Đáng tiếc, càng trắng nõn thì những vết sẹo đan xen trên mặt cô lại càng dữ tợn.
Đây không phải là lần đầu Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn thấy Lăng Vu Đề không có đeo khăn che mặt, nhìn thấy gương mặt của Lăng Vu Đề, hắn cũng không có ghét bỏ.
Chẳng qua là cảm thấy có chút không đẹp mà thôi.
Để Hoa Giác trị liệu cho cô, có thể nói rằng hiệu quả sau khi Hoa Giác đã tận lực trị liệu, cũng không có khỏi hoàn toàn được.
Nói cách khác, những vết tích xấu xí trên gương mặt này, sẽ theo cô cả đời!
Trước kia đúng là cảm thấy không có gì, nhưng có khả năng là bởi vì hiện tại, hắn đã xem Lăng Vu Đề là người mình!
Thế nên đối với kẻ cầm đầu việc phá huỷ dung mạo của Lăng Vu Đề là Lăng Mộ Lam, trong lòng hắn có chút không vui vẻ.
Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Duyệt tối sầm lại, nếu như lần sau có cơ hội, ngay ở trên mặt Lăng Mộ Lam cũng để lại vết tích như vậy đi.
Thuận tiện, làm cho nàng ta cũng thử một lần mùi vị của thực nhan tán đi!
Nữ chủ đại nhân của chúng ta, liền như vậy mà bị Tả tướng đại nhân tự bênh người mình nhìn chằm chằm rồi.
Mà Lăng Vu Đề đang say giấc nào biết chuyện gì...
Xe ngựa lại chạy hai canh giờ nữa thì rốt cục cũng đến hành cung.
Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối thì Lăng Vu Đề cũng không có tỉnh lại, Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng không có gọi cô, tùy ý để cô ngủ.
Mãi đến khi xe ngựa ngừng lại, Đoan Mộc Thanh Duyệt mới lay lay bả vai Lăng Vu Đề, gọi cô dậy.
"A ~ đã tới chưa?"
Lăng Vu Đề dụi dụi mắt.
Đoan Mộc Thanh Duyệt gật đầu: "Ừm, đeo khăn che mặt lên."
"Ồ!" Lăng Vu Đề hơi thanh tỉnh một chút, vừa đeo khăn che mặt, vừa lầm bầm: "Thật nhanh! Ta chỉ ngủ gật một chút mà đã đến hành cung!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt ở một bên cố nén cười, ngủ gật hử? Ngủ gật tới hai canh giờ, thật là hơi nhanh!
Sau khi mang khăn che mặt xong, Lăng Vu Đề đỡ Đoan Mộc Thanh Duyệt xuống xe ngựa.
Hoàng Đế dặn dò, ngồi xe mệt nhọc nên mọi người sẽ nghỉ ngơi ở các viện tử trước, ngày mai bắt đầu hội săn bắn mùa đông.
Đoạn, Lăng Vu Đề liền đỡ Đoan Mộc Thanh Duyệt theo cung nhân dẫn đường đi tới "Hải Đường uyển".
Mới vừa đi tới cửa viện của Hải Đường uyển, cũng không biết là cái vận cứt chó gì?!
Một nhà Hữu tướng vào ở Lan Trúc uyển bên cạnh Hải Đường uyển.
Mà bọn họ lại vừa vặn chạm mặt Lăng Vu Đề!
Lăng Thư Kiệt luôn không ưa Đoan Mộc Thanh Duyệt, thế nên khi nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt thì ông cũng chỉ là nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.
Mà Đoan Mộc Thanh Duyệt càng lạnh nhạt hơn, tâm tình tốt thì "Ừ" một tiếng, tâm tình không tốt, ngay cả cái liếc mắt cũng sẽ không cho người ta.
Đoan Mộc Thanh Duyệt không có nhìn Lăng Thư Kiệt, nhưng lại nghiêng đầu nhìn Lăng Mộ Lam vài lần.
Điều này làm cho Lăng Vu Đề cụp mắt đứng ở một bên có bận tâm đôi chút, dù sao thì thế giới này sẽ bởi vì sự xuất hiện của cô mà dẫn đến thay đổi.
Nếu như, nếu như Đoan Mộc Thanh Duyệt sớm thích Lăng Mộ Lam thì làm sao bây giờ nhỉ?!
Lăng Vu Đề kéo kéo góc áo Đoan Mộc Thanh Duyệt, nhẹ giọng nói rằng: "À ừm, chủ nhân, bên ngoài gió lớn nên chúng ta vào đi thôi..."
Đoan Mộc Thanh Duyệt rũ mắt nhìn cô, sau đó gật đầu: "Ừm."
Lúc này Lăng Vu Đề mới thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định rằng nhất định không thể để cho Đoan Mộc Thanh Duyệt có cơ hội ở chung với Lăng Mộ Lam!
Thực sự cô quá lo lắng đên việc Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ thích Lăng Mộ Lam sớm!
Kỳ thực, Lăng Vu Đề đúng là lo bò trắng răng!
Sở dĩ Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ nhìn Lăng Mộ Lam, chủ yếu là đang nhìn mặt nàng, sau đó nghĩ rằng nên hủy hoại gương mặt kia như thế nào đây...
Hình ảnh máu tanh như thế, cùng với tưởng tượng trong đầu Lăng Vu Đề, hoàn toàn khác nhau!
Thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt đi rồi, Lăng Thư Kiệt cũng nhìn gia quyến của ông một chút: "Đi thôi."
Tạ di nương cùng Lăng Mỹ Huyên nhấc chân đi theo phía sau Lăng Thư Kiệt vào trong Lan Trúc uyển.
Đoan Mộc Thanh Duyệt cùng Lăng Vu Đề mới vừa đi vào Hải Đường uyển, Lăng Mộ Lam xách váy đuổi theo hai người: "Chờ đã!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt nghe tiếng thì dừng bước lại, Lăng Vu Đề nhe răng, nhưng cũng không thể không ngừng lại theo.
Mà mấy người Lăng Thư Kiệt cũng nghe tiếng ngừng lại, đến xem tại sao Lăng Mộ Lam lại đuổi theo Đoan Mộc Thanh Duyệt?
"Lăng đại tiểu thư, chuyện gì?" Đoan Mộc Thanh Duyệt xoay người nhìn Lăng Mộ Lam.
Lăng Mộ Lam cách Đoan Mộc Thanh Duyệt chỉ có khoảng một mét, nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Đoan Mộc Thanh Duyệt ở khoảng cách gần như vậy, đúng là đã khiến Lăng Mộ Lam ngây người trong chốc lát.
Khe khẽ lắc đầu, nàng nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề đứng ở bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt.
"Vị này, Đoan Mộc cô nương có ngoại hình thật sự rất giống với Nhị muội đã mất tích! Không biết, Đoan Mộc cô nương có thể lấy khăn che mặt xuống để Mộ Lam nhìn hay không."
Trong lòng Lăng Vu Đề hơi hồi hộp một chút, xem ra, Lăng Mộ Lam đã hoài nghi cô rồi!
Tóm lại, cô có nên thừa nhận hay không đây?
Sau một khắc, Lăng Vu Đề nhanh trí, câu môi nở nụ cười.
Sau đó cô giương mắt nhìn thẳng Lăng Mộ Lam ——
Nhìn thấy đôi mắt này, càng thêm khẳng định cô chính là Lăng Vu Đề.
"Lăng đại tiểu thư, Thanh Nhã là người của Tả tướng, ngươi muốn nhìn thì ta phải tháo khăn che mặt xuống cho ngươi nhìn hay sao?! Ngươi coi Thanh Nhã là người nào?! Tả tướng là người nào?!"
Cô nói năng có khí phách, giọng điệu mạnh mẽ.
Lăng Mộ Lam kinh ngạc một hồi, giọng nói này không thể nghi ngờ chính là của Lăng Vu Đề rồi!
Nhưng ánh mắt này, khí thế kia, Lăng Vu Đề tuyệt đối không có được!
Một khắc đó, Lăng Mộ Lam có chút hoài nghi rằng có phải nàng nhận sai người rồi hay không?
Đoan Mộc Thanh Duyệt nhẹ nhàng nhíu mày, hắn cũng không biết rằng Lăng Vu Đề vẫn có thể có khí thế như vậy!
Ừ, không tồi! Không hổ là người của hắn!
"Đúng vậy, bổn tướng cũng biết, Lăng đại tiểu thư coi bổn tướng thành người nào?"
Ngữ khí của Đoan Mộc Thanh Duyệt không mạnh mẽ như Lăng vu Đề, thế nhưng lại rất lạnh, như đao gió chém qua da người vậy.
Lăng Mộ Lam hé miệng, vừa muốn cãi lại nhưng rồi bình tĩnh xuống.
Nàng nhún người với Đoan Mộc Thanh Duyệt: "Xin lỗi, là Mộ Lam nhớ muội muội nên sốt ruột, mới đưa ra yêu cầu như thế, mong Tả tướng đại nhân thứ lỗi!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì, chỉ xoay người dẫn theo Lăng Vu Đề tiến vào Hải Đường uyển.
Mà Lăng Mộ Lam lại dừng một chút rồi cũng xoay người trở về Lan Trúc uyển.
Nàng vừa đi tới bên người Lăng Thư Kiệt thì Lăng Thư Kiệt đã cau mày nhìn nàng: "Lam Nhi, sao con lại muốn đi trêu chọc Đoan Mộc Thanh Duyệt kia!?"
Phải biết rằng, để cho Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn chằm chằm vào, không phải là một chuyện tốt!
Lăng Mộ Lam mở miệng nhưng vẫn không nói gì, Lăng Hoán Đông ở bên cạnh đã lên tiếng: "Phụ thân, ta cùng muội muội hoài nghi, nữ tử Đoan Mộc Thanh Nhã kia chính là Lăng Vu Đề!"
"Cái gì?!"
Lăng Thư Kiệt quay đầu trừng Lăng Hoán Đông: "Làm sao có khả năng!? Không phải nha đầu thúi Lăng Vu Đề kia đã chạy theo người khác rồi sao? Lẽ nào, nó đi theo Đoan Mộc Thanh Duyệt?!"
Có điều Lăng Thư Kiệt nhanh chóng lắc đầu: "Không thể, nếu nó đi theo Đoan Mộc Thanh Duyệt, như vậy khi ta nhốt nó tại phủ lao, Đoan Mộc Thanh Duyệt tuyệt đối sẽ trực tiếp tìm ta đòi người rồi! Huống hồ, tuy giọng nói của nữ tử kia giống với lăng Vu Đề, nhưng thân hình lại không giống!"