Lăng Vu Đề nhớ tới trong kịch tình đã nói, Ẩn Hoán năm tám tuổi thì đã trở thành tộc trưởng Ẩn tộc.
Bởi vì cha nó thân là tộc trưởng lại bất ngờ bỏ mình, Ẩn Hoán có song hệ dị năng, dưới yêu cầu của tộc nhân thì nó trở thành tộc trưởng.
Ẩn Hoán cũng xác thực không có để các tộc nhân thất vọng, cứ việc tuổi còn nhỏ, nhưng vô cùng thông minh, có dũng có mưu.
Thế nên các tộc nhân vô cùng kính nể đối với Ẩn Hoán!
Trong kịch tình nhắc qua, Ẩn Hoán ở trong một nhà cây giữa trung tâm Ẩn tộc.
Hiện tại việc Lăng Vu Đề muốn làm chính là đi vào trong căn nhà đó, thành công bắt cóc Ẩn Hoán, nếu như có thể, trực tiếp giết chết nó!
Tuy rằng Ẩn Hoán hiện tại chỉ là một đứa trẻ mười tuổi!
Thế nhưng Lăng Vu Đề biết rằng Ẩn Hoán, tuyệt đối không phải là một đứa trẻ bình thường đơn giản như vậy.
Trong kịch tình có nhắc qua một chi tiết vô cùng trọng yếu mà Lăng Vu Đề không thể lơ là.
Đó là cha của Ẩn Hoán, cũng không phải bất ngờ bỏ mình mà là bị Ẩn Hoán, tự tay giết chết!
Một đứa trẻ tám tuổi có thể ra tay được với cha mình như vậy, không nói tới việc nó có thể giết chết cha mình thân là tộc trưởng Ẩn tộc. Chính là sau khi giết xong lại không làm cho người ta hoài nghi rằng cha của nó đã chết như thế nào!
Điểm này đủ để thấy rõ năng lực của Ẩn Hoán!
Vậy nên Lăng Vu Đề dự định chỉ cần vừa thấy được Ẩn Hoán, liền trực tiếp ra tay làm nó trở tay không kịp!
Lăng Vu Đề quay đầu nhìn về phía Dã Cuồng: "Dựa theo kế hoạch ngày hôm qua, mọi người đi thu xếp bom trước, sau đó lẻn vào phòng của trưởng lão, tôi sẽ vào phòng của tộc trưởng! Nhìn thời gian, trong vòng nửa giờ nhất định phải rút đi!"
Thế giới này không có bom, bom được chuẩn bị lần này vẫn là do Lăng Vu Đề tìm Vị diện Hiệp hội, dùng phần thưởng sau khi kết thúc nhiệm vụ này để đổi lấy.
Bom được dùng là loại tiên tiến nhất của Vị diện Hiệp hội bên kia, chỉ cần một quả như viên thủy tinh nhỏ đã có thể nổ tung cả một tòa nhà.
Lăng Vu Đề nghĩ là phải giết trưởng lão cùng tộc trưởng Ẩn tộc trước, sau đó cho nổ đại bản doanh Ẩn tộc, chấm dứt hậu hoạn!
Nói xong, Lăng Vu Đề vừa nhìn về phía Lạc Lạc: "Lạc Lạc, cậu trốn ở đây trước đi, một khi phát hiện ra cái gì dị thường, liền nhấn còi báo động, biết không?"
Đây là một nhiệm vụ của Lạc Lạc mà Lăng Vu Đề cho là an toàn, sau khi nhấn còi báo động thì còi báo động mang bên hông mỗi người bọn họ sẽ chấn động, như vậy bọn họ có thể lập tức nhận được cảnh báo, rút lui đúng lúc.
Lạc Lạc ra sức gật đầu, tay cô ấy nắm thật chặt còi báo động rồi nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, cậu, cậu nhất định phải chú ý an toàn, bình an trở về đó!"
Mặc dù Lạc Lạc là vampire quý tộc, thế nhưng cô ấy không có dị năng. Nên trong mười người thì cô ấy có thực lực yếu nhất.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lăng Vu Đề lại lo lắng cho Lạc Lạc như thế!
Lăng Vu Đề gật đầu, cong môi cười cợt với Lạc Lạc: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Nói xong, cô liền gật đầu với Dã Cuồng Nhạc Ninh, sau đó không chút do dự mà tiến vào bên trong đại bản doanh Ẩn tộc.
Động tác của cô rất nhạy bén cấp tốc, mục tiêu vô cùng sáng tỏ, đó chính là nhà cây của tộc trưởng!
Nhìn thấy Lăng Vu Đề cũng không quay đầu lại mà rời đi, thậm chí không có liếc hắn một cái!
Nhìn bóng người đã dần biến mất của Lăng Vu Đề, Lăng Kiêu Hàn luôn cảm thấy cái thời khắc khi hắn đưa tay cắm vào trái tim cô, thì cũng đã và đang chậm rãi mất cô rồi!
Lăng Kiêu Hàn cũng không biết vì sao hắn lại khổ sở như thế!
Nhưng lúc này cũng không có thời gian cho hắn ngẫm nghĩ.
Bởi vì tối hôm qua cũng đã bố trí xong nhiệm vụ của từng người, nên khi Dã Cuồng ra lệnh một tiếng thì mọi người lập tức đi chấp hành nhiệm vụ.
Lăng Kiêu Hàn cần phải đi tới phòng của một trưởng lão cách rất gần Ẩn Hoán, vừa nãy thì Lăng Vu Đề hoàn toàn có thể cùng đi với Lăng Kiêu Hàn.
Chỉ là Lăng Vu Đề cũng không biết làm sao mà trong lòng vẫn bực bội đối với Lăng Kiêu Hàn, cho nên cô không muốn để ý tới Lăng Kiêu Hàn.
Năng lực của Lăng Kiêu Hàn rất mạnh nên tốc độ của hắn nhanh nhất trong tất cả mọi người, vô cùng gọn gàng nhanh chóng.
Lăng Kiêu Hàn bên kia tiến hành được như thế nào thì Lăng Vu Đề cũng không biết, cô bí mật tiến vào nhà cây của Ẩn Hoán.
Trong phòng của Ẩn Hoán rất đơn giản, giống như là hai phòng xép, tất cả gia cụ đều làm bằng gỗ, có vẻ cổ kính.
Trong phòng khách không có ai, Lăng Vu Đề rón rén di chuyển trong căn phòng.
Hai cửa phòng đều được mở ra, Lăng Vu Đề tựa vào vách tường, đi tới một cái cửa phòng, dè chừng nhìn vào.
Thoạt nhìn thì bên trong là một thư phòng, đập vào mắt chính là mấy cái giá chứa đầy sách.
Không có ai!
Lăng Vu Đề hít sâu mấy cái, nhịp tim lúc này của cô nhanh đến mức không tưởng, dường như đều có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập.
Chuẩn bị có thể phóng tên bất kỳ khi nào, Lăng Vu Đề lại di chuyển đến một căn phòng khác.
Đây là một phòng ngủ đơn giản, trên giường gỗ là ga trải giường cùng chăn màu trắng, xem ra rất sạch sẽ.
Cửa sổ không có đóng, rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi nhẹ nhàng mà phất phơ.
Vẫn không có người nào!
Lăng Vu Đề gắt gao nhíu mày lại, cô sẽ không xui xẻo mà tới đúng lúc Ẩn Hoán không ở trong phòng đấy chứ?!
Vừa muốn xoay người chuẩn bị tạm thời rút đi thì có một đứa bé trai ở trong phòng khách đang bình tĩnh nhìn cô.
Đứa bé nghiêng nghiêng đầu, trên gương mặt tinh xảo biểu lộ ra một nụ cười tươi: "Chị là ai?"
Giọng nói của đứa bé rất êm tai, ánh mắt của nó trong suốt, khiến người ta liếc mắt nhìn mà sẽ không nhịn được có ấn tượng tốt với nó.
Lăng Vu Đề nhìn nó, hơi hơi kinh ngạc.
Đứa bé trai này, đứa bé trai này chính là Ẩn Hoán sao?
Nhưng là, không phải là Ẩn Hoán độc nhãn hay sao?
Đứa bé trai trước mặt có một đôi mắt kiện toàn, đồng thời cực kỳ đẹp đẽ!
Lăng Vu Đề không dám xác định, đứa bé tựa như thiên sứ này có phải là Ẩn Hoán hay không!
"Cậu, là tộc trưởng sao?" Lăng Vu Đề nuốt một ngụm nước bọt, hỏi.
Mắt nó hấp háy, sau đó gật đầu: "Chị không quen biết em sao? Chị không phải Ẩn tộc sao? Chị đến từ lúc nào?!"
Ẩn Hoán nhìn thẳng vào Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề cũng nhìn thẳng nó.
Không biết có phải ảo giác hay không, dĩ nhiên Lăng Vu Đề lại cảm thấy đôi mắt Ẩn Hoán có loại lực hút không tên, làm cho cô không dời tầm mắt của mình được.
Đầu bắt đầu xoay mòng, tất cả mọi vật trước mắt đều có chút mơ hồ.
Trong trời đất thì dường như ngoại trừ đôi mắt của Ẩn Hoán, cái gì cô cũng thấy không rõ lắm.
"Tôi, biết cậu... Tôi, không phải Ẩn tộc... Tôi, a -- "
Lăng Vu Đề cảm thấy miệng mình không chịu khống chế mà bắt đầu trả lời vẫn đề của Ẩn Hoán.
Sau đó, đột nhiên Lăng Vu Đề cắn vào đầu lưỡi mình, đau đớn làm cô tỉnh táo lại một chút.
Lăng Vu Đề đã hơi tỉnh táo một chút thì biết được, nhất định Ẩn Hoán đã dùng dị năng thôi miên với cô.
Quả nhiên không hổ là BOSS phản diện! Cô cũng có dị năng thôi miên, hơn nữa, có nói thế nào, tuổi tác cô cũng phải lớn hơn so với Ẩn Hoán đi!
Vậy mà Ẩn Hoán có thể thôi miên cô!
Không dám trễ nải, Lăng Vu Đề trực tiếp ngưng tụ rồi phóng ra một mũi tên nước mang sức mạnh dị năng cấp bốn hướng về yết hầu của Ẩn Hoán.
Con ngươi của Ẩn Hoán rụt lại rồi lại phóng to, sau đó nó đột nhiên đổ ra phía sau, tuy đã ngã xuống đất, nhưng tránh thoát được một đòn trí mạng của Lăng Vu Đề.