Thế rồi, Lăng Vu Đề đi theo Vũ Trúc ra khỏi cái sân mà cô đã ở nửa tháng qua.
Cô theo Vũ Trúc đi qua một cái cổng thì đến một cái hoa viên.Sau đó lại đi qua một cái cổng nữa, lúc này mới thấy một cái sân đề là "Thanh Cư".
Thanh Cư?!
Lăng Vu Đề đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn hai chữ kia.
Vì sao cô lại cảm thấy cái tên này hơi quen quen?
Cô đã gặp qua ở đâu sao?
Lăng Vu Đề còn chưa nhớ ra thì Vũ Trúc đi trước đã ngừng lại, quay lại hỏi cô: "Cô nương, mau đi thôi! Đừng để chủ tử chờ lâu!"
"A? À, được được!"
Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, nói không chừng là cô nhớ nhầm! Thu lại tâm tư, Lăng Vu Đề bước vào "Thanh Cư".
Vừa vào bên trong thì cô đã nhìn thấy hàng trúc trong viện. Trừ con đường lót đá cuội rộng khoảng hai mét thì hai bên đường đi đều trồng đầy trúc.
Mấy cây trúc này cao khoảng chừng 4-5m, được chăm sóc rất tốt. Thoạt nhìn rất xinh đẹp!
Nhưng mà, nhiều trúc như vậy thì hẳn là nên gọi là "Trúc cư" hơn là "Thanh cư".
Lăng Vu Đề hơi rũ mắt, che giấu ý cười trong mắt mình. Lúc này cô đang mang khăn che mặt, có cười cũng không ai biết. Nhưng ý cười trong ánh mắt thì lại không giấu được.
Cô theo Vũ Trúc xuyên qua con đường toàn trúc, thì thấy một toà lâu hai tầng. Vũ Trúc đứng yên: "Chủ tử đang chờ người ở trên lầu hai, cô nương vào đi."
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì thấy Vũ Trúc không có tính đi vào cùng mình, cô nuốt nuốt nước miếng, sau đó mới gật đầu: "Được."
Cô cất bước đi vào nhà, lầu một rất gọn gàng, ngoại trừ mấy bức tranh thủy mặc treo trên tường cùng một số vật trang trí bằng sứ thì cũng không có gì khác. Lăng Vu Đề liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái thang.
Do dự một chút, thậm chí Lăng Vu Đề còn suy nghĩ rằng có phải ân nhân cứu mạng của cô có cùng tuổi với mẫu thân hay không? Là nam hay nữ?
Được rồi, nếu tò mò như vậy thì cô phải tự mình đi tìm đáp án thôi.
Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề bước lên lầu. Lên đến lầu hai, đầu tiên cô nhìn thấy một cái sảnh. Trong sảnh có đốt một cái bếp lò nhỏ, gần cửa sổ có kê một cái ghế quý phi. Có một nam nhân khoác một cái áo choàng màu đỏ đang tựa trên ghế.
Không giống như trong tưởng tượng của Lăng Vu Đề, hắn không có bằng tuổi với mẫu thân cô. Hắn rất trẻ, tuy chỉ nhìn nghiêng một bên mặt, nhưng lại không khó nhìn ra rằng hắn chỉ nhiều lắm là đôi mươi.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn thẻ tre trên tay mình. Tóc dài chỉ dùng một sợi lụa cố định, rõ ràng phải có vẻ lôi thôi nhưng khi hắn mặc như vậy thì lại làm người khác thấy thoải mái.
Nhìn nghiêng thôi mà Lăng Vu Đề đã thấy được ngũ quan hắn rất tinh xảo. Làn da trắng nõn, thậm chí có thể nói là tái nhợt. Môi cũng rất nhợt nhạt, chỉ có chút hồng sắc.
"Khụ.."
Nam nhân nắm tay để ngay miệng ho khan một tiếng, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề bị hắn nhìn đến sửng sốt, vốn dĩ cô muốn mở miệng chào hỏi mà trong nhất thời không biết nói gì.
Nam tử này nhìn chính diện còn đẹp hơn nhìn một bên, tinh xảo đến mức mỗi một chi tiết đều rất đẹp!
Lăng Vu Đề rất sửng sốt, không phải vì gương mặt kia, mà là vì đôi mắt hắn.
Đôi mắt phượng, khóe mắt hơi giương lên, lông mi lại rất nhiều làm cho đối mắt hắn sáng ngời giống như hai viên hắc diệu thạch.
Thật là đẹp!
Ánh mắt hắn thật lạnh nhạt, lại có cảm giác tự cao tự đại, lại thêm cảm giác không vướng bụi trần.
"Lại đây ngồi đi."
Nam nhân mở miệng nói, giọng hắn rất thanh lãnh, nghe lời hắn nói thì có cảm giác như mình đang ở trong gió lạnh.
Hắn đưa tay chỉ chỉ cái ghế dựa bên cạnh, Lăng Vu Đề đáp một tiếng, sau đó liền đi đến.
Vừa mới ngồi xuống nàng đột nhiên nhớ tới gì đó rồi trừng mắt nhìn nam tử trước mặt.
Trời tháng sáu tuy không nóng nhưng cũng không cần phải đốt bếp lò chứ! Hơn nữa nam tử này không chỉ đốt lò mà còn mặc một chiếc áo choàng.
Trong cốt truyện, người ăn mặc như vậy thì cũng chỉ có một người thôi.
Đó chính là, Đoan Mộc Thanh Duyệt!
Nam phụ Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng chính là đối tượng công lược của cô.
Thì ra ân nhân cứu mạng của nàng chính là Đoan Mộc Thanh Duyệt đó!
Ôi trời đất ơi!
Đây gọi là gì? Chính là duyên phận!
Đây gọi là đi mòn giày sắt cũng không thấy, đến khi có được thì chẳng tốn công! Lăng Vu Đề kìm nén vui sướng, đứng lên bên cạnh Đoan Mộc Thanh Duyệt rồi cúi người: "Đa tạ ân cứu mạng của Tả tướng!"
Đúng vậy, là Tả tướng!
Ba năm trước, lúc Tân đế đăng cơ, lúc ấy Đoan Mộc Thanh Duyệt mới mười bảy mà từ môn khách nhảy lên thành Tả tướng, quyền uy dưới một người trên vạn người.
Mà hiện tại Đoan Mộc Thanh Duyệt hai mươi tuổi, không chỉ là đại hồng nhân bên cạnh hoàng đế, mà còn là đại "gian thần" người người trong triều đình đều phải kiêng kị.
Phụ thân của nguyên thân, cũng chính là phụ thân của Lăng Mộ Lam là Lăng Thư Kiệt. Ông ta vẫn luôn cúc cung tận tụy theo tiên đế hai mươi năm nên mới lên được chức nhất phẩm Hữu tướng.
Có lời đồn rằng, Đoan Mộc Thanh Duyệt từng là nam sủng của tân đế, mà tân đế thấy không có danh phận nào cho hắn nên phong hắn làm nhất phẩm Tả tướng.
Nhưng người ta không kiêng kị hắn vì được tân đế nhìn trúng, mà vì thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn của Đoạn Mộc Thanh Duyệt.
Nếu như có triều thần nào mà tân đế không đối phó được thì hắn sẽ ra mặt mà "rửa sạch".
Thủ đoạn hắn cao minh đến nỗi khiến người ta biết rõ là hắn làm, nhưng không thể nào tìm ra nhược điểm của hắn.
Triều thân kiêng kị Đoạn Mộc Thanh Duyệt vì sợ hắn sẽ phóng mắt tới mình vào một ngày nào đó.
Nhưng may mắn là có tin đồn rằng Đoạn Mộc Thanh Duyệt không sống quá hai mươi lăm tuổi.
Hiện giờ Đoạn Mộc Thanh Duyệt đã hai mươi tuổi rồi. Còn có năm năm nữa thôi.
Bọn họ chỉ có thể an ủi bản thân rằng mình có mạng lớn hơn hắn một chút.
Trong cốt truyện thì Đoạn Mộc Thanh Duyệt chỉ sống đến 25 tuổi.
Chỉ là khi hắn sắp chết thì cũng đã biến Đại Diễn quốc thành một bãi nước đục!
Lại nói tiếp, Đoan Mộc Thanh Duyệt là nam phụ mà cũng không có tình cảm bao nhiêu với Lăng Mộ Lam cả.
Cô lại là một nữ tử bị hủy dung mạo thì công lược Đoan Mộc Thanh Duyệt lãnh tâm lãnh tình thế nào đây?!
"Khụ khụ......"
Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn Lăng Vu Đề, lại ngăn không được mà ho khan vài tiếng.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Lăng Vu Đề đi đến bếp lò bên cạnh rồi lấy một ấm nước đặt cạnh mép lò, sau đó rót một chén nước giúp Đoan Mộc Thanh Duyệt.
"Tả tướng, uống chén nước nhuận hầu đi."
Đoan Mộc Thanh Duyệt giương mắt nhìn cô nhưng không có đưa tay nhận lấy cái ly trong tay Lăng Vu Đề.
Hắn cúi đầu tiếp tục nhìn thẻ tre, mở miệng: "Nghe nói, ngươi muốn gặp ta?"
Lăng Vu Đề nhìn ly nước nóng trong tay chính mình.