Công Lược Nam Phụ

Chương 152: Công lược dưỡng phụ vampire (hoàn)



Edit: Aya Shinta

... Lăng Vu Đề nhìn bờ môi đã đóng chặt của hắn.

Vừa rồi, có phải hắn đã nói... Có phải đã nói, hắn yêu cô?!

Sau một khắc, Lăng Vu Đề đau đớn đến mức không ngừng khóc thành tiếng, cô rống to, tan nát cõi lòng mà gào tên Lăng Kiêu Hàn.

"Không được! Lăng Kiêu Hàn, Kiêu Hàn! Đừng chết! Người đừng chết mà! Không phải người không tin ta sao?! Không phải người hoài nghi ta là ẩn tộc sao?! Tại sao, tại sao còn muốn chắn giúp ta!? Tại sao còn muốn chết thay ta!?"

Nhạc Ninh tựa ở trong lồng ngực Dã Cuồng, thấp giọng gào khóc.

Trong ba người, Dã Cuồng vẫn tính là bình tĩnh, y biết với tình hình bây giờ thì bọn họ không thích hợp ở lại chỗ này!

Dã Cuồng vỗ vỗ Nhạc Ninh: "Chúng ta đi thôi!"

Nhạc Ninh gạt nước mắt, tâm tình bình phục đôi chút rồi gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lăng Vu Đề đã không còn khóc nữa.

"Tiểu Vu, chúng ta nên đi!"

Lăng Vu Đề chỉ là ngơ ngác ôm Lăng Kiêu Hàn, ngơ ngác nhìn hắn.

Sau một hồi lâu, dường như cô nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt của cô bắn ra tia hi vọng --

Sau một khắc, Lăng Vu Đề đã nắm lấy chủy thủ bằng thị huyết mộc đang rơi ở trên đất, không chút do đâm về phía tim mình.

Hành động của cô quá mức đột ngột, hoàn toàn không có cho Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng thời gian để phản ứng!

Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng đã lấy tốc độ nhanh nhất vồ tới ngăn cản thì cũng muộn màng rồi.

Khóe miệng Lăng Vu Đề mỉm cười, cô ôn nhu nhìn gương mặt Lăng Kiêu Hàn, nói rằng: "Kiêu Hàn, người yên tâm... Chúng ta, rất nhanh sẽ có thể... Gặp mặt lại!"

Nói xong, cô liền nhắm hai mắt lại.

Đến khi Lăng Vu Đề trở lại bên trong hệ thống, cô cả vội lựa chọn cái phần thưởng "Khởi động lại lần nữa".

Kết quả, hoàn toàn không được!

Cô không có cách nào trở lại thế giới nhiệm vụ kia, một chút phản ứng cũng không có!

Lăng Vu Đề cuống lên, trực tiếp tìm Vị diện Hiệp hội.

"Hệ thống công lược 0051, cô..."

"Tại sao "Khởi động lại lần nữa" không có phản ứng!? Nhanh đưa tôi về thế giới nhiệm vụ đó!"

Không đợi Vị diện Hiệp hội bên kia nói xong, Lăng Vu Đề liền vội vàng mở miệng cắt ngang Vị diện Hiệp hội.

Vị diện Hiệp hội bên kia dừng một chút, sau đó mới nói: "Khi cô xác điịnh nhiệm vụ không thể hoàn thành thì mới chọn "Khởi động lại lần nữa" để làm lại một lần, mà nhiệm vụ của cô đã hoàn thành nên không thể sử dụng cái này được!"

Lăng Vu Đề sửng sốt, nhiệm vụ đã hoàn thành?! Cô hoàn thành lúc nào?!

"Một khắc trước khi đối tượng công lược chết đi, độ hảo cảm của hắn đối với cô cũng đã đạt đến một trăm điểm! Vì vậy cô hoàn toàn không cần phải tự sát để thoát ly nguyên thân."

Nói trắng ra, Vị diện Hiệp hội muốn biểu đạt: 0051 này! Cô đã uổng công chịu đựng một hồi như vậy!

Lần này thì Lăng Vu Đề cũng không có đi ôm oán hận với Vị diện Hiệp hội.

Cô chỉ sững sờ, không nói gì.

Cô rất khó vượt qua được, lần thứ nhất cô khổ sở đến như thế!

Có thể, là bởi vì xung kích của việc Lăng Kiêu Hàn chết vì cô quá mức mạnh mẽ, làm cho cô không thể nào tiếp thu được.

Ngược lại, lần này trở lại bên trong hệ thống thì mọi mặt tình cảm của cô cũng không có nhạt nhòa đi, trái lại dị thường mãnh liệt.

Vị diện Hiệp hội bên kia hiển nhiên cũng nhìn ra rồi, anh cũng không để ý tới Lăng Vu Đề, trực tiếp phóng số liệu cá nhân của cô ra.

Độ hoàn thiện số liệu cá nhân của kế hoạch [Hệ thống thành người]:

Tên thí nghiệm giả: Lăng Vu Đề

Xương cốt: 45/100

Kinh mạch: 45/100

Huyết nhục: 45/100

Nội tạng: 45/100

Ngũ quan: 45/100

Da dẻ: 25/100

Lông tóc: 25/100

Móng tay: 25/100

Kỹ năng đặc thù: Dị năng hệ thủy cấp bốn. Dị năng thôi miên.

Chú ý: Kỹ năng đặc thù ở một thế giới nhiệm vụ, chỉ có thể lựa chọn dùng như thế!

Khen thưởng: (Khỏi động lại lần nữa: Có nghĩa khi xác định được nhiệm vụ không có cách nào để hoàn thành, làm lại thêm lần nữa) ×1.

Sau một khắc, Vị diện Hiệp hội không chờ Lăng Vu Đề phản ứng, đã trực tiếp đưa cô đi tới một thế giới nhiệm vụ. Thuận tiện, còn cướp đoạt tất cả tình cảm của cô đối với thế giới đó.

Người bên Vị diện Hiệp hội nhún nhún vai, sau đó liếc mắt nhìn một khoang dinh dưỡng bên cạnh mình, hấp háy mắt.

------

Ngày đó, Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng mang về di thể của Lăng Kiêu Hàn cùng Lăng Vu Đề.

Lạc Lạc mất khống chế, ôm Lăng Vu Đề khóc lớn: "Tiểu Vu cậu là một tên lừa gạt! Cậu đã nói rõ rồi mà, nói sẽ bình an trở về! Tại sao cậu nói không giữ lời!?"

Mộ Phong lắc đầu, không dám tin tưởng nhìn Lăng Kiêu Hàn đã chết đi với hàng loạt vết thương chằng chịt.

Y kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: "Ha ha... Không thể! Lăng Kiêu Hàn có khả năng dễ dàng chết đi như vậy!? Làm sao có khả năng! Làm sao có khả năng..."

Nước mắt theo khóe mi Mộ Phong chảy xuống, y đột nhiên hét lớn một tiếng, vọt tới trước mặt Dã Cuồng, lung lay thân thể Lăng Kiêu Hàn: "Kiêu Hàn! Kiêu Hàn cậu tỉnh lại! Cậu tỉnh lại đi! Không phải cậu đã nói rằng muốn nhìn tôi kết hôn sinh con à!? Không phải đã nói muốn làm cha nuôi của con tôi sao?! Không phải đã nói... Đã nói rằng..."

Một đại nam nhân, khi đối mặt với cái chết của huynh đệ thủ túc, tan vỡ mà khóc lớn!

Bởi vì nơi đây thực sự không thích hợp ở lâu, nên những người vẫn còn lý trí mạnh mẽ kéo Mộ Phong cùng Lạc Lạc đã tan vỡ không thể cất bước rời khỏi.

Sau khi ra khỏi rừng rậm, Nhạc Ninh sai người trực tiếp cho nổ toàn bộ chỗ bom đã giấu ở đại bản doanh Ẩn tộc!

Một ngày kia, trung tâm của khu rừng rậm nguyên thủy bị san thành bình địa, hỏa thế lan tràn toàn bộ rừng rậm, cháy ròng rã một tháng mới được khống chế.

Mà Ẩn tộc, từ đó về sau, hoàn toàn bị tiêu diệt!

----

Năm năm sau.

Vài người lúc trước cùng đi đến đại bản doanh Ẩn tộc, đều không hẹn mà cùng đến gặp Lăng Kiêu Hàn cùng Lăng Vu Đề được táng ở trên một hòn đảo.

Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng mang theo con cái của hai người, Lạc Dịch, Lạc Lạc, Mộ Phong... Còn có mấy người khác nữa.

Bọn họ đứng ở trước một phần mộ xa hoa, trong mắt là hoài niệm.

Trên bia mộ là Lăng Vu Đề với nụ cười vui tươi, xem ra vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người.

Hình ảnh của Lăng Kiêu Hàn trước sau là khóe miệng mang theo một nụ cười tà, khiến người ta mê ly, lại kiêng kỵ...

Từng người họ đặt những bó hoa trước phần mộ hai người, sau đó nói một đôi lời.

Nhạc Ninh đặt một bó hoa tới trước mộ hai người, nhẹ giọng nói rằng: "Năm năm, chúng tôi đều rất tốt! Rất nhớ hai người!"

Mộ Phong khôi phục dáng vẻ cợt nhả, chỉ không có tùy ý như lúc trước.

Y nhìn ảnh Lăng Kiêu Hàn: "Tiểu tử thúi, tôi sắp kết hôn! Còn nhớ Irene vẫn luôn theo đuổi tôi thời đại học không? Đúng rồi đúng rồi! Chính là cô ấy! Không thể tới tham gia hôn lễ của tôi, có phải cảm thấy rất tiếc hận không? Không sao cả, vị trí phụ rể, để không vì cậu đây!"

Lạc Lạc mỉm cười, đưa tay xoa xoa trên bức ảnh của Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, tôi đã đính hôn với Nhạc Thư Hàng. Có điều tôi còn chưa trải nghiệm đủ cuộc sống độc thân đâu! Vì vậy trong thời gian ngắn thì tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh ấy! Mấy năm qua, tôi không có đến trường mà đi du lịch khắp nơi, mang theo ảnh cậu... Tiểu Vu, tôi... Nhớ cậu lắm!"

Aya: Mình đã nói ngay từ đầu ở một chương nào đó, là mình hoàn toàn quên mất các tình tiết ở thế giới này. Bây giờ thì các bạn có thể hiểu tại sao rồi...Haizzz

Với quan điểm của mình thì Lăng Kiêu Hàn không tra đâu (Mình thấy còn tốt chán). Nên mấy bạn cũng nên tha thứ cho anh ấy đi nào.

Thế giới sau, mình xin nhắc lại là chúng ta sẽ chào đón một tra nam đích thực. Thêm con nhỏ nữ chính nữa. Ôi thôi tức ói máu!!!

Cuối cùng cũng xong thế giới này. Mong là về sau không gặp được nhưng thế giới mà mình *không nhớ được gì* nữa. vậy nhé~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.