Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 106



Quân đội của vương quốc nhân loại lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như thế này.

Hàng ngàn hàng vạn ma vật lao ra khỏi sương đen, tiếng kêu đáng sợ như tiếng rít gào từ vực sâu, kể ra sự sợi hãi xa xưa nhất của nhân loại. Các ma vật gương nanh múa vuốt đánh úp về phía bọn họ, không ít pháp sư run rẩy đến mức quên cả thần chú.

Thần quan lớn tiếng kêu gọi tên của nhóm pháp sư, vừa gọi vừa cầu nguyện với thần mặt trời.

Có vài pháp sư tỉnh táo lại, bọn họ hiểu, cần phải phóng ra ma pháp đánh bại đám ma vật kia trước khi chúng đến gần, tranh thủ thời gian giảm xóc cho các nhóm binh khác.

Quốc vương hoảng loạn chỉ huy kỵ binh cùng bộ binh còn sót lại, yêu cầu bọn họ sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng hiển nhiên, hiệu quả cũng không như mong muốn.

Nhóm thánh kỵ sĩ bởi vì đắm chìm trong việc đọc thần chú nên trạng thái không bị ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là có lẽ bọn hắn không thể nghĩ đến, mục tiêu của những ‘ma vật’ dẫn đầu đó chính là bọn họ.

Sóng công kích ma pháp đầu tiên của nhóm pháp sư nhân loại đã được ngưng kết ở đầu pháp trượng, cái đó nhìn qua giống như là một loại biến dạng của đạn bay ma pháp hoặc là mũi tên ma pháp gì đó, chúng nó có phần đuôi phát ra ánh sáng xanh nhạt, bay thẳng về phía các ma vật.

Các người chơi có lúc vô cùng xốc nổi nhưng cũng có lúc vô cùng thông minh. Đặc biệt là đánh PVP, ngoại trừ một số kẻ ngu ngốc kéo chân sau thì đa số bọn họ đều rất nhanh nhẹn. Phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy kỹ năng đương nhiên là trốn a.

Vì thế, quân đội của vương quốc nhân loại liền thấy đám ma vật kia không chỉ tạo khiên ma pháp mà còn đột nhiên phân tán, tránh khỏi công kích của đoàn pháp sư.

Những công kích ma pháp không biết tên đó có tốc độ không chậm, nhưng bạn muốn nói nó nhanh thì nó cũng không thể sánh được với tia chớp, làm người chơi không thể phản ứng được. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là có thể tránh né hoặc chống cự được.

Tiểu Phong hô trên yy: “Chú ý bầu trời, phân tán phân tán. Trốn không thoát thì tự kêu tôi là heo đi.”

Vì không muốn tự gọi là heo, các người chơi liền nỗ lực trốn tránh kỹ năng của ‘NPC’.

Những người chơi viễn trình càng không cần phải nói đến, không có đạo lý đối phương đánh bạn từ xa mà bạn chỉ trốn chứ không đánh lại, vừa đến khoảng cách kỹ năng, mặc kệ những chuyện khác, trước tiên cứ phóng kỹ năng ra ngoài rồi tính sau.

Trong khoảng thời gian ngắn, chiến trường vô cùng hỗn loạn.

Tiểu Phong biến thành hình dáng người sói, linh hoạt tránh thoát một đợt công kích, đồng thời quát: “Rất tốt, công kích của đối phương không quá cao. Các anh em chịu đựng, chiến sĩ chuẩn bị xuống ngựa xung phong, pháp sư yểm hộ, người chim cùng người mèo đều vòng sau cho tôi, người gấu cùng chiến sĩ biến hình gấu cùng nhau lên, vú em muốn sữa ai thì sữa người đó. Thấy đội thánh kỵ sĩ trước mặt không? Đánh cho tôi!”

Trên chiến trường, công kích ma pháp của hai bên đã đến đoạn gay cấn, thậm chí còn kịch liệt đến nỗi che mất tầm nhìn, làm chỉ huy không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Tiểu Phong: “Ai mịa nó ném tôi? Thu lại đám đạo cụ luyện kim kia đi, có pháp sư hệ phong không, mau thổi một chút cho tôi. Mịa nó không nhìn thấy đường trước mặt.”

Hắn vừa dứt lời, cuồng phong gào thét.

Trong lòng bên nhân loại trùng xuống, quốc vương ngừng thở, cho rằng các ma vật muốn ra chiêu lớn. Thần quan khàn cả giọng kêu đoàn tư tế chống đỡ kết giới phòng ngự.

Ánh sáng mờ ảo xuất hiện bao phủ lấy quân đội nhân loại, kết giới phòng ngự đã xong.

Nhưng đồng thời, các ma vật cũng đã chạy đến trước mặt.

“Thánh kỵ sĩ, ưu tiên công kích thánh kỵ sĩ. Đóng băng, choáng váng, đánh gãy bọn chúng ra kỹ năng.” Tiểu Phong vừa nói vừa lao vào một thánh kỵ sĩ, không chút khách khí cho hắn một cái móng vuốt sói.

Viện Trưởng đứng ở chỗ cách xa nhất ngâm xướng bão tuyết, sau khi làm phép xong, hắn hô một tiếng: “Tôi là heo!”

Người chơi khác: “???”

Cầu Cổn Cổn thân không ở chiến trường nhưng vẫn treo trên yy, vừa xem livestream ma nhãn, vừa run khóe miệng nói: “Ông đúng là thành thật.”

Viện Trưởng: “Đều nhanh lên, đừng có chơi xấu. Trúng kỹ năng đều thành thật tự kêu đi.”

Người chơi cũng không sợ hãi biến thành heo nữa.

Vì thế, trên chiến trường quỷ dị xuất hiện những tiếng hô “tôi là heo” từng đợt này đến đợt khác.

Bùi Y cùng nhóm huyết tinh lĩnh chủ nhìn nhau, Bùi Y khó hiểu nhìn Cầu Cổn Cổn: “Đây là chú ngữ ở quê hương của bọn họ sao?”

Cầu Cổn Cổn: “Cũng gần giống vậy. Là một loại chú ngữ đặc biệt có thể kích thíc.h năng lượng tiềm tàng của họ. Nhưng không nên tùy tiện nếm thử chú ngữ này, bởi vì phạm vi sử dụng của nó cũng không rộng.”

Bùi Y gật gật đầu: “Quê hương của bọn họ chắc chắn là một nơi vô cùng thần kỳ.”

Hình ảnh có thể nhìn đến trong livestream là bên nhân loại có ý đả kích toàn diện các người chơi, những các người chơi lại một mực nhắm đến thánh kỵ sĩ.

Rất nhanh, các thánh kỵ sĩ của thần điện số lượng không quá nhiều, hơn nữa đều đang ngâm xướng thần chú nên không thể phân tâm, đều đã bị các người chơi đánh rơi rớt tan tác. Cách đánh như không muốn sống này làm cho quân đội nhân loại vô cùng sợ hãi.

Bọn họ có thể nhìn đến không ngừng có ma vật ngã xuống, nhưng càng có nhiều ma vật cuồn cuộn không ngừng bổ sung.

Thần chú của kỵ sĩ thần điện cuối cùng không thể hoàn thành, bọn họ dưới sự nhắm vào điên cuồng của người chơi, không thể không từ bỏ thần chú, cầm lấy binh khí bắt đầu chống địch. Cái này làm cho đội quân nhân loại vô cùng bị động.

Bọn họ không chỉ không thể xua tan mây đen, thậm chí còn bị phản công một đợt.

Quốc vương Rolles mặt tái xanh nhìn thần quan. Thần quan chỉ huy pháp sư cùng nhân viên khác của thần điện, căn bản không rảnh để ý đến quốc vương. Quốc vương lại chuyển hướng đến các tướng lãnh khác.

Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thở hổn hển nói: “Quốc vương bệ hạ, thần nghi ngờ nơi bị mây đen bao phủ đã mở ra một cánh cửa thông với Ma giới. Bằng không bọn chúng không thể có số lượng nhiều như vậy, số lượng này đã vượt qua khả năng chịu đựng tối đa mà phần diện tích bị mây đen bao phủ có thể chịu được.”

Một đội trưởng đội hộ vệ khác của vương quốc cũng đồng ý: “Đúng vậy, quốc vương bệ hạ. Thần cho rằng chúng ta nên lui lại trước. Bảo tồn thực lực, đồng thời viết thư cho những vương quốc khác, yêu cầu bọn họ cùng tạo thành liên quân đối phó với ma vật.”

Sau khi quân đội của quốc vương Rolles mất đi lòng tin thì liên tiếp thua trận. Quốc vương cùng tướng lãnh của hắn bắt đầu thảo luận vấn đề nên rút lui như thế nào. Mà bọn họ không biết rằng —-

“Các anh em đã chết đừng treo máy, lên đi, lên không giới hạn. Nhắc nhở thân thiện, nhớ phải thêm buff ở trước doanh địa.” Tiểu Phong cùng những chỉ huy khác lặp lại những lời này.

Câu nói ‘lên không giới hạn’ này đã trở thành ác mộng sau này của quốc vương Rolles.

Bùi Y nhìn hình ảnh trên chiến trường, vuốt cằm nói: “Các con dân mới của Louis các hạ đã gần như áp chế đối phương rồi. Ta nghĩ bọn họ đã không cần quân cứu viện.”

Nhóm huyết tinh lĩnh chủ gật đầu, lại cảm thán lần nữa: “Thật sự còn dùng tốt hơn thiên tai vong linh.”

————–

Louis đã gần điều chỉnh xong các thuộc tính, hắn không chỉ nâng cao trị số của mình lên mà còn khóa cứng cột máu ở 99,9%.

Tổ trưởng tổ lập trình dùng quyền hạn của quản lý viên để trò chuyện với hắn: “Cậu không thấy như vậy hơi quá đáng à?”

Louis vô tội phất tay: “Quá đáng? Ta sao? Ta làm sai cái gì?”

Tổ trưởng: “Đối phương mạnh hơn cậu, ta có thể hiểu việc điều chỉnh trị số. Nhưng cậu khóa lượng máu làm gì? Dựa theo kịch bản, cậu có cốt truyện bị đánh bại, sau đó các người chơi sẽ mang đến quân cứu viện cho cậu, các cậu cùng nhau chiến đấu với Boss của đối phương, cuối cùng giành được chiến thắng.”

Louis: “????” Trong đầu trình tự trung tâm đều là dấu chấm hỏi.

Hắn, thất bại? Lại còn để cho người chơi mang quân cứu viện đến cứu hắn?

Tổ cốt truyện nhàm chán không có việc gì làm, cuối cùng bức điên bản thân rồi sao?

Trong mười mấy giây sau đó Louis hoàn toàn ở trong trạng thái chết máy, sau đó hắn phản ứng lại: “Tổ trưởng, có phải anh lấy nhầm kịch bản rồi? Gần đây tổ cốt truyện đang viết cốt truyện ngoại truyện của trò chơi tiên hiệp bên cạnh. Anh cầm kịch bản bên cạnh đúng không?”

Tổ trưởng: “Phải không? Tôi nhìn lại xem.”

Vài phút sau, tổ trưởng: “A, là bên cạnh. Vậy kịch bản của chúng ta đâu?”

Tổ trưởng tổ cốt truyện: “Đã sớm ủy thác, tôi thấy lão Lou rất có chính kiến, đã sớm ủy thác cho hắn rồi.”

Khóe miệng Louis cong thành nụ cười khiêm tốn: “Xin hãy tin tưởng, ta có thể xử lý tốt.”

Tổ trưởng nhíu mày: “Tôi thấy cậu đang lừa dối tôi.”

Louis: “Làm sao có thể chứ? Ta chính là tâm huyết cùng kiệt tác cả đời của anh, phủ định a, chính là phủ định chính anh.”

Tổ trưởng nghĩ nghĩ, có lý. Vì thế yên tâm offline.

Louis đứng lên, chỉnh lại cổ áo của mình. Các loại trị số đã tăng, khóa cứng độ bền quần áo, khóa cứng lượng máu, Louis tự thấy mình siêu tuyệt vời xé mở không gian, hạ xuống dị giới.

—————-

“Louis các hạ!” Bùi Y là người đầu tiên phát hiện ác ma đi vào, y kinh hỉ kêu một tiếng: “Ngài đã trở lại.”

Louis ngồi ổn định trên ghế sau sa bàn (Sa bàn là một mô hình thu nhỏ theo tỉ lệ của một đối tượng hay chủ thể đã được xác định trước. Mà qua đó người xem có thể tìm hiểu, nghiên cứu và phân tích về đối tượng chủ thể đó), mặt trên như là còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của mị ma. Không lâu trước đó, mị ma còn ngồi ở chỗ này, sau này y đứng dậy di động quân cờ trên sa bàn.

Louis thấy Bùi Y dịch quân cờ đại diện cho người chơi Ám Dạ Chi Tâm đến bên ngoài vùng đồi núi, hắn nhướng mày: “Xem ra sức chiến đấu của các con dân mới của ta không tệ.”

Bùi Y gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa bọn họ đều vô cùng anh dũng, giống như vong linh không biết mệt mỏi. Không, vong linh còn cần ma lực của pháp sư vong linh chống đỡ, mà họ quả thực giống như thuật luyện kim trong truyền thiết — động cơ vĩnh cửu vậy. Thế nhưng em có một thắc mắc, cứ chết đi sống lại như họ thì linh hồn có ổn không?”

Louis: “Vẫn ổn, tin tưởng ta, linh hồn bọn họ còn cứng rắn hơn cả phần da dưới chân rồng.”

Ma nhãn liên tục hoạt động, thông qua hình ảnh có thể nhìn thấy các người chơi đuổi theo số quân đội Rolles còn lại đến tận mấy trăm dặm, đã ra ngoài biên giới vùng núi non.

Thế nhưng tốc độ bọn họ đang chậm dần, người chỉ huy hình như bảo dừng lại, các người chơi đứng ở một chỗ sát sườn đồi núi.

Tiểu Phong: “Dừng một chút, chúng ta đã đuổi theo đủ xa nhưng vẫn không có nhắc nhở nhiệm vụ tiếp theo. Ta cho rằng lúc này hẳn là hỏi 007 — chị Cổn của chúng ta một chút, chị Cổn bà ở đâu? Phản ứng của NPC là gì? Chúng ta nên đuổi theo tiếp hay không a?”

Cầu Cổn Cổn: “Lão Lou đã trở lại, lão Lou đang nhìn mấy ông, còn khen linh hồn của mấy ông cứng rắn hơn cả phần da dưới chân rồng. Còn việc đuổi hay không đuổi … Tôi cảm thấy sắp nghe được âm thanh nhắc nhở quen thuộc ‘đinh’ rồi đó.”

【 Đinh —— vương đô Rolles. Vương quốc Rolles lớn mật thế mà cũng dám tấn công doanh địa của Louis dại nhân, thành chủ của bạn trở về từ bên ngoài nghe thấy tin này đã vô cùng tức giận, hắn quyết định cho các sinh vật ở thế giới này biết thế nào là lễ độ. Các con dân của Ám Dạ Chi Tâm, mau hành động đi.

Nhắc nhở thân thiện, quốc vương Rolles cất chứa rất nhiều đá quý, có lẽ có thể dùng để đưa cho mị ma?

PS: Nhiệm vụ này là nhiệm vụ kết hợp với các NPC, xin các người chơi tự tìm cách. 】

Hết chương 106

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.