Không đáng kể bĩu môi, nếu Lăng Thư Kiệt cùng Lăng Hoán Đông đều ở bên ngoài xe ngựa, như vậy trong xe ngựa chính là Lăng Mộ Lam, cùng một nữ nhi khác của phủ Hữu tướng - Lăng Mỹ Huyên.
Lăng Mỹ Huyên do Tạ di nương - một quý thiếp của Lăng Thư Kiệt sinh, không chênh lệch nhiều so với Lăng Vu Đề, nhỏ hơn nửa tháng.
Trạch đấu mà ~ Lăng Mộ Lam ngoại trừ Lăng Vu Đề cùng ca ca ruột của nguyên thân, tất nhiên sẽ có kẻ địch mới.
Lăng Mỹ Huyên cùng mẹ của nàng Tạ di nương là được rồi!
Lăng Mộ Lam sẽ bị Hoàng Đế hiện tại cường bạo, cũng bởi vì nàng không để Lăng Mỹ Huyên cùng Tạ di nương ở trong mắt.
Bởi vì khinh địch, cho nên mới bị Lăng Mỹ Huyên hạ dược thành công, bị đưa đến trên giường của Hoàng Đế.
Lăng Vu Đề có ý xấu nghĩ ngợi, nếu như cô có quan hệ tốt với Lăng Mộ Lam, thì cô nhất định sẽ giúp Lăng Mộ Lam vượt qua tai nạn này.
Đáng tiếc, thân phận lần này lại có thể nói là tử địch của nữ chủ đấy!
Đừng nói là cô không muốn giúp, chính là muốn giúp thì Lăng Mộ Lam còn chưa chắc sẽ tin tưởng cô đâu!
Cho nên, cô vẫn không nên quản việc không đâu cho khỏe!
Dời tầm mắt, Lăng Vu Đề dừng trước ký hiệu ở một chiếc xe ngựa một chút.
Chiếc xe ngựa kia...
Ký hiệu trên chiếc xe ngựa là một chữ "Bạc".
Đại Diễn Quốc, xe ngựa có ký hiệu là một chữ "Bạc", cũng chỉ có trượng phu ở kiếp trước của Lăng Mộ Lam, Thế tử Kiến Xương Hầu, Bạc Huấn Đình!
Lăng Vu Đề kế thừa ký ức của nguyên thân ở đời này, cho nên cô cũng không biết cụ thể về việc ở kiếp trước, Lăng Mộ Lam đã làm những gì, làm thế nào?!
Có điều cô biết, nguyên thân cũng giống kiếp trước, trong lòng đã sớm thầm mến Bạc Huấn Đình.
Bạc Huấn Đình năm hai mươi mốt, không chỉ có văn thao võ lược mọi thứ đỉnh cấp, chính là tướng mạo cũng vô cùng tốt!
Ở Đại Diễn quốc, Bạc Huấn Đình cũng là một trong những người được chọn là trượng phu tốt nhất trong lòng những nữ tử khuê phòng!
Tầm mắt thoáng hướng về bên cạnh, liền nhìn thấy Bạc Huấn Đình đang cưỡi ngựa hướng gần về xe ngựa của Lăng Mộ Lam.
Sau khi Lăng Mộ Lam cập kê thì Bạc Huấn Đình để mẫu thân đi cầu hôn, chỉ là lúc đó bị Lăng Mộ Lam nghĩ biện pháp từ chối.
Sau đó, Lăng Mộ Lam tránh được thì tránh, không thể tránh liền đặc biệt lạnh nhạt với Bạc Huấn Đình.
Có câu nói, thứ không chiếm được sẽ mãi là thứ tốt nhất!
Lăng Mộ Lam lạnh nhạt dẫn đến việc Bạc Huấn Đình vốn không có yêu thích bao nhiêu với nàng bắt đầu nảy sinh hứng thú, cuối cùng là yêu nàng!
Ai ~~ nam nhân mà! Có lúc chính là như vậy...
Nhìn cái dáng vẻ tiểu bạch kiểm của Bạc Huấn Đình, Lăng Vu Đề bĩu môi, nguyên thân yêu thích loại hình này nhưng cô cũng không thích!
Nghiêng đầu không nhìn tới Bạc Huấn Đình, vừa muốn tìm bóng người nam chủ Hướng Dĩ Thần một chút.
Trong xe ngựa, Đoan Mộc Thanh Duyệt thả thẻ tre đang cầm trong tay xuống, sau đó nhìn Lăng Vu Đề mắt vẫn đặt ở phía ngoài cửa xe.
Hé miệng, vừa muốn lên tiếng thì yết hầu hắn lại đột nhiên ngứa: "Khụ khụ khụ..."
Lần này hắn ho khan đến mức hơi dữ dội, có xu thế không ngừng được.
Lăng Vu Đề vội vã thả rèm cửa sổ xuống, xoay người cầm lấy ấm nước nóng trên bếp lò, rót một chén nước ấm cho Đoan Mộc Thanh Duyệt nhuận hầu.
Đoan Mộc Thanh Duyệt ho quá dữ dội, tới mức bưng chén trà cũng không nổi.
Sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt mà ho khan một trận, chợt bắt đầu xanh xao.
Biết Đoan Mộc Thanh Duyệt ho khan đặc biệt nghiêm trọng, thế nhưng Lăng Vu Đề không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như thế.
Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề thổi ly nước trà đến mức gần như có thể vào miệng rồi, cô đứng lên đến gần Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó đỡ bờ vai của hắn, đút nước cho hắn uống.
Lúc này Đoan Mộc Thanh Duyệt nào có khí lực đi từ chối cô tới gần, sau khi ngoan ngoãn để Lăng Vu Đề đút một chén nước rồi hắn mới hơi hoãn lại.
Lăng Vu Đề lập tức lui trở về, kéo dài khoảng cách với Đoan Mộc Thanh Duyệt.
"Trời rất là lạnh, Tả tướng, nếu không thì mặc thêm một cái xiêm y được chứ?"
Vừa nãy trong lúc lơ đãng, cô đụng phải tay Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Vu Đề cảm thấy, khối băng cũng chỉ đến như này thôi đúng chứ?!
Đúng là lạnh đến mức có chút thấu xương!
"Khụ... Không cần." Hắn mặc đã quá nhiều rồi!
Huống hồ, hắn không chỉ có cầm bếp lò trong tay, trong xe ngựa cũng có một cái bếp lò.
Được rồi, lão đại đã nói không cần, vậy thì đương nhiên cô cũng sẽ không thể miễn cưỡng!
Cô gật đầu: "Vậy thì Tả tướng uống một viên thuốc trước đi, tính giờ, cũng gần tới lúc rồi."
Hoa Giác chế tác ra thuốc viên, có thể giảm ho an thần, để Đoan Mộc Thanh Duyệt có thể giảm bớt một chút khổ cực.
Chỉ là dược hiệu mặc dù tốt, nhưng hết tác dụng cũng hơi nhanh!
Thế nên qua mỗi một canh giờ thì cần dùng một viên thuốc.
Lăng Vu Đề lại rót một chén nước, sau khi thử nhiệt độ rồi mới lấy từ gói thuốc ra một cái bình sứ màu đỏ.
Bình sứ không quá lớn, bên trong chứa một trăm viên thuốc.
Cô lấy ra một viên thuốc đưa cho Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó đưa thêm chén nước cho hắn.
Đoan Mộc Thanh Duyệt tiếp nhận viên thuốc cùng chén nước, dừng một chút rồi trực tiếp bỏ viên thuốc vào miệng mình ——
Uống thuốc rồi, Đoan Mộc Thanh Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm thật dài một hơi.
Hắn nhắm hờ đôi mắt, Lăng Vu Đề còn tưởng rằng hắn đang ngủ đấy.
Cô đang chuẩn bị nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp thì Đoan Mộc Thanh Duyệt đột nhiên mở miệng.
"Lúc nãy đang nhìn cái gì? Bên Hữu tướng sao?"
Bởi vì vừa ho khan kịch liệt nên giọng Đoan Mộc Thanh Duyệt lúc này hơi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến sự êm tai cùng ý lạnh trong giọng hắn.
Lăng Vu Đề dừng một chút, sau đó gật đầu: "Đúng, là đang xem, bên kia..."
"Ngươi muốn trở về?" Đoan Mộc Thanh Duyệt mở mắt ra, dùng ánh mắt không gợn sóng mà nhìn cô.
Trở về? Đương nhiên không!
"Vu Đề sớm đã nói rằng, sẽ không trở về phủ Hữu tướng! Vu đề, sẽ ở lại bên người Tả tướng cả đời!"
Rõ ràng tương tự như lời thổ lộ tình cảm, Đoan Mộc Thanh Duyệt lại tự động phân loại câu nói này thành biểu hiện lòng trung thành.
Hắn thoả mãn với "lòng trung thành" của Lăng Vu Đề, thế nên hào phóng bỏ thêm năm điểm hảo cảm.
Mà Lăng Vu Đề lại cho rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn thấy "tình ý" trong mắt cô, bị cô cảm động, cho nên mới bỏ thêm năm điểm hảo cảm!
Không thể không nói, đây thực sự là một hiểu lầm đẹp!
"Ừm, đã như vậy, sau này không nên gọi ta là Tả tướng..."
Không gọi Tả tướng?
Vậy thì gọi là gì? Lẽ nào, chẳng lẽ muốn cô trực tiếp gọi tên của hắn?
Vậy cô nên gọi gì mới hay đây? Gọi Thanh Duyệt? A Thanh? A Duyệt?
Ngay khi Lăng Vu Đề đang ngượng ngùng tự mình YY, Đoan Mộc Thanh Duyệt mở miệng tiếp: "Như bọn hắn, gọi ta chủ nhân đi."
Loảng xoảng ——
Gọi, chủ nhân?!
Vậy nên, những thứ cô vừa YY, đều là cô, tưởng bở đó hả?!
Cũng may là Lăng Vu Đề cơ linh, che giấu đi kinh ngạc của mình.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, Lăng Vu Đề biểu hiện ra dáng vẻ rất vinh hạnh rất vui mừng ngạc nhiên: "Vâng, chủ nhân!"
"Ừm."
Đoan Mộc Thanh Duyệt rất hài lòng gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút mới nói nói: "Sau này, ngươi liền đổi tên thành Đoan Mộc thanh Nhã đi."
Lăng Vu Đề: (#‵′) Đã để luân gia gọi ngươi là chủ nhân, ngươi lại đi đổi tên của luân gia?! Cô đi mấy thế giới rồi mà còn chưa đổi tên đâu đấy!
"Đa tạ chủ nhân ban tên cho!" [ Vẻ mặt mừng rỡ ]
Aya: Sắp thi rồi. Thi tới bài 10 mà giờ mới xong bài 3 TvT