Công Lược Nam Phụ Mỹ Nam

Chương 7: Phản diện cất chứa người(3)



Edit: Vân Tịnh Kỳ

Tiểu Chu đi phía sau vị băng sơn boss của mình, trên đường đi lĩnh hội lực sát thương của boss nhà mình: thỉnh thoảng có mĩ nhân nóng bỏng gửi qua cái hôn gió, nam nhân biểu tình hung dữ xẹt qua, ặc còn có đám người có vẻ là dinh dưỡng quá thừa ngây ngốc cười. Được rồi, boss của mình sát sinh lực còn phải tăng thêm những cái đám gay.

Nhanh như điện chớp có một đạo bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn rất nhanh xẹt qua bên cạnh mình.

Hai người bả vai nhất nhất chạm vào nhau, "Xấu hổ".

Phượng Tranh cảm giác được bả vai mình như bị người kéo một cái, áo khoát màu nâu nhạt trên người mình cũng bị người giật xuống, tay vừa dùng lực nắm lấy tiểu tặc trộm áo.

Ai ngờ tiểu tặc chỉ run rẩy tay trượt một cái bỏ chạy khỏi. Phượng Tranh làm sao sẽ để cho đối phương chạy thoát như vậy, chân vừa dùng lực, mũ trên người tiểu tặc rơi xuống, một đôi mắt sáng hữu thần cứ thế nhìn thẳng vào mắt Phượng Tranh. Thật sự quá mê người, thật muốn đem đôi mắt kia đào xuống đem đi cất giấu.

"Thẩm Dao, đi ra cho ta!"

A kháo.

Thẩm Dao không khỏi mắng một tiếng. Có tất yếu liều mình theo đuổi chính mình như vậy, chính mình không phải đem quần đối phương bới a.

Hẻm nhỏ sâu âm u không thấy đáy.

Thẩm Dao dãy dụa đi ra không được, thấp giọng nói một câu "Xin lỗi"

Nói xong cơ thể trái ngược đem nam tử kéo vào trong hẻm nhỏ, mình giống như một con gấu treo trên người nam tử. Thẩm Dao kiễng chân, nam nhân này trưởng thành quá phận cao nha, cố sức đụng lên cứ như vậy hôn vào môi Phượng Tranh.

Chỉ là một cái hôn lướt qua triếp dừng lại, nhu hòa giống như lông vũ căn bản không có cảm giác gì nhiều lắm nhưng lại trêu chọc tâm người gợn sóng, Phượng Tranh đôi mắt sắc bén đến có thể nhỏ ra mực.

Ánh mắt Thẩm Dao vẫn là phiêu ra bên ngoài chú ý đến cử động của Cố Tiêu, nhìn thấy Cố Tiêu bị nam tử cao gầy chặn lại, hung hăng lườm tới sau đó cắn răng rời khỏi. Thở dài một hơi, ai ngờ trên người bị nam nhân đè nặng tựa hồ như không hài lòng việc Thẩm Dao phân tâm dùng sức khẽ cắn một cái, Thẩm Dao bị đau nên không nhịn được than một tiếng "a ôi" lại có lợi cho người nào đó.

"Đã đủ rồi." Nam nhân trên người giống như một bức tường không chút lay động, tiếp tục dùng lực mút vào giống như đồ ăn mĩ vị không lường.

"Còn không buông ra." Thẩm Dao dùng sức dẫm chân Phượng Tranh. Phượng Tranh nhíu mày giống như đang tự hỏi một chút mang theo điểm không muốn rồi buông ra một chút.

"Ta cũng là không có cách nào." Khí tức ướt át chiếu vào tai  Phượng Tranh, còn lưu lại nơi đó mùi vị hạnh phúc.

Phượng Tranh nâng lên chiếc cằm thon, đuôi lông mày khẽ đưa lên, đôi mắt mờ ảo không bến bờ rơi vào trên người Thẩm Dao, thở dài một tiếng thấp như không thể nghe thấy.

"Trang phục không tệ."

Thẩm Dao nhìn nhìn chính mình, trên người áo khoát là tiện tay cầm đến của tiệm trang phục ven đường, kẹp tóc hồng nhạt trên đầu là từ bên người một tiểu cô nương đoạt đến,tóc là nửa đường co lại... xem xét liền không trả lời. Thẩm Dao hoài nghi rằng nam tử này là đang trêu chọc mình, chỉ là khi thấy đôi mắt kia bất đồng gợn sóng thì lại hoài nghi.

"Cảm ơn khích lệ." Thẩm Dao ngẫm nghĩ nói cảm ơn, phất tay rời đi.

"Hành động không tệ."

Nam tử bỏ thêm một câu, bước chân Thẩm Dao một trận nhất đốn dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua đối phương. Nam tử khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày tích lũy băng sơn vạn năm không thể tan rã.

"Làm ta cất chứa đồ vật, như thế nào?"

Lạch cạch cạch... đây là thanh âm của tiết tháo rơi xuống.

Thẩm Dao nhìn lướt qua chuyện lạ có thật, người này có bị bệnh không?

"Tiền không là vấn đề."

Nam tử âm thanh trầm thấp dễ nghe, tự như âm nhạc chảy xuôi quý giá.

"Ta không thiếu tiền." Kẻ có tiền quả là nhiều cổ quái.

Phượng Tranh hướng về phía nam tử cao gầy gật đầu nhẹ, Tiểu Chu mỉm cười hướng qua Thẩm Dao đi tới, sau đó ngân quang lóe lên.

"Ta thèm vào." Thẩm Dao chỉ mắng được một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Phượng Tranh cau mày nhìn thoáng qua người đang nằm trong lòng mình, chọc chọc Thẩm Dao đôi má, người này đang ngủ nhìn sơ qua cũng không khác gì những đồ vật cất chứa kia rồi. Phượng Tranh nhìn thoáng qua Tiểu Chu xem vào việc của người khác. Phựt, trái tim Tiểu Chu như bị bốc trúng, boss nhà hắn hôm nay sao khác thường như vậy mà.

---------------------------------------

#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên wattpad#

---------------------------------------

Giờ này ánh mặt trời đã rơi vào trong mây, nhìn không thấy ánh sáng chói lọi chỉ còn lại tầng mây ráng hồng lượn lờ.

Đỉnh đầu là bức tranh Minh Phi, khóe môi như có như không mị hoặc tươi cười. Trên bậc thang là vàng ròng chế tạo Vienna

Đây là nơi nào? Bất quá dạng phong cách khoa trương này tựu là nhà giàu mới nổi.

"Đã tỉnh?" Thẩm Dao hướng trên nhìn, khóe môi không khỏi co lại.

Hoàn toàn là một bộ dáng hoàng đế nhân gian.

Hiện tại, Phượng Tranh được hai nữ tử trẻ tuổi làm bạn bên cạnh. Phượng Tranh thỉnh thoảng vuốt ve thiếu nữ bên cạnh tóc đen như mây, phảng phất như một nghệ thuật gia đang cẩn thận điêu khắc tác phẩm. Dưới chân Phượng Tranh có một con sư tử trắng híp mắt lười biếng dựa vào, ngoan ngoãn như một bé mèo con, thỉnh thoảng vung vẩy cái đuôi dài. Ngẫu nhiên Phượng Tranh dùng tay thay cái kia sư tử chỉnh chỉnh bộ lông nó liền lập tức thoải mái phát ra thanh âm ô ô, tràn đầy nịnh nọt cọ lấy Phượng Tranh.

Này chỉ sư tử là mỹ châu sư sao? Thẩm Dao nghiên cứu không khỏi co lại.

"Làm ta vật phẩm cất chứa a." Giống như đem đôi mắt kia xuống làm chính mình cất chứa phẩm.

Có sát khí.

Thẩm Dao nheo lại con ngươi không để lại dấu vết thoáng lui một phát, nếu như mình không có cảm giác sai mà nói... tinh tế đánh giá một chút toàn bộ gian phòng: có dò xét tia hồng ngoại, phản giám sát dò xét, dụng cụ chống khủng bố mới nhất, Thẩm Dao suy xét cả buổi, thân thủ của mình hoàn toàn không có khả năng đi ra ngoài.

"Tốt lắm!"

Thẩm Dao đột nhiên nhếch môi lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, dáng người thướt tha chập chờn tựa như tản bộ nhàn nhã cũng giống như tùy ý đi về phía Phượng Tranh. Thẩm Dao giống như con mèo nhỏ không xương nhẹ nhàng ôm lấy cổ Phượng Tranh, vị ấm áp đánh vào bên tai Phượng Tranh.

"Làm cho các nàng xuống dưới được không?"

Phượng Tranh thản nhiên nhìn lướt qua nữ tử bên cạnh, chính phẫn uất nhìn chằm chằm Thẩm Dao treo trên người mình làm như an ủi vỗ bả vai hai nữ tử "Hai các ngươi đi xuống trước."

Hai cái nữ tử kia bất bình trừng mắt liếc Thẩm Dao. Thẩm Dao xuy xuy cười còn diễu võ giương oai khoát tay áo.

"Đừng nhúc nhích!" Nhìn thấy hai người rời đi Thẩm Dao nhanh chóng lấy ngân châm giấu từ trên đầu xuống, ngân châm bén nhọn chống tại cổ Phượng Tranh.

"Ta không chú ý ngân châm của ta, nếu như không cẩn thận ngân châm của ta đâm vào rồi Đại La thần tiên cũng không cứu được ngươi" nói xong Thẩm Dao liếm liếm môi kiền chát.

"Vừa rồi ngươi nhìn đôi mắt của ta xem ra không có hảo ý, nói đi ngươi nhìn chằm chằm đôi mắt ta là muốn làm cái gì?"

"Ta muốn khoét xuống làm vật phẩm cất chứa của ta." Phượng Tranh giọng nói vẫn giống như thường ngày bình tĩnh, không có một tia phập phồng.

Mẹ! Tên khốn nạn này! Quả nhiên đánh chủ ý vào đôi mắt của mình, người này hoàn toàn là một cái biến thái.

"Khốn nạn, ngươi dám khoét đôi mắt của ta thử xem xem."

Ngân châm không hề cố kỵ đâm vào, máu tươi đỏ thẫm chảy ra, con ngươi thu thủy tĩnh lặng nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Dao. Giờ phút này trong mắt Thẩm Dao như cỏ dại điên cuồng thiêu đốt lên hừng hực lửa giận, bởi vì lửa giận mà lộ ra tia sáng rực rỡ, rực rỡ như sao thần "Lời của ngươi nhiều lắm." Bạo lộ điểm trí mạng cũng nhiều. Bất quá đôi mắt này thật là xem trăm năm cũng đều không chán.

"Nếu đây là nhà của ngươi. Dẫn ta đi ra ngoài." Thẩm Dao giương lên ngâm châm trong tay.

Phượng Tranh nhíu mày bên môi bỗng nhiên nâng lên một vòng vui vẻ, nâng cằm lên, hai đầu lông mày hơi chút nghiền ngẫm: "Ngươi tựa hồ đem Tiểu Bạch dưới chân của ta quên đi."

"Tiểu Bạch?" Khóe miệng Thẩm Dao co lại. Đây có phải là tên của cái mỹ châu sư kia a? Thật là một cái tên không đi được

"Ngươi thủ danh tự, đặt tên cũng thực nát." Thẩm Dao lắc đầu, một cái mỹ châu sư bị nhốt chính mình sợ hắn cái gì nha.

"Vậy sao?" Phượng Tranh gõ gõ cái bàn, "Tiểu Bạch"

Tên Tiểu Bạch lập tức vô cùng phấn chấn "Rống" rồi lười biếng đứng lên, nện bước nhỏ nhưng loài người là bước chân đi nhanh.

Thẩm Dao trừng mắt nhìn, sau đó thấy cái kia mỹ châu sư vốn là hít hà đón lấy cọ xát y phục của mình hơi có chút nịnh nọt. Thẩm Dao không lưu tình đá văng mỹ châu sư dính người này ra.

"Bỏ đi, ta ghét nhất chính là những vật mềm như nhung."

Tiểu Bạch nghe nói, run rẩy lông, nét mặt có phần bị thương.

Thẩm Dao nhìn Phượng Tranh một cái dùng ánh mắt hỏi: Cái này là ngươi cái gọi là mỹ châu sư?.

"Tiểu Bạch" Phượng Tranh âm thanh thấp xuống dưới. Tiểu Bạch nghe sau rõ ràng nằm xuống, nhắm mắt lại chỉ khi không nhìn thấy.

"Xem ra mỹ châu sư này của ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi." Thẩm Dao đá đá mỹ châu sư quay quanh dưới chân, ân, ít nhất lông rất nhiều, có cơ hội sẽ lột tầng da kia làm chăn lông.

"Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội chạy đi?" Phượng Tranh thật sâu nhìn qua Tiểu Bạch đang chợp mắt, mấp máy môi, tựa hồ đang châm chước để như thế nào mở miệng, "Ngươi biết ta biệt thự này có bao nhiêu là bẫy sao?"

Thẩm Dao mỉm cười: "Bản thân ta tuy không biết nhưng ta biết ngài rất chú trọng an toàn tính mạng của mình nha. Cho nên là phiền toái ngài dẫn ra ra ngoài tốt."

"Lời này ngươi đã lặp lại hai lần." Lời nói được càng nhiều, chứng tỏ ngươi là chỉ phô trương thanh thế.

Phượng Tranh nhìn thoáng qua Tiểu Bạch không có cốt khí, Tiểu Bạch bất đắc dĩ mở mắt ra, dùng móng vuốt sờ soạng mặt một cái, làm chỉ thú cưng sư cũng không dễ dàng, sau đó cọ xát móng vuốt của mình trên mặt đất.

"Bang" cùng một lúc tay phải Phượng Tranh một móc đem ngân châm trong tay Thẩm Dao thoải mái lấy đến.

Thẩm Dao cau mày nhìn Tiểu Bạch dùng móng vuốt dẫm nát trên người mình, cắn răng cố nặng ra một câu: "Xuống".

Phượng Tranh giật thoáng một phát trong tay dao động linh, ánh mắt trên cao nhìn xuống Thẩm Dao bộ dạng ta muốn giết chết này mỹ châu sư. Hơi có chút suy tư đáp trả, "Rất ít khi chứng kiến Tiểu Bạch có thể nịnh nọt một người như thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.