Công Lược Nam Phụ

Chương 167: Công lược nam thần quốc dân (14)



Edit: Aya Shinta

Sắc mặt của Lăng Văn Hạ vốn có chút tức giận lập tức liền mềm đi, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Lăng Vu Đề, dường như đang "an ủi" vì vừa nãy cô phải chịu "kinh hãi".

Anh không có nói chuyện với Lăng Vu Đề, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đám người còn đang ngồi chồm hỗm trên đất.

"Em gái của Lăng Văn Hạ tôi mà các người có thể tùy tiện bắt nạt sao? Dưới cái nhìn của tôi, em gái tôi giao du cùng Trình Cẩm Nhiên, đúng là có người không xứng. Không xứng thì tất nhiên là Trình Cẩm Nhiên! Em gái tôi, đáng giá với người tốt nhất trên thế giới này! Lần sau lại táy máy tay chân với em gái tôi, thứ ăn đạn chính là trái tim của các người! Đừng nói phạm pháp giết người, các người sao, chỉ là chuyện vặt! Lăng Văn Hạ tôi còn không để trong mắt!"

Chất giọng của Lăng Văn Hạ rất có từ tính, trầm thấp mạnh mẽ, nhưng ngữ khí lại không có sự nhu hòa khi nói chuyện với Lăng Vu Đề.

Khi Lăng Văn Hạ đang đối mặt với người khác, thậm chí là khi đối mặt Lăng Văn Dục thì ngữ khí đều rất lạnh, huống chi là người khác.

Lần này lại tràn ngập thô bạo cùng sát khí, dọa những cô gái chỉ có mười tám, mười chín tuổi phát sợ!

Ai cũng biết, Lăng thị hắc bạch ăn thông, giết người gì đó thì có khả năng thật sự làm được!

Kỳ thực Lăng Vu Đề biết, không phải "có khả năng", mà chính là "nhất định".

Trong kịch tình có đề cập tới, Lăng gia tung hoành hai bên hắc bạch.

Lúc trước Lăng phụ và Lăng mẫu bất ngờ bỏ mình, là có người thiết kế ra.

Sau này khi Lăng Văn Hạ cùng Lăng Văn Dục tìm ra hung thủ thì cũng không có giao hung thủ cho cục cảnh sát, mà âm thầm xử lý.

Lăng Vu Đề hé miệng, vừa muốn nói chuyện thì Lăng Văn Hạ đã trực tiếp ôm lấy cô rời khỏi sân bay.

Mà khi Lăng Văn Hạ vừa xuất hiện thì đã có người gan lớn, trực tiếp quay phim lại từ đầu tới cuối

Mãi đến khi lên xe, Lăng Văn Hạ mới xoa xoa mặt Lăng Vu Đề, khóe miệng hơi cong lên: "Vừa nãy sợ rồi đúng chứ?! Đừng sợ, anh cả sẽ bảo vệ em!"

Lăng Vu Đề nhìn một Lăng Văn Hạ khác hoàn toàn so với khi đối mặt với những người kia, trong lòng chỉ có một câu nói: Anh à, anh cuồng bá duệ khốc như vậy, thật sự được hả trời?!

Thấy Lăng Vu Đề vẫn không nói lời nào, Lăng Văn Hạ cho rằng cô bị những fan não tàn của Trình Cẩm Nhiên dọa cho phát sợ.

Vẻ mặt anh có chút nghiêm túc: "Anh nói trước, em với Trình Cẩm Nhiên kia... Quên đi, tối hôm nay gọi Trình Cẩm Nhiên đến nhà, để anh gặp cậu ta."

Tuy Lăng Văn Hạ vẫn luôn biết em gái mình thích Trình Cẩm Nhiên, thật ra trước kia anh cho rằng Lăng Vu Đề thích Trình Cẩm Nhiên theo kiểu một fan thích thần tượng của mình vậy.

Anh không nghĩ tới hai người sẽ thật sự ở bên nhau!

Nên đương nhiên anh muốn gặp Trình Cẩm Nhiên, xem cậu ta đến cùng có chỗ nào, để em gái của anh yêu thích đến thế!?

Lăng Vu Đề hấp háy mắt, gặp gỡ?

Với ánh mắt tinh tường của Lăng Văn Hạ thì chỉ sợ là thoáng nhìn qua, sẽ biết Trình Cẩm Nhiên không thích cô đi!

Thế nên tạm thời cô vẫn không thể để Lăng Văn Hạ gặp Trình Cẩm Nhiên được.

Làm sao thì làm, cũng phải chờ cô thêm nhiều hảo cảm một chút rồi nói sau!

Bởi vậy nên đối với yêu cầu của Lăng Văn Hạ, Lăng Vu Đề có vẻ hơi làm khó dễ: "À ừm, anh cả, Cẩm Nhiên rất bận bịu. Nghe nói tối hôm nay phải quay phim tới rạng sáng đó. Nếu không, hôm nào khác được chứ?"

Lăng Văn Hạ hơi nhíu lông mày một hồi rồi mới giãn ra: "Được rồi, vậy thì hôm nào khác."

"Ừm, anh cả tốt nhất!" Lăng Vu Đề cười híp mắt ôm cánh tay Lăng Văn Hạ, không keo kiệt mà làm nũng.

Nhìn gương mặt tinh xảo của em gái mình, Lăng Văn Hạ có chút vui mừng lại có chút cảm thán.

Vui mừng chính là em gái rốt cục đã trưởng thành!

Cảm thán, chính là em gái nhỏ nhắn mềm mềm lúc nào cũng kéo ống quần anh, thích khóc nhè thích làm nũng, đã không còn nữa.

Vào buổi tối, Lăng Văn Dục về nhà cùng dùng bữa tối với Lăng Văn Hạ Lăng Vu Đề.

"Cậu cùng tân nhân An Bối Hi đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa ngừng đũa thì Lăng Văn Hạ đã nhìn Lăng Văn Dục hỏi.

Tay đang lau miệng của Lăng Văn Dục dừng một chút, tiếp theo lại lau khô miệng rồi mới giương mắt nhìn người anh trai mà anh đã kiêng kỵ từ nhỏ.

Há há miệng, mới vừa muốn nói chuyện thì Lăng Vu Đề đang uống canh ở một bên đã thả muỗng nói với Lăng Văn Hạ: "Anh hai nói anh ấy thích An Bối Hi! Anh cũng không biết đâu, trước kia em muốn đóng vai nữ chính, nhưng anh hai một mực cho An Bối Hi, làm hại em phải nhận vai nữ phụ ác độc! Dân mạng trên Internet đều gán cho em cái tên "Nữ phụ ác độc chuyên nghiệp"! Thật khó nghe mà!"

Lăng Vu Đề không chút khách khí tố cáo Lăng Văn Dục, cô méo miệng ra vẻ oan ức.

Hết cách rồi, cô chính là có ý đồ xấu muốn phá hoại, ha hả ~

Nghe thấy Lăng Vu Đề nói, Lăng Văn Hạ cùng Lăng Văn Dục đồng thời nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Sau đó Lăng Văn Hạ đột nhiên ném mạnh bình hoa thủy tinh đặt trên bàn tới phía Lăng Văn Dục --

Lăng Văn Dục thân là nam chủ, tự nhiên thân thủ cũng bất phàm, thế nên ở thế ngàn cân treo sợi tóc, anh nghiêng đầu tránh thoát cái bình hoa kia.

Lăng Văn Hạ dùng sức rất mạnh, bình hoa văng đến vách tường phía sau Lăng Văn Dục, phá luôn cái bức tranh sơn dầu đáng giá mấy chục triệu.

Tiếng khung tranh đổ xuống cùng tiếng bình thủy tinh bể tan tành đã làm Lăng Vu Đề ngậm miệng không dám nói lời nào.

Cô không nghĩ rằng Lăng Văn Hạ sẽ nổi giận như vậy, sớm biết thì cô không nên biểu hiện quá oan ức như thế?

Sắc mặt Lăng Văn Dục rất khó coi, anh cũng sắp ba mươi mốt tuổi, không thể chuyện gì cũng phải nghe anh cả chứ?!

Huống chi, không phải chỉ là nhân vật của một bộ phim thôi sao?!

Có cần nổi giận như vậy không?!

Kỳ thực Lăng Văn Hạ nổi giận cũng không phải vì cái nhân vật trong phim, mà là Lăng Văn Hạ này bênh người mình.

Hơn nữa thêm cái tính bảo hộ Lăng Vu Đề!

Hơn nữa, Lăng Văn Hạ thấy thì An Bối Hi cũng chỉ là bạn giường mà Lăng Văn Dục nhất thời ham muốn sự mới mẻ mà thôi.

Vì một bạn giường mà làm em gái mình oan ức, quả thực không thể tha thứ!

"Anh cả!"

Lăng Văn Dục hô một tiếng: "Không phải chỉ là một vai diễn thôi sao?! Hi Hi là người mới, không nâng lên một thời gian thì cô ấy rất dễ bị mai một! Đóng phim là giấc mộng của cô ấy!"

Gương mặt Lăng Văn Hạ vốn không có cảm xúc thì nghe thấy lời của Lăng Văn Dục, chân mày anh hơi nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi.

Anh đứng dậy, hơi rũ mắt nhìn Lăng Văn Dục: "Cậu thật sự thích An Bối Hi kia?!"

Lăng Văn Dục cũng đúng lên, lớn mật gật đầu: "Phải, em yêu thích Hi Hi!"

Lăng Văn Hạ không nói gì, chỉ là phập phồng ngực một hồi rồi anh mới mở miệng: "Đừng quên, cậu có vị hôn thê! Trước kia cậu nói cậu còn trẻ, không muốn kết hôn. Hiện tại sắp ba mươi mốt tuổi, qua mấy ngày, tôi sẽ liên hệ Dung gia, đàm luận hôn sự của các cậu! Còn An Bối Hi kia, nếu như cậu không xử lý thì tôi không ngại giúp cậu!"

Ngữ khí của Lăng Văn Hạ vô cùng chắc chắn, nói xong, anh trực tiếp nhấc chân rời khỏi phòng ăn.

Lăng Văn Dục mím môi thật chặt, nếu như là trước đây thì anh đồng ý hoàn thành nguyện vọng của mẹ!

Thế nhưng, hiện tại anh tuyệt đối sẽ không kết hôn với Dung Tư Kỳ!

Aya: Trải nghiệm nào mà các bạn cho rằng "Bách" nhất.

Với mình thì là khi tập sử ca năm 12, lúc xếp tháp người thì có bạn nữ trượt chân ngã xuống. Thế là mình đã nhanh chân đỡ được bạn đó trong tư thế "bế công chúa". Cũng may chỉ hơi đau cổ chân một chút. Mà cảm thấy lúc đó mình "men" quá đi ~~~ >///<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.