Công Lược Nam Phụ

Chương 214: Công lược gian thần Tả tướng (25)



Edit: Aya Shinta

Lăng Thư Kiệt thở dài một hơi, thương tích trên mặt Lăng Mộ Lam có chút kỳ lạ!

Người hoàng đế này, đang yên đang lành sao lại mộng du cơ chứ? Trong hậu cung cũng không có vị phi tần nào từng bị Hoàng Đế mộng du thương tổn qua mà!

Lúc đó Hoàng Đế hạ thuốc Lăng Mộ Lam, thừa dịp Lăng Mộ Lam hôn mê bất tỉnh mà chiếm đoạt nàng... Hoàng Đế bệ hạ ăn uống no đủ rồi ôm Lăng Mộ Lam ngủ.

Kết quả sau khi tỉnh lại thì phát hiện trong tay y có thêm một cây đoản kiếm. Đoản kiếm kia là vật y thường xuyên để ở bên hông.

Lúc này trên kiếm dính đầy vết máu, Hoàng Đế vừa cúi đầu nhìn thì thấy Lăng Mộ Lam trong lồng ngực của y, máu me đầy mặt đang nhắm hai mắt.

Hiệu quả của thị giác đầy huyết tinh này khiến cho Hoàng Đế cả kinh quát to một tiếng. Bọn thị vệ ngoài cửa theo tiếng vọt vào, cũng bị Lăng Mộ Lam máu me đầy mặt làm cho giật mình!

Tỉnh táo lại, Hoàng Đế cũng không kịp suy nghĩ nữa, vội vã sai người truyền thái y trị liệu vết thương trên mặt cho Lăng Mộ Lam.

Như vậy, tất cả mọi người, bao quát cả Hoàng Đế đều cho rằng là nửa đêm y mộng du, cầm kiếm phá huỷ mặt Lăng Mộ Lam.

Lăng Mộ Lam bị hạ thuốc, tuy ý thức tỉnh táo, thế nhưng nàng ta lại không có cách nào mở mắt ra được, cũng không có cách nào khống chế thân thể của mình.

Thuốc này do Hoa Giác phối chế, thuốc Đoan Mộc Thanh Duyệt cho Hoàng Đế tất nhiên sẽ có dược hiệu chuẩn cơm mẹ nấu rồi!

Hiệu quả Đoan Mộc Thanh Duyệt muốn chính là ý thức của Lăng Mộ Lam phải duy trì tỉnh táo, biết rõ ràng tất cả mọi việc nhưng không có biện pháp tỉnh lại!

Cho nên sẽ thống khổ khi bị Hoàng Đế chiếm đoạt, sau đó cảm giác thống khổ khi bị người ta dùng kiếm rạch mặt sẽ càng được khắc sâu thêm.

Sau khi tỉnh lại, vì Lăng Mộ Lam thực sự không thể nào chấp nhận được sự thực nên đã hôn mê bất tỉnh, đến hiện tại vẫn chưa có tỉnh lại!

Trở về phủ Tả tướng, Lăng Vu Đề trực tiếp tới Thanh Cư chờ Đoan Mộc Thanh Duyệt trở về, cô phải tự mình xác nhận với Đoan Mộc Thanh Duyệt mới được!

Cô lên thư phòng ở lầu hai, cầm một bó thẻ tre từ trên giá sách xuống, sau đó ngồi ở trên ghế mà Đoan Mộc Thanh Duyệt thường hay ngồi để bắt đầu đọc.

Cô cũng chỉ giết thời gian mà thôi, nội dung trên thẻ tre làm cho cô hơi buồn ngủ.

Để thẻ tre xuống, Lăng Vu Đề mở cửa sổ ra.

Cô nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xuống, vườn trúc trong Thanh Cư vẫn rất đẹp, không có khác biệt so với một năm trước, thế nhưng lại mang thêm một phần quen thuộc.

Một năm qua, cô qua Thanh Cư không ít lần... Không, hầu như cô đều ở tại Thanh Cư.

Khi tiết trời trở lạnh, Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ để cô lưu lại ngủ cùng hắn. Hắn cũng không làm gì cả, chỉ là đơn thuần ôm cô sưởi ấm.

Một cơn gió thổi qua làm tóc mái trên trán Lăng Vu Đề bay lên, cô không có đeo khăn che mặt, gió thổi vào mặt nên hơi lạnh lẽo đôi chút...

Cô giương mắt, không biết tự lúc nào mà trên trời có thiệt nhiều tuyết, bay lả tả, rất đẹp!

Đưa tay ra đón lấy, vài hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay của cô, lành lạnh, nhanh chóng tan đi...

Dư quang nhìn thấy một bóng người đi vào, hắn che ô giấy dầu màu trắng, thấp thoáng, có thể nhìn thấy góc đỏ của áo choàng hắn.

Lăng Vu Đề dừng một chút, sau đó đóng cửa sổ lại, nhóm lò lửa lớn một ít.

Chỉ chốc lát thì đã truyền đến tiếng Đoan Mộc Thanh Duyệt đang lên cầu thang. Lăng Vu Đề đứng bên cạnh lò lửa, mỉm cười.

Khi Đoan Mộc Thanh Duyệt ở cửa viện đã thấy Lăng Vu Đề ở lầu hai, thời gian hơn một năm này, Đoan Mộc Thanh Duyệt đã sớm xem Lăng Vu Đề là một người rất trọng yếu!

Đúng, người rất trọng yếu!

Tám mươi lăm điểm hảo cảm, đối với người ngoại trừ cừu hận thì không còn quan tâm đến thứ gì khác như Đoan Mộc Thanh Duyệt mà nói, đúng là rất cao!

"A Duyệt, ngươi đã về rồi? Dùng bữa trong cung rồi sao?"

Lăng Vu Đề đi tới bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt, cởi cái áo choàng đã bị tuyết thấm ướt ra cho hắn, sau đó lại cầm một cái phủ thêm trên người hắn.

Đoan Mộc Thanh Duyệt lắc đầu: "Hoàng Đế giữ lại, ta từ chối, khụ khụ... Muốn ăn đồ ngươi làm."

Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt, chỉ là ánh mắt của hắn sẽ di động theo Lăng Vu Đề. Thỉnh thoảng trong đáy mắt sẽ hiện lên tia nhu hoà.

Nghe Đoan Mộc Thanh Duyệt nói thế, Lăng Vu Đề nhếch môi cười cợt: "Ta cho rằng ngươi phải dùng cơm trưa ở trong cung đây... Được rồi, vậy ngươi chờ, ta tới nhà bếp làm cho ngươi đi!"

"Được."

Vốn là cô muốn đến khi Đoan Mộc Thanh Duyệt trở về thì hỏi về việc của Lăng Mộ Lam ngay lập tức, nhưng nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt thì cô lại cảm thấy việc của Lăng Mộ Lam hỏi lúc nào cũng được. Làm đồ ăn cho hắn mới quan trọng!

Một năm qua, hầu như mỗi ngày Đoan Mộc Thanh Duyệt đều muốn cô tự mình xuống bếp, cô rất có tự tin vào tài nấu nướng của mình nên có thể nói là Đoan Mộc Thanh Duyệt bị cô nuôi đến kén ăn! Vì thế, Lăng Vu Đề vẫn rất đắc ý!

Sau khi dùng bữa trưa cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt, lại hàn huyên một lúc. Nói tới nói lui thì nói tới Lăng Mộ Lam, là Đoan Mộc Thanh Duyệt chủ động nhắc tới.

Hắn nói: "Trước đó không lâu, Hoàng Đế tìm hỏi ta một loại thuốc có thể khiến người ta mất đi ý thức nhưng sẽ không làm thương tổn đến sức khỏe. Ta biết hắn muốn làm cái gì nên đã để Hoa Giác đặc biệt phối chế ra một loại, khụ... Có người nói, tên do ngươi lấy: Mộng giai nhân."

Lăng Vu Đề gật đầu, nửa tháng trước, Hoa Giác đang điều chế một loại thuốc. Lúc đó cô rất tò mò nên đã hỏi Hoa Giác.

Cô biết dược hiệu của loại thuốc kia, mặc dù biết Đoan Mộc Thanh Duyệt chắc chắn sẽ không dùng thuốc này vào việc tốt gì sất! Có điều cô cũng không có ngăn cản, còn lấy cái tên "Mộng giai nhân" cho loại thuốc đó.

Thế nên thuốc kia, được Hoàng Đế dùng để đối phó với Lăng Mộ Lam đó hả?!

Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn mặt Lăng Vu Đề, nói tiếp: "Khụ... Ngày hôm trước, Hoàng Đế hạ thuốc Lăng Mộ Lam rồi ngủ lại phủ Hữu tướng. Đêm đó, sau khi Hoàng Đế ngủ thì ta sai người đi phá huỷ mặt Lăng Mộ Lam."

Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt, còn chưa nói thì Đoan Mộc Thanh Duyệt đã giơ tay đi sờ mặt cô. Lăng Vu Đề cứng còng, không dám nhúc nhích.

Hơn một năm nay, mặc dù Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ thường xuyên ôm cô ngủ, nhưng xưa nay sau khi xuống giường thì không có bất cứ cử chỉ thân mật nào với cô cả.

Vậy nên hành động bất thình lình của Đoan Mộc Thanh Duyệt khiến Lăng Vu Đề không biết nên làm sao, trong lòng còn căng thẳng đôi chút.

"A Duyệt..."

"Lăng Mộ Lam phá huỷ mặt của Tiểu Nhã, đương nhiên ta sẽ bắt nàng ta trả lại gấp trăm lần. Đây chỉ là bắt đầu, nếu không phải nàng ta còn hữu dụng, ta nhất định sẽ bắt nàng ta đau đến mức không muốn sống. Khụ khụ..."

Vết thương trên mặt nàng ta, nếu là dốc lòng chăm sóc, nhất định còn có thể tốt lên. Chờ ngày sau, lại sai người rạch nát mặt nàng, thế rồi cũng để cho nàng ta nếm thử mùi vị của thực nhan tán.

Chỉ vừa mới bắt đầu?!

Lăng Vu Đề biết "hữu dụng" mà Đoan Mộc Thanh Duyệt nói, hắn muốn lợi dụng Lăng Mộ Lam, để hai huynh đệ Hoàng Đế cùng Hướng Dĩ Thần trở mặt thành thù!

Trong kịch tình cũng nhắc qua, việc Lăng Mộ Lam có thể tiến cung cũng nằm trong kế hoạch của Đoan Mộc Thanh Duyệt. Thậm chí, là hắn tính toán để Hoàng Đế yêu thích Lăng Mộ Lam!

Aya: Huynh thâm lắm *vỗ tay bốp bốp*

Hôm qua mình định viết thư cho tác giả Mai Khai của bộ truyện này. Nhưng viết tới câu "Tôi chuyển ngữ không hề mang tính thương mại, mục đích chủ yếu để chia sẻ tiểu thuyết với bạn đọc." thì mình ngớ người, không biết có đúng ngữ pháp hay không *che mặt*. Nên cuối cùng bỏ cmn luôn TvT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.