Cô biết tính Lăng Vu Đề không tốt cũng do hai người anh trai quá cưng chiều.
Vả lại cô vẫn luôn nghĩ về sau sớm hay muộn sẽ vào Lăng gia, sẽ trở thành chị dâu của Lăng Vu Đề cho nên Dung Tư Kỳ rất tốt với Lăng Vu Đề.
Có chút thời điểm, thói quen đã được hình thành thì rất khó bỏ, mà việc Dung Tư Kỳ coi Lăng Vu Đề trở thành em gái mà thương yêu, cũng đã trở thành một loại thói quen.
"Em gái, nghĩ như thế nào mà hẹn chị ra đây? Gần đây không bận sao?" Dung Tư Kỳ ngồi xuống đối diện Lăng Vu Đề, để túi xách ở một bên rồi hỏi.
"Hai ngày này không tính bận, ngày hôm qua em mới tiếp một bộ phim mới, phải qua mấy ngày mới có thể bắt đầu quay. Đột nhiên nhớ tới lâu rồi không có gặp chị Tư Kỳ, cho nên liền hẹn chị ra tâm sự ấy mà!"
Nghe Lăng Vu Đề nói thế, Dung Tư Kỳ có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày.
"Quả nhiên sau khi yêu đương liền trưởng thành sao?! Cách nói chuyện cũng khác đi này!"
Bởi vì Lăng Văn Dục quản lý công ty giải trí, cho nên Dung Tư Kỳ cũng ngẫu nhiên đi chú ý tin tức giải trí một chút.
Tin tức về Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi vào mấy ngày trước thì cô cũng thấy, chỉ là mấy năm nay, thường thường sẽ có tai tiếng của Lăng Văn Dục được truyền ra ngoài.
Cô đi tìm Lăng Văn Dục chứng thực thì cũng biết, đó là do công ty muốn nâng người mới lên.
Thời điểm cô nghe đến tai tiếng giữa Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi thì cô cho rằng lại là cái việc lăng xê người mới, cho nên không có để ý nhiều.
Chỉ là không nghĩ tới......
Lăng Vu Đề ra vẻ ngượng ngùng đỏ mặt: "Người ta cũng sắp hai mươi hai tuổi, đương nhiên đã trưởng thành!"
Cô cũng không có phủ nhận là bởi vì yêu đương.
Dung Tư Kỳ cảm thán nhìn Lăng Vu Đề mà gật đầu: "Phải rồi, em gái nhỏ của chúng ta sắp hai mươi hai tuổi, trưởng thành!"
Ngữ khí kia, giống như là trưởng bối đang cảm thán, làm Lăng Vu Đề hắc tuyến đầy đầu.
"Chị Tư Kỳ, chị cũng mới lớn hơn mấy tuổi so với em mà thôi......"
Dung Tư Kỳ cười cười, lúc này, thức uống cùng điểm tâm Lăng Vu Đề gọi cũng được đưa tới.
Trước khi Dung Tư Kỳ vào thì đã nhờ người chuẩn bị cho cô một ly cà phê lam sơn, đêm qua cô uống quá nhiều rượu, hiện tại huyệt thái dương đang nhức nhối.
Thấy lông này Dung Tư Kỳ nhíu nhẹ một chút rồi lại giãn ra, Lăng Vu Đề biết có thể cô ấy có chút không được thoải mái.
Trong cốt truyện cũng không có miêu tả trạng thái tâm lý khi Dung Tư Kỳ còn chưa có hắc hóa, nhưng Lăng Vu Đề biết lúc này trong lòng Dung Tư Kỳ rất khổ sở là được rồi!
Uống một ngụm cà phê, Lăng Vu Đề mở miệng: "Đêm qua, anh cả hung hăng đánh anh hai một trận đó!"
Dung Tư Kỳ cứng người, cô ấy không nói gì.
Tính cách của anh cả Lăng gia, Dung Tư Kỳ cũng hiểu biết đôi chút.
Cô ấy biết, hôn ước giữa cô cùng Lăng Văn Dục do mẹ mình và Lăng bá mẫu định ra.
Lăng Văn Dục đơn phương đưa ra đề nghị hủy bỏ hôn ước, tất nhiên anh cả tuyệt đối sẽ không cho phép.
Đánh một trận thì cũng bình thường.
Chỉ là: "A Dục bị thương nặng không?"
Nhìn thấy quan tâm không che dấu được trong mắt Dung Tư Kỳ, Lăng Vu Đề bất mãn bĩu môi: "Anh hai làm chị Tư Kỳ đau lòng như vậy, chị còn muốn quan tâm anh ấy!"
Dung Tư Kỳ cười khổ: "Cho dù có hủy bỏ hôn ước, quen biết nhiều năm như vậy thì cũng coi như là bạn bè đi!"
Lăng Vu Đề đã nhìn ra, lúc này Dung Tư Kỳ còn chưa có hắc hóa.
"Chị Tư Kỳ, chị có biết tại sao anh hai lại muốn hủy bỏ hôn ước với chị không?" Lăng Vu Đề hỏi.
Bởi vì kịch bản mà Lăng Vu Đề tiếp thu cũng không có nhắc tới khi Lăng Văn Dục đi tìm Dung Tư Kỳ hủy bỏ hôn ước đã nói cái gì, cho nên Lăng Vu Đề cũng không biết.
Sắc mặt Dung Tư Kỳ còn khó coi hơn so vừa rồi một chút: "Biết, anh ấy nói, anh ấy vẫn luôn coi chị thành em gái. Anh ấy nói, anh ấy thích người khác......"
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, giống như cô suy đoán vậy.
Chỉ là, vì sao khi những người đàn ông kia cự tuyệt người khác, đều nói là "Anh vẫn luôn coi em như em gái"?!
Cút cmn câu coi thành em gái giùm! Em gái có thể cưới không?!
Lúc trước không phải vẫn luôn tính toán về sau sẽ kết hôn với Dung Tư Kỳ sao?!
Hiện giờ lại nói là em gái!
Lăng Vu Đề trợn trắng mắt: "Anh hai thật quá đáng lắm! Nhưng chẳng sao hết, chị Tư Kỳ tốt như vậy, nhất định có thể tìm được một người đàn ông còn tốt hơn anh hai!"
Nói, Lăng Vu Đề đưa tay nắm lấy tay Dung Tư Kỳ.
Đôi mắt Dung Tư Kỳ hơi đỏ lên, cô ấy miễn cưỡng cười cười với Lăng Vu Đề: "À thì, An Bối Hi...... Hình như lúc trước các em có đóng phim chung đúng không? Cô ấy là người như thế nào?"
Thấy trong ánh mắt của Dung Tư Kỳ chỉ là tò mò, cũng không có ác ý đối với An Bối Hi.
Lăng Vu Đề biết, Dung Tư Kỳ chỉ là tò mò, rốt cuộc một cô gái như thế nào mới có thể làm Lăng Văn Dục yêu!?
Thực ra Lăng Vu Đề muốn nói An Bối Hi tốt, chỉ là lời nói đến bên miệng lại thay đổi thành: "Vâng vâng dạ dạ, hơi lớn tiếng một chút thì cô ta ra cái vẻ sắp rớt nước mắt ấy. Giống như ai cũng bắt nạt cô ta không bằng! Cũng không biết sao anh hai lại thích cái loại hình này nữa!"
Kỳ thật An Bối Hi cũng không phải làm cho người ta ghét, nhưng cái tính cách này, thật sự là......
Nói xong, Lăng Vu Đề lại tiếp lời: "Chị Tư Kỳ, nếu anh hai không có ánh mắt như vậy, vậy kệ anh ấy đi. Về sau chị tìm một người còn ưu tú hơn anh ấy, làm anh ấy tức chết!"
Lăng Vu Đề nói vậy làm trong lòng Dung Tư Kỳ thoải mái đôi chút.
Phải, là Lăng Văn Dục không có ánh mắt, mới có thể coi trọng bông hoa trong lồng kính, phải dựa vào người khác mới có thể sống sót.
Cô không có như vậy, cô là thiên kim của Dung thị!
Lăng Văn Dục có mắt mà không biết nhìn, anh ấy sẽ hối hận!
Nghĩ như vậy, trên mặt Dung Tư Kỳ rốt cuộc cũng có một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Cô vốn dĩ không phải một người cực đoan, trong cốt truyện, sở dĩ Dung Tư Kỳ sẽ hắc hóa, chủ yếu là bởi vì cô ấy tò mò một cô gái có thể làm Lăng Văn Dục yêu rốt cuộc là cái dạng người gì.
Vì thế cô ấy liền đi phim trường tìm An Bối Hi, vừa lúc Lăng Văn Dục cũng ở đó.
Lúc ấy Lăng Văn Dục cho rằng anh ta đã nói rõ ràng minh bạch với Dung Tư Kỳ rồi, cho nên anh ta cũng không kiêng dè mà show ân ái với An Bối Hi ở trước mặt Dung Tư Kỳ.
Chưa từng có gặp một Lăng Văn Dục tốt với ai ngoại trừ Lăng Vu Đề như thế, trước kia thì Dung Tư Kỳ cho rằng Lăng Văn Dục có tính cách như vậy, anh ta đều nho nhã lễ độ với tất cả mọi người.
Chỉ là ở An Bối Hi, Dung Tư Kỳ lại thấy được một Lăng Văn Dục khác.
Anh ta khi thì vô lại, khi thì chơi lưu manh giả đáng thương, ánh mắt khi nhìn An Bối Hi vĩnh viễn đều tràn ngập tình yêu.
Như vậy đã đánh sâu vào lòng Dung Tư Kỳ rồi.
Cô ấy không hiểu, dựa vào cái gì mà một cô gái như An Bối Hi lại có được tình yêu của Lăng Văn Dục.
Mà cô đây, trả giá nhiều cảm tình như vậy, đợi chờ nhiều năm như vậy!
Có được lại là cự tuyệt!?
Vì thế, Dung Tư Kỳ liền hắc hóa.
Mà hiện tại, có Lăng Vu Đề khuyên nhủ Dung Tư Kỳ.
Cô cũng không phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, người khác nếu không cần cô, như vậy cô không cần tự tìm mất mặt.
Tuy lòng cô vẫn sẽ khổ sở, nhưng Dung Tư Kỳ đã nghĩ thông suốt.