Vì muốn chiếm được Lăng Mộ Lam nên tân đế giao cho Hướng Dĩ Thần một nhiệm vụ đi biên quan tiêu diệt nghịch đảng.
Lăng Mộ Lam trọng sinh một đời, cứ việc nàng có đầu óc nhưng lại không có giá trị vũ lực!
Vì thế, nàng bị tân đế cường bạo.
Sau khi Hướng Dĩ Thần trở về thì Lăng Mộ Lam đã vào hậu cung của tân đế rồi.
Câu "trùng quan nổi giận vì hồng nhan" chính là để chỉ Hướng Dĩ Thần đi.
Từ đó về sau, Hướng Dĩ Thần bắt đầu mưu đồ bí mật tạo phản.
Có nữ chủ làm nội ứng, đương nhiên Hướng Dĩ Thần tiến hành còn tính là thuận lợi.
Chỉ là thường thường, sẽ gặp phải sự cản trở từ phía Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Phía trước đã nói rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt sắp chết, nhưng hắn vẫn biến Đại Diễn quốc thành một bãi nước đục.
Hắn không có mục đích nào khác, chỉ là muốn khiến hoàng thất Đại Diễn không được an bình thôi!
Nói tới đây, mọi người sẽ đoán được chắc rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt có thâm cừu đại hận với hoàng thất Đại Diễn!
Đó là bởi vì......
"Ai nha --"
Vì Lăng Vu Đề mải suy nghĩ nên quơ chân không đứng vững, vấp phải một cái chân.
May mà cô không có té ngã, bởi vì chủ nhân của đôi chân kia ôm lấy cô.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lăng Vu Đề ngẩng đầu, một nam tử ăn mặc áo gấm màu trúc xanh, diện mạo thanh tú đang quan tâm nhìn cô.
Đôi mắt y rất thanh triệt, hiện tại trời còn rất sáng trong, cô có thể nhìn thấy dung nhan xấu xí lúc này của mình phản chiếu qua đôi mắt y!
Lăng Vu Đề đột nhiên cúi đầu, đẩy nam tử kia ra.
"Ta không có việc gì, cảm ơn công tử!"
"Cô nương không có việc gì thì tốt, tại hạ Hoa Giác, bái kiến cô nương!"
Hoa Giác lui ra phía sau hai bước, sau đó chắp tay khom khom lưng với Lăng Vu Đề.
Hoa Giác?
Là Hoa Giác mà cốt truyện cũng không có đề cập đến vài lần, biết y thuật, lại có danh xưng thần y sao?
À, nói vậy thì vị Hoa tiên sinh theo lời Vũ Trúc, chính là Hoa Giác!
Nghĩ đến thương tích của mình là do Hoa Giác chữa khỏi, Lăng Vu Đề thực sự cảm kích y từ tận đáy lòng.
Vặn vặn cổ chân đã không còn quá đau, Lăng Vu Đề buông tay, hành lễ với Hoa Giác: "Vu Đề, đa tạ ân trị liệu của Hoa tiên sinh!"
"Cô nương không cần đa lễ, người làm nghề y, chữa trị cho người khác vốn chính là bổn phận của Hoa Giác!"
Lăng Vu Đề đứng dậy, giương mắt liếc nhìn Hoa Giác một cái.
Diện mạo y cũng không quá tuấn lãng mà chỉ có thể xem như thanh tú, thế nhưng y lại rất có khí chất, trên người y mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Bề ngoài y ba mươi tuổi, có khả năng vì thường xuyên thức đêm, thế nên dưới đôi mắt sáng ngời kia có quầng thâm nhợt nhạt, làm cho y thoạt nhìn cũng không xem như đặc biệt trẻ trung.
Ánh mắt Hoa Giác nhìn cô không có bất luận kỳ thị nào, như là đang nhìn người thường mà thôi.
Không có đồng tình, không có chán ghét, không có sợ hãi!
Như vậy rất tốt, Lăng Vu Đề thật vui vẻ!
Cô ở phủ Tả tướng đã một tháng, nhưng trước giờ không có gặp Hoa Giác lần nào cả.
Thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi của y, chắc là vừa mới từ bên ngoài trở về phủ đúng chứ!
Lăng Vu Đề cười cười với Hoa Giác: "Vu Đề không quấy rầy Hoa tiên sinh nữa!"
Hoa Giác gật đầu: "Hoa Giác cáo từ!"
Lăng Vu Đề đứng ở tại chỗ, nhìn Hoa Giác đến "Thanh cư" của Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Rất lâu sau, Lăng Vu Đề mới xoay xoay cổ chân, trở về trong viện của mình.
-- Thanh cư.
Đoan Mộc Thanh duyệt nằm ở trên giường, Hoa Giác ngồi quỳ ở mép giường bắt mạch cho hắn --
Sau một lát, hoa giác mới thu tay lại, sau đó y kéo chăn lại cho Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Đoan Mộc Thanh Duyệt dời người, hơi nhắm mắt lại.
Hoa Giác hơi rũ đầu: "Chủ tử, thời gian gần đây ngài điều dưỡng rất khá, số lần phát bệnh cũng giảm bớt rất nhiều! Lần này thủ hạ đi tới Xương cốc ở phía nam đã tìm được hoa Phượng Vũ, chờ hai ngày nữa thì chế thành thuốc viên cho chủ tử ngài dùng."
"Khụ......"
Đoan Mộc Thanh duyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi qua xem cho Lăng Vu Đề đi, nghe nói gương mặt nàng bị huỷ hoại."
Là nghe nói, bởi vì những ngày qua thì hắn chỉ gặp Lăng Vu Đề có một lần mà thôi, lúc ấy cô mang khăn che mặt nên hắn cũng không có nhìn thấy mặt cô.
Nghe hạ nhân nói, vết sẹo trên mặt cô hơi dọa người.
Tuy hắn không thèm để ý, nhưng có thể chữa được, vậy thì chữa một chút đi.
Trong đầu Hoa Giác hồi tưởng lại việc mới vừa rồi đụng phải Lăng Vu Đề ở trong hoa viên, quả thật vết sẹo trên mặt nàng ấy hơi dọa người.
Tuy rằng so với trước khi trị liệu thì tốt hơn quá nhiều, nhưng vẫn dữ tợn như cũ.
"Ngày mai thuộc hạ liền đi xem cho Lăng cô nương một cái, miệng vết thương trên mặt Lăng cô nương bị người khác rải Thực Nhan tán, không có huỷ hoại đến chỗ khác đã là vạn hạnh. Đến lúc đó, thuộc hạ lại nghĩ cách phối chế một ít thuốc mỡ trừ sẹo......"
Đối với người sử dụng thực nhan tán với Lăng Vu Đề, Hoa Giác chỉ cảm thấy kinh hãi.
Lúc trước nghe nói nhị tiểu thư Lăng gia tri thư đạt lý ôn nhu nhàn thục, vậy mà đại tiểu thư Lăng gia lại ngoan độc như vậy!
Dẫu cho không phải cùng một mẹ sinh ra, cũng không nên hành sự như thế chứ?!
Hoa giác luôn không che dấu ý nghĩ của mình trước mặt Đoan Mộc Thanh Duyệt, cho nên Đoan Mộc Thanh Duyệt chỉ cần liếc mắt nhìn y, thì đã nhìn ra ý nghĩ của y.
Khóe môi hắn nhẹ nhàng dương lên một cái: "Quả thực thì thủ đoạn của Lăng đại tiểu thư có độc ác một ít, sau này nếu có giao thiệp với nàng ta, nên có thêm chút đề phòng mới phải."
Nghe vậy, Hoa Giác gật đầu: "Thuộc hạ đã biết."
"Khụ...... ừ, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Đoan Mộc Thanh Duyệt không mở miệng nữa.
"Thuộc hạ cáo lui!"
Hoa Giác đứng lên, hành lễ với Đoan Mộc Thanh duyệt rồi rời khỏi phòng hắn.
Đoan Mộc Thanh Duyệt trở mình, nắm thật chặt cái chăn trên người.
Tuy thời tiết hiện giờ đã dần ấm lên, ban ngày còn tạm. Nhưng vừa đến buổi tối, hắn vẫn lạnh đến thấu xương.
Mở to mắt, trong mắt hắn vẫn không có một tia cảm xúc nào, chỉ là sâu bên trong, lại là cuồng phong bão tố --
Ngày hôm sau, Lăng Vu Đề ngủ đến khi tự tỉnh lại, mới lười biếng bò dậy khỏi giường.
Trong khoảng thời gian này, thật ra cô sống rất thoải mái. Ăn ngon uống tốt.
Chính là, nhiệm vụ không có bất luận tiến triển gì......
Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô nhìn thẳng vào bản thân mình trong gương.
Ánh mặt trời chiếu vào, vừa lúc chiếu đến trên gương mặt cô.
Qua những vết sẹo xấu xí này, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan vốn tinh xảo.
Cô đưa tay sờ khóe miệng, nơi đó bị đao giày xéo đến mức thay hình đổi dạng.
Vừa mới bắt đầu thì cô còn không quen đôi chút, nhưng thật ra thì hiện tại đã không có gì rồi.
Nếu không sờ không xem mà nói, có lẽ cô sẽ quên mất những dấu vết trên mặt.
Mỗi ngày cô cũng sẽ soi gương vài lần, nhưng bởi vì quá xấu cho nên cô mới muốn xem nhiều, như vậy thì cô có thể quen với ngoại hình hiện tại của chính mình.
Kỳ thực thì sẹo trên mặt cô đã cải thiện rất nhiều, bởi vì cô là hệ thống.
Chỉ là thuốc do Lăng Mộ Lam hạ thật sự quá lợi hại, cho nên những vết sẹo trên mặt cô vẫn ghê người như cũ.
Chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề đưa tay cầm lấy cái lược trên bàn trang điểm để chải đầu cho mình.
Cô vừa chải tóc, vừa phát ngốc.
Thực ra cô không quá nguyện ý đối nghịch với nữ chủ, rốt cuộc thì nữ chủ hận cô, cũng là vì trước khi nữ chủ trọng sinh thì nguyên thân đã làm rất nhiều việc ác độc.
Cho nên, gương mặt này liền tính là trả lại cho nữ chủ đi.