Do vậy nên Lăng Vu Đề mới chậm rãi mà chưa đến tràng cảnh quay phim, đến sớm cũng phải đợi thì còn không bằng ở nhà chờ!
Khi Lăng Vu Đề đến phim trường, hơn nữa đã hóa trang xong thì An Bối Hi mới được Lăng Văn Dục tự mình đưa tới.
Bởi vì còn chưa tới cảnh quay của Trình Cẩm Nhiên nên anh đang ở ngay trên xe bảo mẫu mà nhắm mắt dưỡng thần.
Anh vốn còn có một thông báo cần công bố, nhưng tâm tình bây giờ của anh lại không ổn nên đã để người đại diện làm.
Dường như là có cảm ứng vậy, trong nháy mắt khi Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi xuống xe thì Trình Cẩm Nhiên liền mở mắt ra.
Anh ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy một nam nhân anh tuấn ôm lấy một người phụ nữ vào khu vực quay chụp.
Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười nhu hòa, khí chất của anh ta rất tốt, như một công tử trẻ tuổi, ôn nhuận như ngọc.
Lúc cười lên, khiến người ta có cảm giác gió xuân ấm áp đang thổi về.
Mà nữ nhân lại chim nhỏ nép vào trong ngực của anh ta, mặt cô đỏ lên, vẻ mặt không biết là ngượng ngùng hay là tức giận.
Ánh mắt Trình Cẩm Nhiên sâu hơn, quả nhiên... Tối hôm qua thì hai người họ đã...
Một người đàn ông cùng một người phụ nữ, chung đụng một buổi tối thì bọn họ sẽ làm cái gì đây?
Đáp án kia, đã quá rõ ràng...
Không, sẽ không!
Trừ phi Lăng Văn Dục tự mình nói với anh rằng anh ta yêu An Bối Hi.
Bằng không, anh sẽ không tin tưởng!
Ấn lại lồng ngực có chút đau đớn, Trình Cẩm Nhiên còn đang lừa gạt chính mình.
Lăng Vu Đề hóa trang xong, ngồi chờ ở trên ghế đến mức đã hết kiên nhẫn.
Nhìn thời gian trên di động một chút, hiện tại cũng đã qua 12 giờ.
Vừa nghĩ đến nguyên thân một chút, dựa theo tính cách của cô ấy thì hẳn phải muốn phát hỏa mới đúng, cô liền nhìn thấy Lăng Văn Dục đang che chở cho An Bối Hi đi tới.
Cô đứng dậy, mọi người đều nhìn ra Lăng Vu Đề muốn phát hỏa rồi, tất cả đều rụt cổ lại không nói lời nào.
Lăng Vu Đề đi đến chỗ Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi: Sắp tới giờ ăn cơm trưa, đến thật là sớm nha!"
Cô đã cố ý đến trễ hơn, cũng đã hoá trang xong xuôi mà còn phải chờ An Bối Hi hai tiếng.
Dựa theo tính cách của nguyên thân, đợi người khác hai tiếng còn không phát hỏa, vậy thì mặt trời mọc ở hướng tây đó!
An Bối Hi vội vàng xin lỗi Lăng Vu Đề: "Xin lỗi, tôi..."
Không đợi An Bối Hi nói xong, Lăng Vu Đề lại mở miệng: "Coi như tối ngày hôm qua hai người lăn giường quá lâu, cũng không được để nhóm người chúng tôi chờ các người chứ?!"
Ngữ khí của cô không có gì đặc biệt, chỉ là lời này làm An Bối Hi đỏ mặt lên.
Làm tất cả nhân viên đều chấn kinh rồi!
Bọn họ nghe thấy cái gì?!
Tối hôm qua, tổng giám đốc Tinh Quang cùng tân nhân An Bối Hi này --
Lăn, lăn giường!?
Trước kia bọn họ chỉ suy đoán An Bối Hi lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc, nên mới có thể tiếp vai nữ chính của bộ phim thần tượng này.
Hiện tại Lăng Vu Đề vừa nói thì mọi người cảm thấy, suy đoán này hoàn toàn chính xác đấy!
Lăng Văn Dục đưa tay chọc trên trán Lăng Vu Đề một cái: "Nói như thế nào đây?! Đã lớn rồi mà còn không đúng mực!"
Lăng Văn Dục nói chuyện rất ôn nhu, trong giọng nói đều mang theo ý cười.
Ngay cả khi giáo huấn Lăng Vu Đề thì anh ta cũng không nghiêm túc chút nào.
Bởi vì hiểu rõ em gái mình, nên Lăng Vu Đề nói trắng ra như vậy cũng không có làm Lăng Văn Dục chú ý.
Cũng bởi, Lăng Vu Đề nói sự thực!
Lăng Vu Đề giả vờ tức giận trừng Lăng Văn Dục một chút: "Anh hai có bạn gái liền không muốn em gái thật sao?! Hay lắm, lát nữa em liền gọi điện thoại nói cho anh cả, để ngày mai khi anh cả trở về thì thu thập anh!"
"Được được được ~ là anh hai sai rồi Anh hai sai rồi, được chưa?!" Vừa nghe tới việc Lăng Vu Đề muốn cáo trạng, Lăng Văn Dục cũng chỉ có nước xin tha.
Hết cách rồi, ai bảo lão đại trong nhà là anh cả đâu!
Lúc này Lăng Vu Đề mới ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, tầm mắt xoay một cái thì đối diện với An Bối Hi.
Ngày hôm nay An Bối Hi mặc một cái áo khoác lông màu phấn hồng với quần ngắn màu trắng, thêm một đôi giày hồng nhạt, làm gương mặt vốn thanh thuần lại càng thêm tinh khiết.
"Nếu không phải nể mặt mũi của anh hai, đã sớm để cô cuốn gói rời đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì!? Nhanh đi hoá trang!"
Bị Lăng Vu Đề dọa như vậy, An Bối Hi run lên rồi vội vã đi về phòng hóa trang.
Người mình thích bị dọa, tuy rằng do em gái mình yêu thương làm nhưng trong lòng Lăng Văn Dục vẫn còn có chút không vui.
Anh giơ tay nhéo nhéo mặt Lăng Vu Đề: "Tiểu nha đầu, đừng động một chút mà dữ như vậy. Hi hi nhát gan, đừng bắt nạt cô ấy."
Lăng Vu Đề hừ hừ, cũng giơ tay đi nắm mặt Lăng Văn Dục: "Không bắt nạt cô ấy thì thôi! Anh để cho cô ấy đừng có trưng ra cái vẻ đáng thương ai cũng bắt nạt được đi!"
Tuy về tình cảm giữa Lăng Văn Dục và Trình Cẩm Nhiên, anh là tra nam.
Thế nhưng đối với Lăng Vu Đề thì anh vẫn là một người anh trai rất tốt.
Đối với cái đánh giá của Lăng Vu Đề dành cho An Bối Hi, Lăng Văn Dục phì cười ra tiếng: "Cái gì gọi là ra vẻ đáng thương! Hi hi chỉ nhát gan một chút, sau này sẽ tốt lên."
"Biết rồi! Em thấy anh hai cũng sắp biến thành ông già dông dài như anh cả rồi đó!" Lăng Vu Đề không nhịn được mà nói.
Rồi cô lại chêm một câu: "Em mặc kệ, phân cảnh ngày hôm nay do anh cùng An Bối Hi mới làm lỡ, buổi trưa anh mời khách! Mời tất cả nhân viên ở đây ăn cơm đi!"
Lăng Văn Dục gật đầu: "Được được được, anh mời khách, vậy thì gọi điện thoại để trợ lý gọi món ăn đưa tới, tiểu công chúa thoả mãn chưa?"
"Hừ hừ -- vậy còn tạm được!"
Lăng Vu Đề nghiêng đầu che giấu khóe miệng cong cong, nhưng vẫn bị Lăng Văn Dục nhìn thấy.
Trên gương mặt ôn nhã của Lăng Văn Dục tràn đầy sủng nịch đối với Lăng Vu Đề.
Bởi vì cũng đã trưa nên Lăng Vu Đề yêu cầu dùng cơm trưa xong mới quay phim.
Đương nhiên đạo diễn không có ý kiến, những người khác thì càng thêm không cần phải nói.
Lăng Văn Dục vốn dự định ở lại cùng dùng cơm trưa, chỉ là nhìn thấy Trình Cẩm Nhiên cũng ở đây thì mới nói có việc đột xuất nên không ăn.
Nhìn thấy Lăng Văn Dục phải đi, Trình Cẩm Nhiên đứng dậy khỏi băng ghế, sau đó đi theo sau Lăng Văn Dục ra ngoài.
Bởi vì ở trước mặt người ngoài thì Lăng Văn Dục cùng Trình Cẩm Nhiên đều biểu hiện rất xa lạ, cho nên đối với việc hai người một trước một sau đi ra ngoài, mọi người cũng không nghĩ Trình Cẩm Nhiên có phải đi tìm Lăng Văn Dục hay không.
Lăng Văn Dục vừa trở lại xe của mình thì cửa sau đã bị mở ra.
Trình Cẩm Nhiên ngồi ở phía sau nhìn Lăng Văn Dục: "Không cần giải thích một chút sao?"
Lăng Văn Dục không quay đầu lại, chỉ là nhìn Trình Cẩm Nhiên qua gương chiếu hậu, khẽ nhíu mày: "Giải thích cái gì?"
"A..."
Trình Cẩm Nhiên cười lạnh một tiếng: "Giải thích cái gì? Đương nhiên là giải thích tối ngày hôm qua anh cùng tiểu tân nhân An Bối Hi đã làm cái gì?!"
"Làm cái gì, tôi cảm thấy không cần giải thích với cậu, mau trở về, bị người khác nhìn thấy thì không ổn!"