Được đến cái suy đoán này, Dã Cuồng cũng không có lập tức xuất hiện mà là lại lặng lẽ rời khỏi trang viên Lăng gia.
Sau khi rời đi thì Dã Cuồng điều tra chuyện năm đó rõ ràng, sau đó y mới đi tìm Nhạc Ninh.
Cuối cùng, bị Dã Cuồng dính chặt lấy thì đương nhiên Nhạc Ninh quay về với y rồi!
Sau đó, tình yêu hơn 300 năm của Lăng Kiêu Hàn đã bị Nhạc Ninh phá tan thành từng mảnh!
Kỳ thực, trong tiểu thuyết thì Lăng Kiêu Hàn thật sự rất đáng thương!
Lăng Vu Đề rất hy vọng có thể đến giúp hắn, chỉ cần không yêu Nhạc Ninh thì hắn sẽ không thống khổ như vậy!
Lăng Vu Đề nghĩ, lần này coi như Nhạc Ninh mang thai thì Lăng Kiêu Hàn, hẳn sẽ không vì giúp đỡ mà kết hôn với cô ấy chứ?
Tâm tư cô đang bay lộn thì Lăng Kiêu Hàn đã thả cô vào lại quan tài, sau đó hôn một cái ở trên trán cô: "Cố gắng ngủ đi! Ngủ ngon!"
Lăng Vu Đề cười cười với Lăng Kiêu Hàn: "Kiêu Hàn ngủ ngon!"
Lăng Kiêu Hàn giúp Lăng Vu Đề đóng kỹ nắp quan tài, sau đó liền rời khỏi phòng Lăng Vu Đề.
Sau khi Lăng Kiêu Hàn trở về từ Nhạc gia, hình như hắn không có liên lạc với Nhạc Ninh, chí ít thì Lăng Vu Đề không có thấy hắn liên hệ với Nhạc Ninh.
Ngay cả bình thường tán gẫu với hắn, Lăng Vu Đề cũng không có nghe hắn chủ động nhắc tới Nhạc Ninh.
Ngày qua ngày trôi qua, ngoại trừ đến trường học thì Lăng Vu Đề sẽ ở cùng với Lăng Kiêu Hàn.
Sau một tháng, Lăng Kiêu Hàn nhận được điện thoại của Nhạc Ninh.
Nhạc Ninh nói cô ấy đã chia tay với Dã Cuồng và trở về Nhạc gia.
Thời điểm cuộc gọi này tới thì vừa vặn là cuối tuần, Lăng Vu Đề vừa bưng trà chiều đến thư phòng Lăng Kiêu Hàn.
Vừa vặn nghe thấy Lăng Kiêu Hàn nói: "Vậy rất tốt, Dã Cuồng thật sự không thích hợp với cô! Nếu trở về Nhạc gia thì nên cẩn thận, đừng có nhớ mãi không quên tên Dã Cuồng kia nữa!"
Lăng Vu Đề liền yên lặng chờ ở một bên, chờ Lăng Kiêu Hàn nói chuyện điện thoại xong với Nhạc Ninh mới hiếu kỳ nhìn Lăng Kiêu Hàn: "Chị Nhạc Ninh về Nhạc gia?"
Lăng Kiêu Hàn gật đầu, cầm một miếng bánh gatô nhỏ bỏ vào trong miệng rồi uống một ngụm trà sữa, mới mở miệng nói rằng: "Cô ấy chia tay với Dã Cuồng, như vậy cũng tốt, vốn là dị tộc mến nhau, không thể có được khoan dung từ thị tộc."
Lăng Vu Đề chu chu miệng: "Kỳ thực, Tiểu Vu thấy chị Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng cũng rất xứng! Như, người đẹp và quái vật trong truyện cổ tích vậy!"
Không đợi Lăng Vu Đề oán giận, Lăng Kiêu Hàn lại mở miệng: "Ngày mai Mân Vũ sẽ trở về, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý để gặp em trai chưa?"
Lăng Vu Đề ngẩn người, rõ ràng hai người đang đàm luận về Nhạc Ninh mà Lăng Kiêu Hàn lại trực tiếp dời đề tài.
Gật gù: "Đã sớm không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được cậu ấy!" Lăng Vu Đề cười nói.
Tuần lễ trước, Lăng Kiêu Hàn đã nói cho Lăng Vu Đề, hắn cảm thấy Lăng Vu Đề không thích hợp làm người thừa kế Lăng gia, vì thế đã lựa chọn một người thừa kế bên trong các chi họ của Lăng gia.
Hiện tại người thừa kế kia mười hai tuổi, hắn định đưa cậu về trang viên Lăng gia, đồng thời nói cho người khác biết rằng Lăng gia thay đổi một người thừa kế.
Kỳ thực thì Lăng Kiêu Hàn có chút bận tâm Lăng Vu Đề sẽ khổ sở, dù sao, nhiều năm như vậy thì ở trong mắt của người khác, cô là người thừa kế được Lăng gia công nhận.
Nhưng hiện tại, ở thời điểm cô không biết mà hắn lại thay đổi người thừa kế.
Nếu như không phải khoảng thời gian này hắn cùng Lăng Vu Đề thân cận như thế, Lăng Kiêu Hàn sẽ không để ý đến tâm tình Lăng Vu Đề ra sao.
Để Lăng Kiêu Hàn bất ngờ chính là, Lăng Vu Đề không chỉ không có khổ sở, trái lại rất vui vẻ, vô cùng tình nguyện em trai tới nơi này.
Thật ra thì ở trong ký ức, người thừa kế mới của Lăng gia - Mân Vũ - là một người em trai rất tốt.
Cậu rất tốt với nguyên thân, chỉ là do tính cách nguyên thân, nên hai người họ cũng không phải quá thân cận.
Thế nên Lăng Vu Đề thật sự rất hoan nghênh Lăng Mân Vũ đến!
Nghe thấy lời Lăng Vu Đề, Lăng Kiêu Hàn thoả mãn gật gù: "Vậy thì tốt!"
Lại hàn huyên mấy câu với Lăng Kiêu Hàn thì Lăng Vu Đề rời khỏi thư phòng Lăng Kiêu Hàn.
Sau khi cô trở về phòng, nguyên bản ý cười lập tức xụ xuống.
Một tháng này, độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với cô từ đầu tới cuối đều duy trì ở tám mươi lăm điểm!
Mà giá trị tình yêu của Lăng Kiêu Hàn đối với Nhạc Ninh đã khôi phục đến 55%.
Lăng Vu Đề thật sự rất lo lắng, lo lắng sau khi Lăng Kiêu Hàn biết Nhạc Ninh mang thai, sẽ giống như nội dung vở kịch mà kết hôn với Nhạc Ninh!
Nếu như bọn họ kết hôn, sẽ có hai mươi năm ở chung.
Đến lúc đó, coi như cô biết Nhạc Ninh tuyệt đối sẽ không yêu Lăng Kiêu Hàn.
Thế nhưng cô không xác định Lăng Kiêu Hàn có thể khôi phục giá trị tình yêu đối với Nhạc Ninh lên 100% hay không!
Vì vậy, cô không thể, tuyệt đối không thể để cho Lăng Kiêu Hàn kết hôn cùng Nhạc Ninh!
Đúng rồi, chỉ cần Dã Cuồng cùng Nhạc Ninh được giải trừ hiểu lầm, vậy Nhạc Ninh sẽ không vì sinh con ra mà kết hôn với Lăng Kiêu Hàn!
Nghĩ tới chỗ này, Lăng Vu Đề sáng mắt lên, thay đổi một bộ quần áo để ra ngoài rồi, Lăng Vu Đề đến chỗ Nguyên thúc lấy một chiếc chìa khóa xe thì liền lái xe rời khỏi trang viên Lăng gia.
Nghe được tiếng khởi động xe, Lăng Kiêu Hàn đang xem văn kiện trong thư phòng nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó đi tới sân thượng rồi nhìn xuống dưới lầu.
Vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe đen trong nhà chuẩn bị rời khỏi cửa lớn trang viên, mà Nguyên thúc đứng ở dưới lầu.
Nguyên thúc thân là tài xế lại không có lái xe, như vậy ai đã lái xe rời đi!?
"Nguyên thúc, ai lái xe vậy?" Lăng Kiêu Hàn ở trên ban công hỏi.
Nguyên thúc ngẩng đầu, sau đó khom lưng với Lăng Kiêu Hàn: "Hồi gia chủ, là tiểu thư."
Là Tiểu Vu?! Lăng Kiêu Hàn khẽ nhíu mày: "Tiểu thư có nói muốn đi nơi nào không?"
"Không có nói, tiểu thư chỉ nói là có việc muốn đi ra ngoài." Nguyên thúc lắc lắc đầu.
Lúc này thì nghi hoặc trong lòng Lăng Kiêu Hàn càng nặng: "Tại sao ông không có tự mình đưa tiểu thư đi?"
"Vốn là tôi cũng đã nói muốn tự mình đưa tiểu thư ra ngoài, nhưng tiểu thư nói cô ấy muốn đi một mình. Tôi cho rằng, gia chủ ngài biết chứ!"
Lăng Vu Đề, đến tột cùng là muốn đi nơi nào đây?
Lăng Kiêu Hàn cụp mắt xuống trầm tư, Lăng Vu Đề ra ngoài trước chưa nói cho hắn biết.
Vừa nãy rõ ràng Tiểu Vu mới đưa trà chiều tới cho hắn, trà sữa vẫn còn nóng.
Lẽ nào, cô có chuyện gì gạt hắn sao?!
Suy nghĩ một chút, Lăng Kiêu Hàn mặc áo khoác đi xuống lầu.
Hắn tiếp nhận màn hình định vị từ Nguyên thúc đưa cùng chìa khóa xe, mở một chiếc xe, theo chấm đỏ trên màn hình định vị mà đi.
Lăng Vu Đề lái xe với tốc độ rất nhanh, thẳng tiến tới sân bay.
Cô không biết vào lúc này thì đến cùng Dã Cuồng còn chưa có tới sân bay, hay vẫn ở sân bay, hoặc là đã rời khỏi nơi này.
Cô chỉ có thể đi thử vận may, nếu như số may thì tất nhiên là không thể tốt hơn!
Lăng Vu Đề không biết, có lúc, vận may cùng vận rủi đồng thời mà đến!
Khi Lăng Vu Đề đang tìm bóng dáng Dã Cuồng khắp nơi thì Lăng Kiêu Hàn cũng đến sân bay.
Hắn hơi nghi hoặc một chút mà tần ngần bên ngoài sân bay.
Aya: Khi các bạn đi khám bệnh thì sẽ như thế nào?
Hồi nhỏ đi đến phòng khám tư vì bị sốt, thế là bác sĩ đeo cái thứ gì đó vào tay mình để kiểm tra có bị sốt xuất huyết không. Mình sợ quá nên khóc thét lên. Cuối cùng thì vừa khóc để cho bác sĩ khám, vừa rưng rưng ngắm bể cá vàng... Sao hồi đấy ngu thế không biết!!!