Cô âm thầm bĩu môi, sau đó tỉnh rụi đặt cái ly lên trên bàn nhỏ.
"Đúng vậy, vẫn luôn muốn gặp mặt cảm tạ ân nhân ngày đó đã cứu Vu Đề! Chỉ là không nghĩ tới, người cứu Vu Đề, thế nhưng là Tả tướng ngài!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt kéo kéo khóe môi: "Chỉ là trả lại một ân tình của mẫu thân ngươi vào mười năm trước thôi, nếu ngươi phải về phủ Hữu tướng, ta liền sai người đưa ngươi trở về. Nếu không muốn trở về, tả tướng phủ cũng không đến nỗi không nuôi nổi một miệng ăn, chỉ cần ngươi an phận thủ thường."
An phận thủ thường, đây mới là điều Đoan Mộc Thanh Duyệt muốn nói!
Có lẽ, hắn biết tính cách của nguyên thân là dạng người không biết an phận thủ thường đi!
Lăng Vu Đề gật đầu: "Đa tạ Tả tướng thu nhận giúp đỡ! Tả tướng xin cứ yên tâm, trải qua một hồi giáo huấn này, Vu Đề đã nhìn thấu rất nhiều."
Cô cũng không thể để Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn ra cô có tâm tư gì với hắn đâu đấy!
Bằng không bị đuổi đi thì làm sao?!
Cho nên, hiện tại cô nhất định phải "an phận thủ thường"!
Lăng Vu Đề vừa nói xong thì đã cảm ứng được Đoan Mộc Thanh Duyệt cho cô thêm năm điểm hảo cảm.
Đúng vậy, chỉ năm điểm!
Khụ ~ được rồi, có còn hơn không!
"Nếu không có việc gì, ngươi về viện của mình đi."
"Vâng."
Trước khi đi, Lăng Vu Đề lại hành lễ với Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó mới rời đi.
Ra lầu các thì Vũ Trúc lập tức lên đón."Cô nương."
Lăng Vu Đề ừ một tiếng: "Trở về đi."
Nói xong, cô liền cất bước đi thẳng một lối rời khỏi.
Trở lại viện mà cô ở nửa tháng qua, Lăng Vu Đề mới tháo khăn che mặt xuống, chống cằm nhìn Vũ Trúc: "Vũ Trúc, sao ngươi không nói trước chủ tử nhà ngươi chính là Tả tướng?"
Vũ Trúc đang thêu hoa ngẩng đầu lên: "Cô nương cũng không hỏi chủ tử là ai mà!"
Thôi được rồi...... Xác thật là cô không có hỏi......
Nghĩ đến Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Vu Đề hơi cau mày lại.
Dựa theo trong cốt truyện mà nói, thân thể Đoan Mộc Thanh Duyệt không có cách nào khỏi hẳn được.
Năm hai mươi lăm tuổi thì hắn hẳn phải chết!
Hiện tại Đoan Mộc Thanh Duyệt đã hai mươi tuổi, không, cũng sắp hai mươi mốt tuổi.
Nói cách khác, Đoan Mộc Thanh Duyệt còn có hơn bốn năm để sống thôi.
Mà cô, cũng chỉ có hơn bốn năm để xoát độ hảo cảm của Đoan Mộc Thanh Duyệt!
Anh anh anh ~ vì sao cô không có chút lòng tin nào thế này?!
Chỉ là nghĩ tới việc Đoan Mộc Thanh Duyệt nói cô phải "an phận thủ thường" chắc là ám chỉ cô không được có tâm tư không nên có gì đó đi!
Không có phương hướng công lược, Lăng Vu Đề thật phiền não!
Thật sự là không thể nghĩ ra cách nào để công lược Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Vu Đề cũng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
May mắn chính là, thời gian Đoan Mộc Thanh Duyệt thích Lăng Mộ Lam còn tới hơn một năm nữa mới tới.
Cho nên Lăng Vu Đề không cần lo lắng Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ thích Lăng Mộ Lam.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ cốt truyện vì có cô mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên, hiện tại, cô phải thời thời khắc khắc chú ý đến Đoan Mộc Thanh Duyệt mới được!
Cứ như vậy, Lăng Vu Đề "an tâm" ở lại phủ Tả tướng.
Mỗi ngày, cô không có việc gì làm thì thích đi dạo trong phủ.
Hạ nhân trong phủ Tả tướng không nhiều lắm, nên thấy rất quạnh quẽ.
Lăng Vu Đề xem xét từ trên xuống dưới trong phủ, thấy ngoại trừ cô cùng Vũ Trúc là nữ tử ra thì không có một nữ tử nào khác!
Trách không được bên ngoài có những lời đồn rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt là đoạn tụ, cũng bởi vậy mà càng thêm tin tưởng hắn dựa vào việc bò lên trên giường tân đế, nên mới có được vị trí này.
Kỳ thật Lăng Vu Đề biết, việc Đoan Mộc Thanh Duyệt trở thành Tả tướng hoàn toàn là do hắn trù tính!
Đoan Mộc Thanh Duyệt không phải đoạn tụ!
Chỉ là, hắn sẽ không lãng phí miệng lưỡi để giải thích đâu!
Thế nhân thấy hắn thế nào thì có quan hệ gì với hắn đâu?!
Lăng Vu Đề thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt vẫn rất đáng thương!
Người đẹp như vậy, thế nhưng sinh mệnh chỉ có hai mươi lăm năm!
Cô cũng thấy thương mình, nếu hơn bốn năm mà không thể xoát được đủ độ hảo cảm, như vậy cô phải làm sao?
Là trực tiếp thất bại sao?
Đảo mắt, đã là tháng bảy rồi.
Thời tiết lúc này hơi nóng bức đôi chút, cũng may Lăng Vu Đề cũng không cần làm gì.
Cổ đại không có gì để tiêu khiển, Lăng Vu Đề cũng chỉ có thể đi dạo tới lui trong phủ.
Cô tính toán qua mấy ngày nữa lại đi tìm Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Như vậy, cũng có một cái cớ gặp lại hắn ~
Hôm nay sau khi dùng bữa tối xong, Lăng Vu Đề liền đi dạo trong hoa viên.
Thời tiết giờ khá nóng, trừ lúc đi dạo thì còn lại cơ bản cô đều ở trong phòng.
Bởi vì thật sự quá nóng, cho nên bây giờ Lăng Vu Đề cũng không mang khăn che mặt.
Dù sao người đã như vậy, có che, cũng không thể lấp liếm được sự thật!
Nếu che giấu không được thì cứ thản nhiên đối mặt đi!
Ngay từ đầu, những hạ nhân trong phủ với số lượng không nhiều lắm khi nhìn thấy mặt Lăng Vu Đề đều sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên.
Một thời gian lâu sâu, bọn họ cũng quen luôn.
Mỗi lần thấy Lăng Vu Đề thì sẽ tự giác mang theo một loại cảm giác đồng tình.
Lăng Vu Đề cũng không ngại việc người khác đồng tình cô, chính cô cũng cảm thấy mình rất đáng để đồng tình!
Một gương mặt khuynh quốc khuynh thành giờ lại không còn nữa! Rất đáng tiếc đấy!
Lăng Vu Đề hơi rũ đầu, đi ở trên đường đá cuội.
Cô đi rất chậm, từng bước một.
Nghe nói dẫm đá cuội làm lòng bàn chân được mát xa, tốt cho thân thể......
Quản nó có tốt hay không, cô chỉ dùng để giết thời gian mà thôi!
Bởi vì lúc này trên đường đi hầu như không có người, cho nên Lăng Vu Đề cũng không có xem đường.
Cô vừa đi, vừa nghiên cứu cốt truyện.
Nam chủ của thế giới tiểu thuyết này cũng không phải tân đế, mà là đệ đệ ruột của tân đế: Hướng Dĩ Thần.
Đương kim Vệ vương Hướng Dĩ Thần, năm nay hai mươi ba tuổi, so với tân đế thì nhỏ hơn ba tuổi.
Hai huynh đệ vẫn luôn cảm tình rất tốt, tân đế đăng cơ thì cũng có Hướng Dĩ Thần phụ trợ.
Chẳng qua, lòng nghi kị của đế vương quả thực rất nặng.
Hướng Dĩ Thần có năng lực bất phàm, ở trong nước cực kỳ được lòng dân!
Tân đế đăng cơ ba năm, nhưng cơ hồ thì những bá tánh kia chỉ biết Vệ vương, không biết đương kim thánh thượng!
Dần dần, giữa tân đế cùng Hướng Dĩ Thần xuất hiện ngăn cách.
À...... Đại khái lại qua mấy tháng, sau hội săn thú mùa đông thì tân đế sẽ dần thu hồi binh quyền trong tay Hướng Dĩ Thần.
Ngay từ lúc đầu, Hướng Dĩ Thần vốn không thèm để ý binh quyền địa vị, hắn để ý đến huynh đệ tình nghĩa.
Cho nên tân đế muốn thu hồi binh quyền, vậy hắn liền ngoan ngoãn nộp lên!
Sau này tân đế cùng Hướng Dĩ Thần trở mặt thành thù, nguyên nhân gây ra chính là do nữ chủ Lăng Mộ Lam!
Sau khi Lăng Mộ Lam trọng sinh thì tâm cơ nàng trở nên thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, gặp chuyện lại bình tĩnh, khác biệt với nữ tử trong chốn khuê phòng.
Có lẽ là vì khí chất của nàng, có lẽ là vì phong cách hành sự, nên nàng đã hấp dẫn Hướng Dĩ Thần cùng tân đế.
Tân đế khăng khăng muốn nạp Lăng Mộ Lam làm phi, mà Lăng Mộ Lam lại tình cờ gặp gỡ Hướng Dĩ Thần trong hội săn thú mùa đông nên hai người tình đầu ý hợp.
Aya: mệt mỏi hết sức. Mai lại mặc áo dài. Why????? Muốn khóc quá~