Công Lược Nam Phụ

Chương 108: Công lược ám vệ ngốc manh (17)



Edit: Mia

Còn chưa vào Hạc Khánh điện, liền có thái giám lớn tiếng hô: "Hoàng Thượng giá lâm -- Thái Hậu nương nương giá lâm --"

"Hoàng Thượng giá lâm -- Thái Hậu nương nương giá lâm --"

Bá quan văn võ trong điện sôi nổi quỳ xuống.

Khúc Mạc Nhiên và Thái Hậu vừa mới ngồi lên long ỷ cùng ghế phượng, mọi người liền quỳ sát đất:

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế -- Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế --"

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế -- Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế --"

"Miễn lễ, bình thân!"

"Tạ Hoàng Thượng! Tạ Thái Hậu nương nương!"

Hành lễ xong, bá quan văn võ đều mang theo người nhà của mình ngồi vào vị trí thuộc về mình.

Lăng Vu Đề theo Lăng phụ ngồi ở gần vị trí Khúc Mạc Nhiên nhất, đối diện chỗ cô ngồi, vừa đúng là Lăng Nghê Nhã.

Lăng Nghê Nhã từ lúc bắt đầu thấy Lăng Vu Đề cũng không dám đối diện với cô, chỉ cần đối mặt với Lăng Vu Đề, nàng liền có thói quen cúi đầu xuống, cụp mi rũ mắt.

Lăng Vu Đề chỉ là bĩu môi, Lăng Nghê Nhã đúng là bị " cô " áp bách mà.

Yến hội bắt đầu, phân đoạn thứ nhất chính là tặng lễ vật.

Dâng tặng lễ vật đầu tiên, tất nhiên là " nhi tử " Khúc Mạc Nhiên!

Lăng phụ chuẩn bị cho Thái Hậu dãy san hô màu tím cao một thước, vừa kéo tấm lụa che san hô ra, chỉ liếc mắt một cái, liền thấy kinh diễm!

"Được! Lễ vật của Nhiếp Chính Vương, hợp tâm ý ai gia nhất!" Thái Hậu cười gật đầu, bà thật sự rất thích mấy vật trang trí này.

"Thái Hậu nương nương thích là tốt!" Lăng phụ cười nói.

Hiến lễ xong, liền bắt đầu truyền vũ nữ biểu diễn.

Trong cốt truyện, Lăng Nghê Nhã bị làm khó dễ, Nam Cung Dương đã giải vây.

Lăng Vu Đề nghiêng đầu ở trong điện tìm kiếm bóng người Nam Cung Dương, Nam Cung Dương cũng ngồi ở phía trước, cho nên Lăng Vu Đề nhanh chóng tìm ra hắn.

Lúc này sắc mặt Nam Cung Dương không tốt lắm, vẻ mặt như thất tình, hắn thường tự rót rượu cho mình, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn Lăng Nghê Nhã.

Lăng Vu Đề nhún nhún vai, Lăng Nghê Nhã sở dĩ bị khó dễ, chính là do nguyên thân gây sự!

Lúc này đây, cô nên thành thành thật thật ăn mỹ thực của cô đi!

Cúi đầu nhìn hoa quả điểm tâm đủ loại kiểu dáng trên bàn, bỏ một miếng điểm tâm lớn như ngón cái màu trắng vào trong miệng, ngọt ngào, vào miệng là tan, có loại mùi hương hoa quế nhàn nhạt.

Lại nhấm nháp mấy thứ điểm tâm khác, nghĩ ngợi một tí, lại nói với Mẫn phu nhân là muốn đi ra ngoài một chút.

Mẫn phu nhân đồng ý, Lăng Vu Đề liền mang một mâm có rất nhiều điểm tâm, sau đó rời Hạc Khánh điện.

Cô đi vòng vòng một lúc, chờ tới nơi không có người, Lăng Vu Đề quay đầu bốn phía tìm kiếm: "Tiểu Lãnh, ra đây"

Vừa dứt lời, Lãnh Vô ăn mặc hắc y từ chỗ tối đi ra.

Lăng Vu Đề cười với Lãnh Vô, đưa mâm trong tay cho Lãnh Vô: "Mấy thứ đều ăn rất ngon! Ta cố ý cho ngươi đó, ăn đi!"

Lãnh Vô tiếp nhận mâm, hơi hơi mỉm cười với Lăng Vu Đề, ánh mặt trời phản chiếu lên gương mặt hắn, rất đẹp mắt.

Ngay sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm giác được độ hảo cảm của Lãnh Vô với cô đã tăng lên 90 điểm.

Nghiêng đầu nhìn nhìn khắp nơi, Lăng Vu Đề kéo Lãnh Vô đến sau một cục đá lớn ngồi xuống.

"Tiểu Lãnh, hôm nay Thái Hậu có hỏi ta là đã có người ái mộ chưa, ngươi nghe thấy không?"Trong miệng vừa ăn điểm tâm vừa lắng nghe, Lãnh Vô quay đầu nhìn Lăng Vu Đề một cái, sau đó gật đầu.

"Tiểu Lãnh biết người ái mộ là có ý gì không?"

Lãnh Vô nghiêm túc nghĩ ngợi, bất đắc dĩ, lúc trước thủ lĩnh huấn luyện hắn trở thành ám vệ, trừ bỏ dạy võ công ra thì bất luận tri thức gì khác cũng không có nói.

Lắc lắc đầu: "Không biết, là, cái gì?" Lãnh Vô có chút tò mò.

Ánh mắt Lãnh Vô quá mức thanh khiết, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt mang theo lòng hiếu học nồng đậm.

Trong nháy mắt thì Lăng Vu Đề liền đỏ mặt.

Lãnh Vô chớp chớp mắt, thấy Lăng Vu Đề bất thình lình đỏ mặt, cảm thấy có chút nghi hoặc: "Tiểu Vu, ngươi không thoải mái sao?"

"A?! Không, không phải! Ta, ta cùng ngươi nói một chút người ái mộ nghĩa là gì nha!"

"Được."

"Khụ --" Lăng Vu Đề đằng hắng, sau đó mở miệng nói: "Người ái mộ, chính là người mà mình muốn thành thân cùng hắn, sống cả đời cùng hắn, sinh con đẻ cái cho hắn. Nếu ngươi có ý nghĩ như vậy đối với ai, vậy người đó chính là người ái mộ của ngươi."

À, đây là ý nghĩa của người ái mộ sao? Chính là: "Nam tử không thể sinh con đẻ cái."

Lăng Vu Đề:......-_-||

"Nam tử thì muốn thành thân cùng người ái mộ, cùng nàng sống cả đời, làm cho nàng sinh con đẻ cái cho mình!"

Nga... Hắn đã hiểu!

"Tiểu Lãnh, ngươi, đã hiểu rõ chưa?" Lăng Vu Đề hỏi.

Lãnh Vô gật đầu: "Hiểu rõ!"

"Vậy, Tiểu Lãnh có người ái mộ chưa?"

Lăng Vu Đề hỏi xong, chính mình đều có chút khẩn trương, chín mươi điểm hảo cảm, chắc là đã thích!

Lãnh Vô lại nghiêm túc suy nghĩ lần nữa, Lăng Vu Đề không dám quấy rầy.......

Mười lăm phút sau......

"Thế nào? Còn không có nghĩ ra sao?" Lăng Vu Đề hỏi.

Lãnh Vô lắc đầu."Không nghĩ tới?"

Lãnh Vô lại lắc đầu: "Không có người ái mộ."

Lăng Vu Đề nháy mắt liền nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát của chính mình, vì sao?

Vì sao đã cho cô chín mươi điểm hảo cảm, thế nhưng Lãnh Vô còn không biết hắn thích cô?

Nhìn trời, cô rốt cuộc nên làm sao với Lãnh Vô bây giờ!?

Khe khẽ thở dài, Lăng Vu Đề từ sau tảng đá đứng lên: "Ngươi cứ ăn đi, ta đi về trước."

Nói xong, Lăng Vu Đề liền trực tiếp rời đi.

Lãnh Vô một tay bưng mâm điểm tâm, một tay cầm một miếng bánh hoa quế.

Hắn chớp chớp mắt, vừa nãy hình như có cảm giác Tiểu Vu có chút mất hứng?

Ừm ~ hẳn là hắn cảm giác sai rồi đi.

Nhìn Lăng Vu Đề sắp đi xa, Lãnh Vô lắc mình trở lại chỗ tối, đi theo phía sau Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cúi đầu lang thang không có mục tiêu, hiện tại cô có chút buồn rầu không biết làm gì, làm sao mới có thể làm cho Lãnh Vô biết hắn thích cô?

Nếu cô trực tiếp thổ lộ, cũng chưa chắc Lãnh Vô có thể biết được tâm ý của chính mình!

Ai...... Đầu gỗ, quả nhiên cũng không phải là tốt!

"A --"Lăng Vu Đề đi tới đi lui, liền đụng vào một tường thịt, cô xoa xoa cái trán bị đâm đau, giương mắt trừng người vừa hại cô bị đâm.

"Nam Cung Dương?!"Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc nhìn tường thịt kia.

Nam Cung Dương lúc này, không phải phải là ở Hạc Khánh điện sao?

Chẳng lẽ là không có cô gây khó dễ Lăng Nghê Nhã, cho nên không có cho Nam Cung Dương cơ hội biểu hiện?

Nam Cung Dương uống không ít rượu, bởi vì đầu có chút choáng, cho nên muốn rời đi một chút, tỉnh rượu.

Hơi hơi rũ mắt thấy nữ tử lùn hơn mình một cái đầu, Nam Cung Dương nhíu mày: "Ngươi là, Lăng Vu Đề?"

Bởi vì có chút gần, Nam Cung Dương mở miệng, miệng hắn đầy mùi rượu liền phun trên mặt cô, Lăng Vu Đề cau mày trừng mắt nhìn Nam Cung Dương một cái, không nói gì, trực tiếp nhấc chân muốn rời đi.

Aya: Hãy đoán kết cục của Nam Cung Dương nào~~~

Hôm nay hai chương thôi nhé, mắt mình đau quá 😑😑😑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.