Thế nhưng nếu Trình Cẩm Nhiên tự mình công bố chuyện tình cảm, thì công ty sẽ trả lời rằng hiện tại hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò, hi vọng mọi người có thể chúc phúc cho Lăng Vu Đề cùng Trình Cẩm Nhiên.
Mặc kệ việc hai người yêu đương đã tổn thương biết bao nhiêu fan não tàn của Trình Cẩm Nhiên, vẫn có số ít fan chân thành của Trình Cẩm Nhiên biểu lộ: Có thể làm cho nam thần thích, vậy thì Lăng Vu Đề cũng không phải không tốt như mọi người nghĩ. Chỉ cần nam thần hài lòng, làm fan chân thành, coi như có khóc, cũng phải cười mà chúc phúc!
Đương nhiên, những lời như vậy thì đương nhiên đã gây phẫn nộ.
Thậm chí có người hoài nghi đây có phải là thủy quân Lăng Vu Đề thuê hay không!
Lăng Vu Đề không có rảnh mà đi thuê thuỷ quân đâu!
Cô không thèm để ý người khác sẽ nhìn nhận về cô thế nào, cô chỉ để ý Trình Cẩm Nhiên thấy cô thế nào thôi!
Lăng Vu Đề không có ở cùng Trình Cẩm Nhiên bao lâu, bởi vì sáng sớm ngày mai Trình Cẩm Nhiên còn phải quay phim nên cô để anh về nghỉ ngơi sớm một chút.
Trình Cẩm Nhiên đưa Lăng Vu Đề về Lăng gia rồi cũng về chỗ của mình.
Tạm thời thì Lăng Vu Đề không có tiếp bộ phim nào khác nên trong thời gian này thì cô rất thảnh thơi.
Lăng Vu Đề vốn cho rằng tối hôm nay Lăng Văn Dục có thể về nhà sớm hơn cô, chỉ là không nghĩ tới lúc cô trở về, người hầu lại nói nhị thiếu gia vẫn chưa về.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề suy đoán Lăng Văn Dục có khả năng đi tìm Trình Cẩm Nhiên.
Dù sao, hình như trong nội dung vở kịch có đề cập tới việc sau khi Trình Cẩm Nhiên giao du với em gái nam chủ thì nam chủ đã đi tìm Trình Cẩm Nhiên, để Trình Cẩm Nhiên không qua lại với em gái mình.
Bởi vì đã biết kết quả nên Lăng Vu Đề không có đi lo lắng, sau khi cô tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ thật sớm.
----
Trình Cẩm Nhiên vừa trở lại nơi ở, vừa mở thì đã phát hiện phòng khách có mở đèn.
Không cần đoán, anh cũng biết là ai đến.
Thay dép, Trình Cẩm Nhiên không nhanh không chậm đóng cửa lại, sau đó mới đi vào trong phòng khách.
Nhìn thấy người ngồi ở trên ghế sô pha, Trình Cẩm Nhiên không nói gì, chỉ là tự mình cởi áo khoác rồi mở ti vi.
Thấy Trình Cẩm Nhiên không nói lời nào thì Lăng Văn Dục lại hơi kích động.
Anh chộp lấy remote ti vi, tắt TV chỉ vừa mới lóe lên: "Cậu làm sao vậy, đến cùng là tại sao?!"
Trình Cẩm Nhiên lười biếng tựa ở trên ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng cong môi nhìn Lăng Văn Dục: "Tại sao cái gì, chính là muốn làm như vậy mà thôi."
Ngữ khí của anh vô cùng bất cần, lộ ra hững hờ khắp chốn, điều này làm cho Lăng Văn Dục có chút tức giận.
"Cậu biết tôi quan tâm đến Tiểu Vu bao nhiêu, việc của chúng ta thì xin cậu đừng liên lụy đến em ấy!"
Lăng Văn Dục bật dậy, sắc mặt có chút khó coi, khí chất dịu dàng thường thấy của anh cũng không thể nào duy trì nữa rồi.
Đương nhiên anh biết, Lăng Văn Dục không chỉ nói một lần, người anh quan tâm nhất chính là cô em gái Lăng Vu Đề này.
Chỉ là...
Trình Cẩm Nhiên khoanh tay trước ngực: "Đó là việc giữa tôi cùng Lăng Vu Đề, anh có thể đi tìm Lăng Vu Đề để cô ấy chia tay với tôi mà!"
"Cậu biết Tiểu Vu sẽ không nghe tôi! Được, nói đi, thế nào thì cậu mới có thể buông tha cho Tiểu Vu?"
Lăng Văn Dục hít sâu một hơi rồi hỏi.
Trình Cẩm Nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào Lăng Văn Dục: "Tôi muốn chúng ta trở lại như trước..."
Lời còn chưa dứt, Lăng Văn Dục đã đột nhiên cắt ngang Trình Cẩm Nhiên: "Không thể!"
"Được rồi, nếu không thể trở lại lúc ban đầu, vậy anh không cần nói nữa. Anh đi đi!"
Trình Cẩm Nhiên không muốn nghe tiếp, anh nghĩ, câu "Trở lại lúc ban đầu", là một lần cuối cùng mà anh ăn nói khép nép.
Người kiêu ngạo như anh, coi như ở trước mặt Lăng Văn Dục thì cũng không cho phép mình thấp kém như vậy!
Trình Cẩm Nhiên nhấc chân, đi qua bên người Lăng Văn Dục.
Mới vừa đi tới cửa phòng, anh lại xoay người trở lại: "Nhớ để chìa khóa nhà lại, tổng giám đốc Lăng."
Lăng Văn Dục ngớ người giữa phòng khách.
Đoạn tuyệt quan hệ với Trình Cẩm Nhiên là việc mà anh muốn làm bây giờ nhất.
Anh không muốn những bí mật kia bị người khác biết được, càng không muốn bị An Bối Hi biết!
Nhưng anh rất sợ khi Lăng Vu Đề ở bên Trình Cẩm Nhiên thì cô sẽ bị tổn thương.
Anh hiểu Trình Cẩm Nhiên, nói một không có hai.
Như vậy thì hiện tại anh cũng chỉ có thể hi vọng mình có thể thuyết phục Lăng Vu Đề, để cô rời khỏi Trình Cẩm Nhiên...
Sáng ngày thứ hai, Lăng Vu Đề ngủ thẳng cẳng tới mười giờ thì mới rời giường.
Vốn cho rằng Lăng Văn Dục đã tới công ty, không nghĩ tới Lăng Văn Dục lại ngồi ở phòng khách chờ cô rời giường.
Mặc dù biết mục đích của Lăng Văn Dục, thế nhưng Lăng Vu Đề vẫn tỏ vẻ không hiểu: "Anh hai, hôm nay anh lười biếng không đi công ty sao?"
Nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề, Lăng Văn Dục thả tạp chí trong tay xuống.
Anh cười cười với Lăng Vu Đề: "Chờ chút nữa thì tới công ty, trước đó, em gái, anh hai muốn nói chuyện với em."
Lăng Vu Đề nhíu mày, sau đó tới ngồi xếp bằng trên một cái ghế sô pha bằng da thật bên cạnh Lăng Văn Dục: "Lương tẩu, cho em một chén sữa bò nóng -- "
"Được rồi tiểu thư!"
Rồi Lăng Vu Đề mới nghiêng đầu nhìn Lăng Văn Dục: "Ừm, anh hai muốn nói chuyện gì thế?"
Lăng Văn Dục mím mím môi, anh không có lập tức mở miệng mà dường như đang nghĩ nên nói thế nào, mới có thể tốt hơn một chút.
Ngay khi Lương tẩu đã đưa sữa bò nóng tới trên tay Lăng Vu Đề thì Lăng Văn Dục mới mở miệng: "Việc liên quan tới em cùng Trình Cẩm Nhiên."
Lăng Vu Đề uống một hớp sữa bò, hừ mũi một tiếng: "Ừm."
Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Lăng Văn Dục nói tiếp.
"Anh hai vẫn cảm thấy, em không thích hợp với Trình Cẩm Nhiên. Anh hai lo lắng sau này em sẽ bị Trình Cẩm Nhiên thương tổn!"
Lăng Vu Đề xì cười một tiếng, sau đó ôm ly sữa bò nóng vào trong lòng bàn tay: "Anh hai, em yêu Cẩm Nhiên, coi như anh ấy thương tổn em thì em cũng vui vẻ! Nên anh đừng có nói cái gì mà em cùng Cẩm Nhiên không thích hợp nữa, em không thích nghe!"
"Lẽ nào em chưa hề nghĩ tới Trình Cẩm Nhiên giao du với em cũng không phải vì yêu thích em, mà là có mục đích khác hay sao?!"
Lăng Văn Dục đứng lên, đi tới bên người Lăng Vu Đề, đưa tay đặt ở trên bả vai của cô.
Lăng Vu Đề ngẩng đầu nhìn anh: "Coi như anh ấy có mục đích khác thì em cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể ở bên Cẩm Nhiên, em đã rất thỏa mãn!"
Ánh mắt cô tràn ngập ý cười, cùng yêu thương đối với Trình Cẩm Nhiên.
Cô chính là muốn cho Lăng Văn Dục biết cô "yêu" Trình Cẩm Nhiên bao nhiêu, yêu đến mức không thể không có anh!
Nói xong, Lăng Vu Đề phất tay Lăng Văn Dục ra, sau đó bật dậy khỏi ghế sô pha: "Anh hai, anh vẫn nên lo lắng cho chính mình đi! Đừng quên, anh còn có vị hôn thê mà mẹ đã đính ước cho anh đó! Anh yêu An Bối Hi thì chị Tư Kỳ làm sao bây giờ đây?"
Không sai, nữ phụ ác độc trong mỗi một tiểu thuyết thì trên căn bản đều là vị hôn thê của nam chủ.
Mà nữ phụ ác độc của Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi cũng là vị hôn thê của Lăng Văn Dục.
Hơn nữa, vị hôn thê này vẫn được định ra trước khi Lăng mẫu qua đời.
Dung Tư Kỳ, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Dung thị.
Tuy Dung thị không sánh được với Lăng thị, thế cũng là tập đoàn hàng đầu trong nước.
Aya: Mình nhận ra rằng tác giả này cắt câu rất kỳ cục, giống như câu cuối của chương này á... mình đã phải thêm câu đầu của chương sau vô...
hừ hừ, mình mới làm một đống phiếu khảo sát của trường, mệt đứt hơi. Trường hỏi về phần năng khiếu...Biết vẽ không, biết làm này làm nọ không... Rốt cuộc thì mình cũng chẳng biết mình thích và biết làm cái gì nữa hết...