Một mực để người ta đợi không công nhiều năm như vậy!
"Anh cả, em đã ba mươi mốt tuổi! Lẽ nào hôn nhân của chính mình cũng không thể làm chủ sao?!"
Lăng Văn Dục tuy không có sức lực để chống lại, thế nhưng anh vẫn không phục!
"Tự mình làm chủ?! Nếu như mười năm trước cậu nói như thế, đương nhiên tôi sẽ không phản đối! Thế nhưng mười năm này cậu đã làm gì! Để cho người khác lãng phí thời gian chờ cái gã không có trách nhiệm thay lòng đổi dạ như cậu?! Lăng Văn Dục, nếu cậu là người Lăng gia, nên có cái dáng vẻ của người nhà họ Lăng!"
Nói xong, Lăng Văn Hạ nhấc cổ áo của Lăng Văn Dục lên, sau đó lại đánh một cú lên mặt của Lăng Văn Dục.
Lăng Vu Đề ở một bên tán thành gật đầu, đúng vậy! Muốn tự mình làm chủ, mười năm trước thì anh đã làm được gì?!
Mười năm trước, Dung Tư Kỳ cũng mới mười lăm tuổi.
Nếu như vào lúc ấy mà Lăng Văn Dục muốn hủy bỏ hôn ước, vậy thì Dung gia bên kia cũng sẽ không nói cái gì.
Mà Dung Tư Kỳ còn nhỏ như vậy, coi như đã thích Lăng Văn Dục thì cũng có thể xem là còn ngây ngô rung động!
Nhưng Lăng Văn Dục chưa từng nói muốn hủy hôn ước, chuyện này đối với Dung gia, đối với Dung Tư Kỳ, không thể nghi ngờ chính là anh ta ngầm thừa nhận!
Lăng Văn Dục ôm khuôn mặt bị đánh: "Ngày mai em còn muốn đi công ty đây, anh đánh nát mặt của em thì em còn gặp người khác thế nào đây!"
Kỳ thực Lăng Văn Dục cũng cảm thấy đuối lý, việc Lăng Văn Hạ nổi giận cũng là bình thường.
Mà Lăng Văn Hạ nói cũng rất có đạo lý.
Nếu như nói hủy bỏ hôn ước sớm được mười năm, thương tổn đối với Dung gia, đối với Dung Tư Kỳ cũng có khả năng không có lớn như vậy...
Chỉ là mười năm trước, anh vừa sinh ra cảm tình với Trình Cẩm Nhiên.
Anh cảm thấy anh thích đàn ông, như vậy ở bên ngoài thì anh cũng là nhị thiếu của Lăng gia, chắc chắn phải thành gia lập nghiệp.
Thế nên trước đây anh có dự định cưới Dung Tư Kỳ.
Thế nhưng bây giờ lại không như trước nữa, việc có quan hệ với Trình Cẩm Nhiên tuyệt đối không thể công khai!
Thế nhưng hiện tại anh muốn ở bên An Bối Hi, tuy quen biết nhau không lâu, hiện giờ An Bối Hi cũng có nhiều mâu thuẫn đối với anh.
Nhưng Lăng Văn Dục đã nhận định cô chính là vợ của anh!
Do vậy nên Lăng Văn Dục đương nhiên không thể kết hôn với Dung Tư Kỳ!
Những câu này, Lăng Văn Dục sẽ không nói cho Lăng Văn Hạ.
Nếu như nói ra, không chừng thứ chờ đợi anh sẽ không chỉ là trận đòn này!
"Gặp người khác?! Cậu còn có mặt mũi gặp người khác sao?" Lăng Văn Hạ cười lạnh nói.
Lương tẩu đứng ở một bên vẫn luôn can ngăn: "Đại thiếu gia đừng đánh, nhị thiếu gia nhanh nhận sai đi!"
Lăng Vu Đề lại nhàn nhã cười híp mắt nhìn, ngược lại anh cả cô biết nặng nhẹ đấy.
Tuy rằng đau, thế nhưng chắc rằng đánh không chết, cũng đánh không tàn là được rồi!
Thấy Lăng Vu Đề như vậy, Lương tẩu ai nha một tiếng: "Tiểu thư này ~ ngài khuyên nhủ đại thiếu gia đi! Gương mặt của nhị thiếu gia sắp biến thành đầu heo rồi!"
Nghe thấy Lương tẩu nói, Lăng Vu Đề nhịn không được mà bật cười.
Lập tức cô khoát khoát tay với Lương tẩu rồi đi tới bên người Lăng Văn Hạ, ôm chặt lấy bàn tay của anh.
Lăng Văn Hạ ngừng lại động tác một chút, nhìn thấy Lăng Vu Đề thì khuôn mặt tràn đầy tức giận của anh liền nhu hòa đi.
Lăng Văn Dục: (ㄒoㄒ) ~~ Anh cả, em có phải em ruột của anh không vậy?! Kỳ thực em được anh nhặt trong thùng rác đúng chứ?! Bằng không, vì cái lông gì mà phân biệt đối xử như thế! Trong lòng em trai thật khổ...
"Em gái đã về rồi!"
Lăng Vu Đề gật đầu rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Văn Hạ: "Anh cả đừng tiếp tục đánh anh hai nữa, lát nữa lại đau tay. Muốn phạt anh hai, cũng có thể không cần chính anh dùng vũ lực đâu! Liền phạt anh ấy chạy quanh hậu hoa viên hai mươi vòng, sau đó lại phạt anh ấy nhảy ếch năm trăm cái, hít đất một ngàn cái, dùng một tay hít đất một ngàn cái là được rồi!"
Lăng Văn Dục: (ㄒoㄒ) ~~ Em gái, uổng công anh thương em!
Lăng Vu Đề: Chính là muốn phạt anh đó, xì --
Nghe Lăng Vu Đề nói vậy, Lăng Văn Hạ cố nén cười gật đầu: "Ừm, ý tưởng của em gái không tệ. Vậy thì A Dục, cậu chạy quanh hậu hoa viên hai mươi vòng, sau đó nhảy ếch năm trăm cái, hít đất một ngàn cái, chống một tay hít đất một ngàn cái, cho phép cậu được đổi tay. Thế nhưng, không làm xong không cho phép ăn cơm! Tằng thúc -- "
"Đại thiếu gia."
"Nhìn nhị thiếu gia, không cho dối trá!"
Nói xong, Lăng Văn Hạ liền cùng Lăng Vu Đề rời khỏi hoa viên.
Lăng Văn Dục nằm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt: "Anh cả, coi như muốn phạt thì cũng đến chờ vết thương lành rồi phạt chứ?! Hiện tại em bị thương mà?!"
"Ồ?! Muốn chờ khỏi rồi lại phạt? Cũng được, đến thời điểm đó trừng phạt gấp bội. Lúc nào chấp hành, chính cậu quyết định đi!"
Lăng Vu Đề quăng cho Lăng Văn Dục một vẻ mặt tự cầu phúc, trong mắt đều là cười trên sự đau khổ của người khác!
"Nhị thiếu gia, ngài xem?" Tằng thúc đi tới Lăng Văn Dục trước mặt, lộ vẻ khó khăn hỏi.
Lăng Văn Dục khẽ cắn răng chống thân thể bò lên, sau đó nhẫn nhịn đau đớn trên người, bắt đầu chạy vòng quanh hậu hoa viên.
Chờ Lăng Văn Dục làm xong tất cả hình phạt thì anh đã nằm trên mặt đất không lên nổi.
Cuối cùng vẫn là Tằng thúc cùng một người giúp việc nam nhấc Lăng Văn Dục trở về phòng rồi mời thầy thuốc riêng đến xử lý vết thương cho Lăng Văn Dục.
Thật ra vết thương không nặng nhưng lại phù thũng nặng, xem ra rất đáng sợ.
Trong kịch tình, Lăng Văn Dục lại dựa vào cái thân mình thương tật này để chạy đi xoát lòng thông cảm của An Bối Hi đấy!
Lần này, Lăng Văn Dục bị phạt đến mức bò cũng bò không nổi, làm sao có khả năng đi tìm An Bối Hi được!
Lăng Vu Đề làm như thế nhưng cũng không có hết sức đi ngăn cản nam chủ cùng nữ chủ.
Cô chỉ là có chút bất công vì tổn thương đối với Dung Tư Kỳ mà thôi!
Dưới cái nhìn của cô, Dung Tư Kỳ tốt hơn An Bối Hi quá nhiều!
Chỉ là hết cách rồi, Lăng Văn Dục không thích Dung Tư Kỳ cứng cỏi, nhưng lại thích An Bối Hi nhu nhược như đóa hoa trong lồng kính!
Được rồi, nói thế nào cũng là anh trai của chính mình.
Thấy Lăng Văn Dục không có ăn cơm tối, Lăng Vu Đề đặc biệt nhờ đầu bếp làm cơm tối cho Lăng Văn Dục rồi tự mình đưa vào phòng cho anh.
Lúc này Lăng Văn Dục đang ngồi dựa vào ở trên giường gọi điện cho An Bối Hi đây, chỉ là An Bối Hi phải đóng cảnh ban đêm, Lăng Vu Đề vừa đi vào thì An Bối Hi đã cúp điện thoại với Lăng Văn Dục rồi.
"Em tới làm cái gì?!"
Lăng Văn Dục nghiêng đầu không nhìn tới Lăng Vu Đề, anh đã nghe rất rõ ràng, những hình phạt kia đều là do cô em của chính anh đề nghị!
Thực sự là rất đau, đau lắm luôn!
Lăng Vu Đề đặt khay bày bữa tối tới trên tủ đầu giường, cô méo miệng oan ức nhìn Lăng Văn Dục: "Anh hai giận em, không thích em sao?"
Nghe Lăng Vu Đề nức nở, Lăng Văn Dục lập tức quay đầu lại: "Không, anh không tức giận..."
Sau đó anh lại thở dài một hơi, tức cái gì đây, nói không chừng chính là em gái thích xem trò vui cho nên mới để anh cả phạt anh.
"Có thật không?!" Lăng Vu Đề lập tức thay đổi bộ mặt, mà nhìn Lăng Văn Dục.
Lăng Văn Dục giả vờ tức giận trừng Lăng Vu Đề một chút: "Ngược lại từ nhỏ em đều thích anh cả mà không thích anh hai! Lòng anh hai, đau muốn chết luôn!"
Aya: Hôm nay bạn nhờ làm hai cái poster... ha ha ha...
Cảm thấy hơi điên cuồng tí, nên mọi người ăn thính không *cười*
____________
"Hắn đã chết." Giọng nam lãnh ngạnh vang ở phía trên đỉnh đầu Lăng Vu Đề, cô ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ.
Quân trang, súng lục......
Lăng Vu Đề đứng lên, người nọ trông như thế nào cũng không có nhìn rõ ràng, liền tát một cái qua --
"Anh giết anh trai tôi, tôi muốn giết anh!" Lăng Vu Đề gào lên, đó là người thân duy nhất của cô, cho dù cô có hận có oán, cũng không chấp nhận sự thật việc hắn đã chết đi!
"Hắn đáng chết." Tịch Tử Thu bắt lấy cánh tay Lăng Vu Đề, vẫn dùng ngữ khí lãnh ngạnh như cũ.
______________
Đây là Tịch tử Thu - nam chính, cùng 0051 của chúng ta đấy. Mọi người nghĩ sao nào