nhấp nháy miệng, lại giơ tay sờ sờ khăn quàng đỏ của mình, cũng không có ý phản bác.


Thấy thế, Dung Tự trực tiếp mỉm cười, "Cám ơn chú, nếu là mọi người có thể giúp tiểu Viễn nói rõ ràng, kia thật sự không còn gì tốt hơn, cháu nơi này, à, có một trăm tệ, mời chú dì nhận lấy mua chút đồ ăn ngon cho em gái được chứ? Em họ cháu cũng là không hiểu chuyện, cái này coi như là nhận lỗi."


"Này, cái này chú dì không thể nhận......"


Cha Tần mẹ Tần vẫn luôn không nhận, Dung Tự không tiếp tục đưa đẩy nữa, cũng không cưỡng cầu.


Sau đó đi cùng bọn họ đến lớp 1, nhìn Tần Khả Phi khóc lóc xin lỗi Diệp Viễn, biểu cảm trên mặt của cậu nhóc mập mạp hoàn toàn không thân thiện, vẫn luôn nghiêng mắt nhìn mọi người.


Chờ xin lỗi xong rồi, cũng sắp đến giờ ăn trưa, Diệp Viễn trực tiếp nhào về phía cô.


Dung Tự đối mặt với tất cả bạn học trong lớp, liền nắm cậu nhóc đi ra ngoài.


Dọc theo đường đi, Diệp Viễn vẫn là không ngừng ngẩng đầu nhìn cô.


"Làm sao vậy?"


"Chị...... Chị thật sự là chị họ của em sao?"


"Không giống sao?"


"Em béo như vậy, lớn lên còn xấu, động tác lại rất chậm, ngày thường tất cả mọi người đều không thích em, ghét bỏ em, nói em ngốc, nói em quá béo, chạy không nhanh, không cho em cùng chơi trò chơi. Chị lớn lên lại gầy lại đẹp, còn thông minh, nói một chút đã khiến cho quỷ chán ghét Tần Khả Phi đó xin lỗi em, cùng em...... Cùng em một chút cũng không giống nhau......"


Nói xong cậu nhóc mập mạp vẫn uể oải.


Nghe vậy, Dung Tự mỉm cười.


Cũng chỉ bây giờ cậu nhóc mập mạp sẽ khen cô gầy, khen cô lớn lên đẹp lại thông minh, đổi thành Diệp Hiên Ca sau này, hắn e rằng chỉ biết dối trá khách sáo với cô.


Nghĩ như vậy, Dung Tự dừng lại bước chân duỗi tay ra sờ đầu tròn vo của Diệp Viễn, cảm giác không tồi, lại sờ sờ, lúc này mới mở miệng nói, "Như thế nào không giống nhau? Hả? Em nhìn xem chúng ta đều có một cái mũi hai con mắt đúng hay không? Em hiện tại chỉ là có chút béo, chờ thêm mấy ngày nữa mỗi buổi sáng chị bồi em chạy bộ để giảm béo, rèn luyện thân thể, sau khi gầy xuống, còn không phải là tiểu Viễn vừa đẹp trai vừa thông minh sao? Đúng hay không? Đến lúc đó chơi trò chơi, còn ai có thể chạy vượt qua em được?"


Nghe vậy, ánh mắt cậu nhóc sáng lên, ngay sau đó nặng nề mà gật đầu.


"Dạ!"


Lúc này đây bởi vì có sự tồn tại của Dung Tự, tự nhiên để cho cậu nhóc mập mạp ăn đến phình bụng ra, cậu nhóc sức ăn lớn, nhưng lại bởi vì ăn cải trắng đậu hủ không có dầu nước gì, vì vậy mới dùng sức mà lấp đầy cơm.


Mà lúc này Dung Tự gấp rất nhiều thịt cho cậu nhóc, cậu cũng không còn ăn nhiều cơm như vậy, nhưng thật ra có tình yêu sâu sắc đối với thịt kho tàu, đĩa thịt một hồi liền thấy đáy, nhìn thấy thế Dung Tự trong lòng nhịn cười đến lợi hại, Diệp đại ảnh đế luôn khăng khăng cho rằng chính mình thuộc chủ nghĩa ăn chay, cự tuyệt bất luận đồ ăn gì từ thịt, ai biết khi còn nhỏ thế nhưng là fan cuồng của thịt kho tàu, nhìn tư thế, chỉ sợ đầu heo đã chết kia nếu biết được, đều sẽ mỉm cười nơi chín suối.


Dung Tự tuy rằng thích lừa dối nam cặn bã, nhưng đối với trẻ con lại là nói được thì làm được, nói muốn bồi Diệp Viễn chạy bộ, thì sáng sớm đã tới trường học, cùng với cậu nhóc chạy vòng quanh sân thể dục một vòng rồi lại một vòng, cũng không biết động lực của cậu nhóc mập mạp này từ đâu tới, thế nhưng không hề than một câu khổ hay một câu mệt, luôn cắn răng kiên trì tới cùng.


Lúc ăn cơm, cũng có Dung Tự giám sát, trong trường hợp đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng, tuyệt đối không cho cậu nhóc ăn quá nhiều, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của đối phương cũng không gật đầu thỏa hiệp.


Chỉ là không biết vì cái gì, quan hệ của Diệp Viễn với các bạn trong lớp kể từ lần xin lỗi đó càng trở nên kém rồi, ban đầu cậu nhóc còn để ý cái nhìn của những người khác, muốn tích cực hòa nhập với mọi người, say này có Dung Tự làm bạn, thế nhưng trở nên độc lai độc vãng, căn bản là không để ý tới đám bạn trong lớp, Tần Khả Phi vô số lần muốn tiếp cận đối phương, đều bị cậu nhóc vứt bỏ sau đầu, vô tình mà bỏ qua.


Nhìn thấy tình huống như vậy, Dung Tự nói vài lần, cậu nhóc mập mạp không nghe, cô cũng tùy cậu luôn.


Nhưng có thể tưởng tượng chính là, nếu là cô không trở về một chuyến này, Diệp Viễn trong lúc học tiểu học sẽ luôn bị người hiểu lầm trách oan, thậm chí danh hiệu ăn trộm sẽ luôn treo trên đầu của cậu nhóc, Tần Khả Phi đổi lớp khác vẫn tiếp tục hô mưa gọi gió, mà cậu nhóc nhưng là sẽ gặp phải thầy cô ghét bỏ, bị cục diện bạn bè xa lánh, cha mẹ không ở bên người cậu nhóc, ông bà nội già rồi, không ai có thể nghe cậu nhóc ủy khuất.


Cô độc, phẫn uất, ủy khuất sẽ xỏ xuyên qua suốt sinh hoạt thời tiểu học của cậu nhóc.


Về sau anh ta đối với Tần Khả Phi làm ra sự việc như vậy cũng không đáng bị chỉ trích nặng, anh ta là treo cô ta sau đó vứt bỏ cô ta, anh ta chính là đang trả thù cô ta, sau này vì không cho Tần Khả Phi trải qua cuộc sống tốt đẹp, đi lên đỉnh cao của giới giải trí, làm vô số thủ đoạn, rốt cuộc đưa chính mình vào đường chết.


Nghĩ như vậy, Dung Tự nhìn cậu nhóc mập mạp cấm đầu chạy về phía trước, trong đầu nhớ lại lời nói tối hôm qua của mẹ cô ở thế giới này.


Bây giờ cha mẹ cô rốt cuộc muốn ly hôn, mẹ cô nói muốn mang cô đi thành phố nơi bà làm việc, bởi vì công việc ở bên kia của bà rất khẩn cấp, yêu cầu Dung Tự nhanh chóng quyết định, bà cũng chính là có chút bận rộn, không giống cha cô bên kia có cái hồ ly tinh, dụ dỗ đến cha cô xoay vòng, tiền cũng không biết đã móc ra ngoài bao nhiêu, về sau cũng lưu lại cho cô không được bao nhiêu, cho nên yêu cầu chính cô phải suy xét thật rõ ràng.


Tuy rằng Dung Tự từ nhỏ đầy đủ dinh dưỡng, lớn lên có vóc dáng cao hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là cô bé mười tuổi, tất cả sự việc cha mẹ đều không có gạt cô, cái gì cảm tình bất hòa, cho nhau tìm tình yêu, lại chia tay, vì sinh ý vì cô mới không có ly hôn v...v.


Dung Tự cũng chính là Quý Minh Lâm hiện tại, đều biết rất rõ ràng, cho nên lúc mới gặp được Trác Phi Bách, chỉ vì đối phương xuất ra một chút thiện ý, tình yêu cùng quan tâm mà hoàn toàn hãm sâu vào đó.


Chờ sau khi Diệp Viễn cuối cùng cũng hoàn thành mười vòng quanh sân thể dục nhỏ 200 mét này, Dung Tự dẫn cậu nhóc trở lại, thuận tiện đưa bịch sữa bò cho cậu nhóc.


Sau đó từ túi tiền móc ra một cái đồng hồ điện tử đưa tới trước mắt cậu nhóc, "Này, sinh nhật vui vẻ, Diệp tiểu béo."


"Woa, woa!"


Đôi mắt của Diệp Viễn sáng lên, lúc nảy gương mặt bởi vì chạy bộ mà trở nên đỏ bừng nháy mắt liền nâng lên, nhìn về phía Dung Tự, "Cám ơn! Cám ơn chị quả táo! Nhưng sinh nhật của em còn ba ngày nữa......"


Cậu nhóc vẫn luôn gọi như vậy, Dung Tự cũng không có ý sửa cho đúng.


Lần trước lúc cùng cậu nhóc tan học về nhà, cô thấy cậu nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ điện tử này, Dung Tự liền biết chắc chắn cậu nhóc rất thích.


"Không quan hệ a, trước tiên tặng nó cho em, làm em vui vẻ trước!"


"Dạ! Dạ!"


Diệp Viễn vui vẻ gật đầu.


Sau đó lập tức cầm đồng hồ điện tử này đưa tới cổ tay bụ bẫm.


"Ba ngày sau sinh nhật của em chị tới không......"


"Ừm...... Có thể chị tới không được......"


"Làm sao vậy?"


"Cha mẹ chị ly hôn, chị phải cùng mẹ đi tới thành phố khác, sau này nói không chừng còn không có trở lại."


Nghĩ rồi lại nghĩ Dung Tự vẫn là quyết định dứt khoát thẳng thắn tương đối tốt, tâm hồn trẻ con luôn luôn khá yếu ớt, nếu cô biến mất một cách khó hiểu, chỉ sợ đối phương sẽ hận cô cả đời, đến lúc đó không phải công lược nữa, mà là kết thù.


Lại không nghĩ đến cô thốt ra lời này xong, Diệp Viễn lập tức ngừng lại, Dung Tự kỳ quái mà quay đầu, lại thấy Diệp Viễn đỏ bừng hai mắt đứng ở phía sau cô cách đó không xa gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cô.


Thấy cô quay đầu, Diệp Viễn căn bản không giống trước kia, cái loại sợ bị người phát hiện bộ dạng khóc lóc của cậu, thậm chí đầu cũng chưa nhúng nhít, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.


Ngay sau đó liền giống như viên đạn, đột nhiên hướng cô lao tới, nhưng lại nhẹ nhàng đẩy cô một phen, "Tôi biết mà, nữ sinh các người đáng ghét nhất, tôi ghét nhất nữ sinh!"


La xong đầu cũng không quay lại mà chạy ra ngoài, ngay cả Dung Tự cũng không biết cậu chạy đi nơi nào.


Mà bên này di động của mẹ mua cho cô vang lên, nói muốn cô chạy nhanh trở về thu thập đồ đạc.


Tìm nửa ngày đều không có kết quả Dung Tự đành phải trước rời đi, lại không nghĩ tới chân trước cô vừa ly khai, ở sau lưng khuôn mặt nhỏ của Diệp Viễn liền xuất hiện bên cạnh góc tường, thấy Dung Tự đi rồi, nước mắt trực tiếp rớt xuống đất.


Sau đó lại dùng sức mà lau nước mắt, một mình một người đi công viên nhỏ khóc to.


Ngày đó đi, Dung Tự còn cố ý đi tới trường học một chuyến, ai biết thầy Chu đó nói cho cô, hôm nay Diệp Viễn căn bản là không có đi học.


Vừa nghe ông ta nói như vậy, Dung Tự liền nhíu mày, ở nhà ga tìm nửa ngày quả nhiên tìm được giấu đầu giấu đuôi Diệp Viễn, không có người lớn đi theo, một mình một người tới nơi này, cũng không sợ bị lừa bán.


Cố tình cậu nhóc mập này vẫn luôn oán hận mà nhìn cô, trong mắt lại còn tràn đầy lên án.


Thấy thế, Dung Tự bất đắc dĩ mà mỉm cười, nhẹ nhàng in một nụ hôn trên trán Diệp Viễn.


"Về sau đọc sách cho tốt, thi vào đại học tốt, lại đến Yến Kinh tìm chị được không? Chị vẫn luôn ở nơi đó......"


Nói xong, Dung Tự liền cảm giác chính mình dường như lại lần nữa trở lại lúc trước, giống tình trạng ngồi bên trong cổ máy thời gian, thời gian giống như dòng nước mạnh mẽ hướng chính mình đi qua.


Chờ lúc cô có phản ứng, nháy mắt cả người cả kinh, đơn giản là Diệp Hiên Ca bây giờ cách cô thật sự rất gần.


Thấy cô mở mắt ra, lập tức khóe miệng giương lên, "Tỉnh? Dung đại ảnh hậu của chúng ta có phải mệt rồi hay không? Hả? Ngủ rất ngon, chỉ là không có nói mơ hay nghiến răng, haiz, một cái tin tức lớn như vậy thế mà không có......"


Khóe miệng nam nhân trước sau mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười đó trước sau đều không đạt tới đáy mắt, khách sáo mà xa cách.


Nhưng Dung Tự mới từ mười mấy năm trước trở về, không tự chủ được mà liên tưởng vị ảnh đế hấp dẫn vạn dặm trước mặt này cùng với cậu nhóc mập mạp từng ngụm từng ngụm ăn thịt kho tàu trước kia.


Cảm giác đau xót đừng nhắc đến!


Quả thực không nỡ nhìn thẳng!


♤Edit: tác giả bảo chương sau sẽ là 3 chương dồn thành 1 chương, về sau số lượng từ sẽ tăng lên gấp đôi...do đó edit chắc hơi lâu...mí nàng thum củm xíu😚


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.