Công Lược Nam Phụ Mỹ Nam

Chương 10: Phản diện cất chứa người (6)



Dưới đáy mật thất trống trải, có người nâng một chiếc đèn nhỏ chập chờn, suy yếu dưới ánh nến, một người nữ tử lộ ra một cái mặt xinh đẹp. Tóc dài tùy ý tán lấy sau đầu, đôi mi dài, con ngươi như nước suối mát lạnh. Nữ tử thấy người đến, tươi cười một chút hiện ra làm cho người khác có cảm giác biển xanh mênh mông mà hoa trên núi cao chót vót.

Thẩm Dao nhíu mày, nữ nhân này.... lại nhìn một chút Phượng Tranh. Hai người này....

Rất giống, rất giống. Chỉ là nữ nhân này khí chất như một yêu nghiệt sinh trong đẫm máu, mà Phượng Tranh khí chất lại giống như nhiều năm từng trải, nhiều năm thời gian trôi qua đem nhuệ khí này dấu ở trong lắng đọng.

"Đã lâu không gặp, em trai thân yêu của ta." Nữ tử dẫm phải bộ pháp không biết tên từ từ tiến đến, Thẩm Dao nhìn đến hoa mắt, đồng thời Phượng Tranh cũng di động, rất chậm lại quỷ dị, mỗi lần đều rời xa nữ tử này.

"Xem ra em trai của ta tuy sa vào bên trong ôn hương nhưng cũng không sơ sảy rèn luyện chính mình."

Nữ tử liếm liếm máu tươi bên môi, quả nhiên làm lòng người nhảy loạn. Nữ tử ánh mắt không mang theo tình cảm nhìn về phía Thẩm Dao, Thẩm Dao không tiền đồ núp sau lưng Phượng Tranh, nữ tử thấy hành động đó của Thẩm Dao khinh thường nhếch miệng: "Thực yếu."

"Chỉ là a... em trai~...." tiếng nói của nữ tử lộ ra một cổ nhu tình làm như tình nhân mời gọi, "Thân thủ của ngươi tựa hồ so với trước kia không còn nhanh nhẹn nữa rồi."

Thẩm Dao liếc mắt một cái Phượng Tranh đang đứng trước mình, trên mặt như ngọc có một đạo vết trầy, máu tươi trên vết thương ồ ồ chảy ra.

Nữ tử nghiêng lệch đầu, ngữ khí rực rỡ cả một bầu trời nhưng lời nói xác thực làm cho người run sợ vạn phần, "Hay vẫn là nói, đoạn trường cỏ ta cho ngươi nổi lên công hiệu."

Phượng Tranh không để ý nữ tử, nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên mặt, đối với Thẩm Dao nói: "Đi đến bên cạnh Tiểu Bạch đi, ta không có không quản ngươi."

Tiểu Bạch! Ngươi đang nói đùa sao? Thẩm Dao lại nhìn Phượng Tranh. Phát hiện bóng dáng Phượng Tranh không còn đây nữa rồi.

Chỉ một con sư tử có thể giúp được cái gì nha. Lợi hại quá thì nó vẫn là một cái động vật thôi. Hơn nữa vừa rồi nàng cũng không nhìn thấy Tiểu Bạch nha....

"Ô ô." Tiểu Bạch từ xa chạy đến vui sướng chạy vòng quanh người Thẩm Dao, quơ quơ cái đuôi bị thương, tựa hồ như khóc tố miệng vết thương của mình. Được rồi, nó quả thật thành tinh rồi.

Thẩm Dao sờ lên lông Tiểu Bạch tỏ vẻ an ủi. Lại nhìn qua phía kia. Hai người này thật sự là chị em ư? Đánh nhau đến dữ tợn như thế.

"Tích trong cách cách."

Cái bóng hai người kéo thật dài dưới ánh nến chập chờn, vẽ ra một bóng đen dài lạnh như băng khiến người ta sợ hãi. Ngày càng nhiều chiêu thức được tung ra, Thẩm Dao thấy không hiểu chiêu gì. Hai người kia hoàn toàn là đoạt lẫn nhau mệnh, bọn họ chân chính đánh tay đôi liều chết.

-----------------------------------------------------

#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#

-----------------------------------------------------

Thẩm Dao không biết mình có phải hay không bị ảo giác, nàng cảm thấy động tác của Phượng Tranh ngày càng chậm, đến cả người như nàng cũng nhìn ra được Phượng Tranh ra chiêu như thế nào.

"Phốc."

Phượng Tranh quỳ một chân xuống dưới, tay bụm lấy miệng vết thương trên vai, áo khoát màu đen đã bị phá hư không còn nguyên vẹn tuyên bố chủ nhân của nó đã chiến bại. Phượng Tranh nhếch môi, nét mặt lạnh lẽo nhìn mặt nữ nhân kia.

Bên môi nữ nhân chậm rãi nâng lên một nụ cười tươi chói mắt, ngân châm trong tay chớp động lên một tia ánh sáng lóng lánh. "Em trai a, ngươi rõ ràng đang chảy máu, sao có thể như vậy? Đau không?" Nói xong, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve mặt Phượng Tranh, nhu hòa giống như một cây lông vũ phất qua, tươi cười bên môi càng phát ra dương dương đắc ý.

"Chỉ là xử lý sao a~ Ta thích chính là nhìn bộ dạng ngươi đổ máu." Nói xong phát ra thanh âm "Xì xì": "Nhìn ngươi chảy máu bộ dạng thật sự rất đẹp."

Thẩm Dao nghe nói như vậy, chân vừa bước ra không tiếng động thu về. Nữ nhân này so với Phượng Tranh về độ biến thái có hơn chứ không kém, trong lòng hoàn toàn bị bóp méo.

"Vậy sao?" Mí mắt Phượng Tranh cũng không nâng lên, chỉ là đuôi mắt gợi lên một đạo rất nhỏ độ cong, rất nhỏ, căn bản không làm người ta phát hiện, "Nhưng mà ta lại không thích."

"Ơ ơ, em trai ít nói này hôm nay lại cùng chị ruột nói chuyện." Lực đạo trong tay nữ nhân đang kháp ở cổ Phượng Tranh tăng lên, nhìn xem trên mặt Phượng Tranh hiện ra khổ sở vặn vẹo mới từ từ thả lỏng tay.

"Thật sự là đáng tiếc nha, chị ngươi cũng muốn cùng ngươi lại tới "trao đổi" một lần nữa nhưng đáng tiếc a, em trai độc lại tái phát rồi."

Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt một bộ tiếc hận, Thẩm Dao nhìn mắt đối phương, hoàn toàn nhìn không ra trong mắt có chút gì tiếc hận.

"Có phải là rất khó chịu đúng hay không a. Nghe nói đoạn trường cỏ sở dĩ gọi là đoạn trường cỏ là vì Thần Nông ngày xưa nếm thử cỏ này liền cảm thấy thực tràng như muốn đứt gãy, ân vẫn là một chút lại cảm giác một chút. Còn ta, ta vẫn thấy cỏ này dược hiệu có chút thấp, còn bỏ thêm một thứ khác, ngươi đoán là cái gì này?"

"Ngươi nói nhảm dã man"

Một giây sau biến cố bỗng nhiên phát sinh.

"Phụt."

Là thanh âm của máu thịt va chạm.

Thẩm Dao nhìn theo khe nơi ngón tay mình vụng trộm nhìn bên ngoài, Phượng Tranh mặt vô cảm đứng trên cao nhìn xuống nữ nhân nằm ngã dưới đất một chút không thương hương tiếc ngọc giật sát giật sát đoạn tay nữ tử. Lại từ đầu nữ nhân lấy ra một đoạn ngân châm, bên hông lấy ra một cây súng ngắn, trong một thanh tiểu đao.

"Ngươi làm sao mà sẽ không có chuyện?" Nữ nhân ho khan đứt quãng hỏi.

Bên môi Phượng Tranh nhẹ nhàng nâng lên một đường cong lại bỏ thêm vào một phần mỉa mai.

"Đã quên nói cho ngươi biết, bình thường độc dược ta uống quá nhiều. Đoạn trường cỏ dược cấp thấp này đối với ta từ lâu đã không còn hiệu nghiệm." Hơn nữa.... Phượng Tranh liếc qua Thẩm Dao đang không dám mở mắt, trùng hợp hôm nay lại uống trà lúa mạch Thẩm Dao pha, __ vừa vặn chống đỡ được tính của dược hiệu này.

"Ha ha." Bên môi nữ tử nở ra một hoa hồng màu máu, bởi vì màu máu tươi đẹp mà ra một phần điềm đạm đáng yêu, "Ta từ nhỏ liền không thắng ngươi được một lần, aizz, không chỉ nói quá nhiều mà nói, đây là ta dạy cho ngươi." Ánh mắt lại rơi vào trên mặt Phượng Tranh, trên mặt kia cùng mình dung nhan tương tự, "Chúng ta không hổ là chị em, đồng dạng bụng dạ nham hiểm."

Phượng Tranh không nói gì, từ chối cho ý kiến quan sát trên không u ám. Thật lâu mới bay ra một câu: "Ai bảo chúng ta là đứa trẻ của Phượng gia."

"Đúng vậy a." Nữ tử nhắm hai mắt lại, nơi khóe mắt giống như có nước mắt chảy ra.

"Boss" Tiểu Chu dẫn theo một đám đại hán áo đen chạy đến. Phượng Tranh nhìn nũe tử trên mặt đất như đang suy nghĩ cái gì.

"Sưu sưu." Viên đạn cắt phá không khí như gió lớn bay vụt đến.

Vài tiếng súng đồng thời vang lên. Phượng Tranh cau mày nhìn về phía trên, phía trên rỗng tuếch nhưng quỷ dị là viên đạn như ở bốn phương tám hướng lao tới.

"Boss, chúng ta lui lại trước đi." Tiểu Chu rút ra súng ngắn, "Hiện tại địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, ta vẫn là lấy đại cục làm đầu."

Phượng Tranh nhẹ nhàng gật đầu thò tay muốn kéo Thẩm Dao. Bỗng nhiên trong miệng từ cổ bộc ra một cỗ ngai ngái, máu tươi bùng lên. Thẩm Dao nhìn đến nữ nhân kia đột nhiên lộ ra tươi cười bộ dáng nguy hiểm, nhìn xem không ổn, ý nghĩ trong đầu bỗng nóng lên đẩy ra Phượng Tranh.

"Cẩn thận."

"Phốc" Thanh âm ngân châm chui vào da thịt, Thẩm Dao chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Phượng Tranh ngây ngốc nhìn Thẩm Dao ngã xuống mềm ở một bên, hắn chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Hắn cố hết sức chuyển đầu qua chỉ thấy chị hắn khóe miệng mỉm cười bay bổng nói: "Em trai của ta giống như đã quên trong miệng ta còn ngân châm."

"Ngươi." Phượng Tranh lập tức hộc ra một ngụm máu tươi cũng chậm rãi ngã xuống.

"Boss." Tiểu Chu điên cuồng đánh vài phát súng rồi cho người đỡ đi Phượng Tranh.

"Ầm ầm." Tiếng đất rung núi chuyển, tiếng nổ mạnh vang lên, vốn Tiểu Chu muốn mang Thẩm Dao đi nhưng tay lại dừng một chút không chút nào do dự rời đi.

Hết thải đều kết thúc.

Nữ tử đứng lên, đá đá Thẩm Dao nằm trên mặt đất, "Đã tỉnh thì đứng lên đi cũng đừng giả bộ."

Nội tâm Thẩm Dao rung lên, cái nữ nhân này sao biết mình tỉnh?

"Đừng giả bộ, xung quanh ngươi bụi đất đều đang chuyển động."

Được rồi, ánh mắt người này thật sự quá sáng rồi. Thẩm Dao đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, ánh mắt đảo quanh không nhìn về phía nữ nhân.

Nữ nhân "cờ-rắc, cờ-rắc" vặn vẹo tay mình, phảng phất như đây không phải bàn tay của mình như vậy.

Thật sự là lại lãng phí khuôn mặt như thế.

Nữ tử quay đầu lộ ra một nụ cười thiển thiển, "Lại nói tiếp, ngươi tên gì?"

"Thẩm Dao." Thẩm Dao cảm thấy không khí hiện giờ có chút quỷ dị, chính mình không hiểu tại sao lại cùng một người có thể sẽ giết chính mình tâm bình khí hòa đàm luận.

"Tên không tệ." Nói như vậy nhưng nữ nhân lại bám sát vách tường tinh tế mò mẫm như đang tìm cái gì.

"Ngươi đang tìn cái gì thế?"

"A?" Nữ tử cũng không ngẩng đầu trả lời: "Biệt thự này là do cha ta tìm thiết kế sư người Ý - Kyle đặc biệt kiến tạo. Lão nhân kia thiết kế tầng hầm cũng khoing phải chỉ có một con đường thoát."

"Muốn ta giúp sao?"

Nữ tử nhíu mày, chuyện lạ có thật nha, lại nhìn kĩ Thẩm Dao một lần rồi mở miệng nói chuyện: "Ta có chút hiếu kỳ, ngươi tại sao lại có thể sống, ngâm châm của ta từ trước đến giờ phát ra đều không bỏ sót một ai."

"Ngươi nói cái này a." Thẩm Dao móc một chiếc điện thoại trong ngực ra, dáng tươi cười xem thế nào cũng có chút vô sỉ, "Điện thoại Nokia chất lượng cũng không tệ lắm."

"Cố ý?" Một câu không đầu không đuôi, bất quá Thẩm Dao nghe hiểu.

"Đúng vậy."

"Ha." Nữ tử trên môi tồn ra một dáng tươi cười.

"Nên xử lý làm sao, em trai ta lần đầu tiên đối với một cô gái có cảm giác lại bị người ta lừa gạt..."

Ánh mắt Thẩm Dao đã rơi trên trần nhà.

"Ngươi nói biệt thự này là Kyle thiết kế hay sao?" Có đồn đại, Kyle đặc biệt si mê hình lục giác.

"Ừ." Nữ tử ánh mắt cũng nhìn lên theo trần nhà. "Khó trách ta lúc nãy cũng không có phát hiện hơi thở của người sống, thật đúng là vô cùng khéo léo."

Đèn pin trong tay nữ tử chiếu lên trần nhà, ánh sáng giống như vô số kim cương lấp lánh chiếu xuống. "Kim cương là khối đá cứng nhất trên đời." Viên đạn bắn không thủng, sau nó đám người Phượng Tranh luận đầu trận tuyến kinh cái này kim cương phản xạ rớt xuống. Nhưng mà nga viên đạn ngay từ đầu là sao?

Thẩm Dao bên môi lộ ra tươi cười, dậm chân xuống đất.

"Ầm ầm." Âm thanh giống như rồng ngâm phượng gáy nổ mạnh, một đạo hành lang xuất hiện.

"Ngươi làm cái gì nha?" Nữ tử nhìn đến hành lang bỗng nhiên xuất hiện không khỏi kinh ngạc.

"Không phải đã nói rồi sao? Kyle say mê hình lục giác, ta chỉ là nghĩ đến sáu cái hình lục giác điểm trung tâm giao nhau mà thôi." Thẩm Dao khống chế lực đạo dẫm nát rêu xanh trên hành lang quay đầu nhìn nữ tử, "Không đi sao?"

Hai người quanh co lòng vòng đi một đoạn dài mới đi ra khỏi biệt thự này. Thẩm Dao nhìn đến bầu trời đã lâu không nhìn thấy, tâm tình cũng sung sướng, cước bộ cũng nhẹ nhàng khoan khoái thêm vài phần phiêu dật.

Thân thể nữ tử đi ra, híp mắt nhìn một chút Thẩm Dao, bỗng nhiên lộ ra moitj cái mỉm cười thật sự, sau đó không nói gì bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.