So với một tuần trước thì cô gầy đi rất nhiều, bởi vì hôn mê không thể ăn cơm cho nên cô đang phải truyền dịch dinh dưỡng.
Nếu không phải sắc mặt cô tái nhợt, không hề có huyết sắc thì thật sự sẽ khiến người ta cảm thấy, cô chỉ đang ngủ mà thôi.
"Tiểu Vu, rốt cuộc làm sao vậy?"
Trình Cẩm Nhiên đi đến mép giường, có chút đau lòng nhìn Lăng Vu Đề.
"Bác sĩ nói, không tìm thấy nguyên nhân......"
Trình Cẩm Nhiên giương mắt nhìn Lăng Văn Dục: "Sao lại không tìm ra nguyên nhân?! Một người hôn mê chẳng lẽ là vô duyên vô cớ sao?!"
Ngữ khí của anh có chút kích động, thấy anh để ý đến Lăng Vu Đề như vậy, Lăng Văn Dục lại kinh ngạc đôi chút: "Cậu, yêu em ấy?"
Trình Cẩm Nhiên không có phủ nhận, anh đưa tay nhẹ vỗ về gương mặt Lăng Vu Đề: "Phải, tôi yêu cô ấy! Có phải thực buồn cười hay không, tôi vốn chán ghét cô ấy như vậy, hiện tại, tôi lại yêu cô ấy! Yêu đến mức tình nguyện không cần cả thế giới, chỉ cần cô ấy!"
"Khi tất cả mọi người rời bỏ tôi mà đi, chỉ có cô ấy sẽ ôm tôi, nói với tôi rằng mặc kệ phát sinh sự tình gì, cô ấy cũng sẽ lưu tại bên tôi! Cô ấy tựa ánh mặt trời, khi tôi chìm trong bóng đêm vô tận thì cô ấy đã làm thế giới của tôi sáng bừng!"
Trong ánh mắt Trình Cẩm Nhiên hiện lên hơi nước, nhưng anh đưa lưng về phía Lăng Văn Dục, cho nên Lăng Văn Dục cũng không có nhìn thấy.
Nghe anh nói vậy, Lăng Văn Dục kinh ngạc một chút.
Sau đó anh lại cảm thấy Trình Cẩm Nhiên sẽ yêu Lăng Vu Đề cũng bình thường, ai nói người đã từng thích người đồng giới thì sẽ không thích người khác phái đâu!
Anh cảm thấy vui mừng cho em gái nhà mình, ít nhất những việc mà cô trả giá thì rốt cuộc cũng có được hồi báo!
Hạt giống cô đã gieo xuống, rốt cuộc đã nở hoa rồi!
"Bác sĩ nói, không biết em ấy có thể tỉnh lại hay không."
Trình Cẩm Nhiên cong khóe môi, anh thâm tình nhìn khuôn mặt tinh xảo lại tái nhợt của Lăng Vu Đề.
Anh chậm rãi cúi người, khẽ khàng đặt một nụ hôn trên trán cô, sau đó lại hôn lên trên môi cô một chút.
"Không sao cả, nếu Tiểu Vu ngủ say cả đời, tôi đây liền chiếu cố cô ấy cả cuộc đời!"
Cả cuộc đời!
Ba chữ này nói thì dễ, làm được lại rất khó!
Rất nhiều người luôn sẽ treo cái chữ cả cuộc đời này ở bên miệng, đảo mắt liền vứt đằng sau đầu.
Nhưng đã quen biết với Trình Cẩm Nhiên mười hai năm thì Lăng Văn Dục biết, "cả cuộc đời" của Trình Cẩm Nhiên thì không phải chỉ nói mà thôi!
Lăng Văn Hạ đang đứng ở ngoài cửa cũng hơi giật mình đôi chút, anh không nghĩ rằng Trình Cẩm Nhiên sẽ nói như vậy.
Trước kia anh có gặp Trình Cẩm Nhiên vài lần, lúc đó thì Trình Cẩm Nhiên không có yêu em gái anh, anh có thể nhìn ra được.
Hôm nay Trình Cẩm Nhiên lại bất đồng, trong mắt cậu ta mang theo sự để ý đối với Lăng Vu Đề, anh thấy được, hơn nữa đó là vô cùng, vô cùng để ý!
Lăng Văn Hạ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đối với người đàn ông mà em gái mình yêu sâu đậm này, trước sau anh đều không dám hạ ngoan tâm.
Đúng vậy, không phải không muốn, là không dám!
Anh sợ nếu Trình Cẩm Nhiên có bất trắc gì, sau khi Lăng Vu Đề tỉnh lại thì sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho người anh trai này!
Cho nên, anh không dám!
Anh thở dài một hơi, thôi, nếu Trình Cẩm Nhiên thật sự có thể làm được cái việc cho dù Lăng Vu Đề không tỉnh lại thì cậu ta cũng sẽ chiếu cố em ấy cả đời.
Như vậy, anh sẽ cho phép Trình Cẩm Nhiên ở lại bên cạnh em ấy đi!
Tuy Lăng Vu Đề đang lâm vào hôn mê, nhưng ý thức của cô lại vô cùng thanh tỉnh.
Chủ yếu là bởi vì thân thể này sử dụng dị năng thôi miên, cho nên tiêu hao quá mức.
Thế cho nên cô đã hôn mê một tuần mà cũng không có khôi phục lại!
Một tuần này, người ta nói mỗi một câu bên người cô thì kỳ thật, cô đều có thể nghe được rành mạch.
Mà lời vừa nãy của Trình Cẩm Nhiên, đương nhiên cô cũng có thể nghe rõ!
Độ hảo cảm của Trình Cẩm Nhiên đã lên tới 95 điểm vào hai ngày trước, mà ngay khi nãy, độ hảo cảm của anh lại tăng thêm ba điểm nữa.
Hiện tại còn kém hai điểm hảo cảm, chỉ cần hai điểm thì cô liền hoàn thành cái nhiệm vụ công lược này!
Lăng Vu Đề muốn tỉnh lại nhưng vẫn không thể khống chế thân thể này, nên cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ một chút --
Từ khi Trình Cẩm Nhiên biết Lăng Vu Đề hôn mê, liền trực tiếp dọn tới Lăng gia.
Lăng Văn Hạ an bài cho Trình Cẩm Nhiên một phòng ở bên cạnh phòng Lăng Vu Đề, khi không có việc gì thì Trình Cẩm Nhiên vẫn luôn ở trong phòng Lăng Vu Đề.
Anh cũng không làm gì khác, biết Lăng Vu Đề ngẫu nhiên thích xem ít tiểu thuyết, anh liền tìm một ít tiểu thuyết đang tương đối nổi rồi đọc cho cô nghe.
Đối với hành động của Trình Cẩm Nhiên, Lăng Vu Đề nói không cảm động là giả.
Chẳng qua, trong lòng cô còn đổ một hơi không thông đấy, chờ cô có thể tỉnh lại thì...
Hừ hừ --
Lăng Vu Đề hôn mê đã nửa tháng, ngày hôm nay, rốt cuộc cô đã cảm thấy được mình có thể khống chế thân thể.
Đầu tiên thì cô giật giật ngón tay, sau đó mới run run lông mi, chậm rãi mở to mắt.
Vừa lúc nắng mới lên, Trình Cẩm Nhiên kéo bức màn ra để Lăng Vu Đề phơi phơi nắng.
Cho nên Lăng Vu Đề vừa mở mắt ra, thì đã cảm thấy hơi chói mắt, lại có chút ấm áp của ánh nắng.
Một hồi lâu thì cô mới thích ứng được với những tia nắng sáng ngời này.
Cô nghiêng đầu đánh giá phòng mình một chút, ngoại trừ chính cô thì không có người nào khác trong phòng.
Hôm nay Lăng Vu Đề không có truyền dịch dinh dưỡng, cô chống thân mình muốn ngồi dậy.
Nhưng bởi vì đã ngủ nửa tháng, nên hiện tại cô căn bản không có sức gì cả.
Lăng Vu Đề thử vài lần đều không ngồi dậy nổi, cô nhụt chí từ bỏ.
Vừa lúc này thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, sau đó chính là tiếng bước chân.
Ngay sau đó, cô thấy được Trình Cẩm Nhiên đang đi về phía mình.
Nửa tháng không gặp, thế nhưng Lăng Vu Đề cảm thấy hết sức tưởng niệm.
Rõ ràng hơn một tuần tới nay, ngày nào thì Trình Cẩm Nhiên cũng sẽ nói chuyện ở bên tai cô.
Rõ ràng trước kia bọn họ cũng từng có một hai tháng không gặp mặt, nhưng cảm giác lần này lại phá lệ mãnh liệt!
Người đã nằm trên giường, nhắm nghiền hai mắt được nửa tháng, bây giờ lại mở to mắt nhìn chính mình, trong lúc nhất thời thì Trình Cẩm Nhiên không có phản ứng lại được.
Anh chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, không có rời đi, cũng không có tới gần.
Thật lâu sau, quả thực Lăng Vu Đề đã có chút không kiên nhẫn, mới mở lời: "Cẩm Nhiên, anh, sao lại ở chỗ này?"
Giọng nói của Lăng Vu Đề gọi hồn Trình Cẩm Nhiên về thành công, nét mặt ngỡ ngàng ban đầu liền biến thành tươi cười, anh bước nhanh đến bên giường Lăng Vu Đề.
"Cẩm......"
Lăng Vu Đề còn chưa có nói xong thì đã bị Trình Cẩm Nhiên ôm vào trong ngực.
Cái ôm của anh thực ấm áp, so với bất luận cái ôm nào ở lúc trước thì cũng đều ấm hơn!
Là bởi vì, hiện tại anh yêu cô sao?
"Tiểu Vu, rốt cuộc em cũng tỉnh!"
Trình Cẩm Nhiên nói hơi run rẩy, anh đã làm tốt quyết định phải chiếu cố Lăng Vu Đề cả đời, anh lại không hề chuẩn bị kịp tâm lý khi Lăng Vu Đề tỉnh lại.
Thế nhưng, cám ơn trời đất!
"Ừ, em tỉnh rồi." Lăng Vu Đề thanh âm thực nhẹ.
Nghe thấy giọng nói của Lăng Vu Đề, Trình Cẩm Nhiên buông cánh tay đang ôm chặt cô ra, thay vào đó là nâng lấy mặt cô: "Cảm ơn vì em có thể tỉnh lại!"
Nhìn nét tiều tụy không thể che giấu trên gương mặt tuấn tú tinh xảo của Trình Cẩm Nhiên, Lăng Vu Đề biết, trong khoảng thời gian này thì anh hẳn đã không có ngủ ngon giấc.
Cô cong môi cười với Trình Cẩm Nhiên, sau đó hỏi: "Anh cả với anh hai em đâu?"
"Anh cả đi công ty, anh hai dẫn chị dâu đi tản bộ rồi."
Aya: Mai phải làm bài tập sml, tranh thủ nào. Đây là cho ngày mai nha~~~