Lúc đó Hướng Dĩ Thần giận dữ đến mù quáng, nếu không phải lúc đó vừa vặn có nghịch đảng đột kích, hắn đều muốn trực tiếp trở về kinh thành!
Diệt nghịch đảng xong, Hướng Dĩ Thần cố gắng chạy về kinh thành càng nhanh càng tốt.
Chỉ là, coi như gấp rút thế nào, trước giao thừa một ngày thì hắn mới trở lại kinh thành.
Mà Lăng Mộ Lam, đã sớm tiến cung được nửa tháng rồi, trở thành phi tử của người ca ca mà hắn vẫn luôn sùng kính!
Sự thực này làm Hướng Dĩ Thần không thể chấp nhận nổi, hắn tiến cung gặp vua, nhưng thái độ của Hoàng Đế đối với hắn cực kỳ lạnh lùng, chỉ bắt hắn giao binh phù hắn quản chế ra.
Hắn nộp, sau đó quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu Hoàng Đế trả lại Lăng Mộ Lam cho hắn.
Hướng Dĩ Thần không còn binh phù thì không khiến cho Hoàng Đế kiêng kỵ như vậy nữa, mới mẻ của Hoàng Đế đối với Lăng Mộ Lam vẫn còn nên đương nhiên không đáp ứng Hướng Dĩ Thần rồi!
Không chỉ có như vậy, vì để tránh cho Hướng Dĩ Thần đi gặp Lăng Mộ Lam, Hoàng Đế còn cố ý hạ lệnh không cho phép Hướng Dĩ Thần vào cung.
Nếu không phải Hướng Dĩ Thần biết Lăng Mộ Lam thân là một trong tứ phi nên buổi cung yến nhất định sẽ có ghế, thì hắn cũng không muốn tiến cung, không muốn đi gặp hoàng huynh khiến hắn thất vọng đến cực độ!
Lăng Vu Đề theo Đoan Mộc Thanh Duyệt vào chỗ, cô ngồi ở bên trái Đoan Mộc Thanh Duyệt, Đoan Mộc Thanh Duyệt vừa vặn chặn lại tầm mắt của cô đàn nhìn Hướng Dĩ Thần.
Giương mắt đối diện với Đoan Mộc Thanh Duyệt một chút, cô bĩu môi, đưa mắt phóng tới bánh ngọt cùng hoa quả trên bàn.
Nuốt một ngụm nước bọt: "Bánh ngọt này, hiện tại có thể ăn đúng không?"
Trong mắt Đoan Mộc Thanh Duyệt xẹt qua ý cười cưng chiều, hắn gật đầu: "Khụ khụ... Ngươi thích thì ăn đi."
Nghe vậy, Lăng Vu Đề cười híp mắt, lấy khăn che mặt của mình xuống. Trong nháy mắt, hình như cô nghe thấy tiếng hít khí.
Cô hơi nghi hoặc giương mắt xem một chút, hóa ra là từ những người vẫn luôn để ý đến Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Trong mắt của bọn họ hoàn toàn là kinh diễm cùng nghi hoặc, bọn họ còn nhớ, Đoan Mộc Thanh Duyệt từng nói rằng dung mạo của Lăng Vu Đề rất xấu xí.
Nhưng mà, người trước mắt bọn họ đây, cùng với người vào một năm trước, không phải là cùng một người đúng chứ?!
Đối với ánh mắt của những người đó, Đoan Mộc Thanh Duyệt rất không thích! Một ánh mắt sắc bén đảo qua, những người kia tự giác thu hồi ánh mắt. Chỉ lo rằng mình thu chậm thì sẽ bị Đoan Mộc Thanh Duyệt nhớ kỹ!
Lăng Vu Đề giương mày lên, tầm mắt trở lại trên bánh ngọt. Cô đưa tay nhón lấy một miếng bánh ngọt làm thành hình hoa đào rồi bỏ vào trong miệng, bánh ngọt vừa vào miệng liền tan ra, trong bánh mềm mình thơm ngọt, còn mang theo mùi hoa đào.
Cô cười híp mắt lấy một cái, đưa đến bên miệng Đoan Mộc Thanh Duyệt: "Ăn rất ngon đấy, ngươi cũng nếm thử!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt không có từ chối, há miệng ăn. Gật đầu: "Ừm, rất ngon."
Đoạn, Đoan Mộc Thanh Duyệt đưa tay chuẩn bị đi lấy thêm, tay lại bị Lăng Vu Đề vỗ một cái. Động tác của cô rất nhẹ, nhưng khiến những đại thần đang nhìn lén cả kinh trong lòng. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ: Xong xong! Tả tướng đại nhân chắc chắn sẽ nổi giận!
Kết quả lại làm cho bọn họ rớt bể mắt kính chính là... Không, bọn họ không có mắt kính!
Đoan Mộc Thanh Duyệt không có nổi giận như bọn họ dự liệu, hắn chỉ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhíu nhíu mày: "Ta chỉ cho ngươi nếm thử, đây là đồ ngọt, ngươi ho khan không thể ăn!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt: "..."
Không để ý đến Đoan Mộc Thanh Duyệt lặng thinh, Lăng Vu Đề rót cho hắn một chén nước sôi. Đoan Mộc Thanh Duyệt ngoan ngoãn cầm lấy chén nước đưa đến bên miệng.
Lăng Vu Đề tiếp tục ăn bánh ngọt, vừa cầm lấy một miếng bánh gạo nếp chuẩn bị bỏ vào trong miệng, đột nhiên một tiếng kêu trực tiếp làm Lăng Vu Đề cả kinh, bánh gạo nếp đang cầm trong tay rơi trên mặt đất.
"Quả nhiên là ngươi, Lăng Vu Đề!"
Lăng Hoán Đông mới vừa đi vào Huyền Dương điện thì đã nhìn thấy Lăng Vu Đề. Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Lăng Hoán Đông nhận ra Lăng Vu Đề rất dễ dàng.
Tuy Lăng Mỹ Huyên một bên cũng nhận ra Lăng Vu Đề, có điều lại không có đánh mất lễ nghi mà la to như Lăng Hoán Đông, chỉ là có chút khiếp sợ nhìn Lăng Vu Đề.
Vậy mà đúng là Lăng Vu Đề!
Không phải nói, không phải nói rằng Lăng Vu Đề chạy theo một gã sai vặt sao? Tại sao, nàng ta sẽ ở bên cạnh một nhân vật như Tả tướng?!
Lăng Hoán Đông nhanh chân đi đến chỗ Lăng Vu Đề, đứng trước bàn của cô mà chỉ vào mũi cô: "Một năm trước thì đã nhận ra ngươi rồi, ngươi không thừa nhận, còn mang cái khăn che mặt để che đi cái bản mặt không biết liêm sỉ này, sao? Hiện tại không ngại ngùng nên không đeo khăn che mặt nữa?"
Đoan Mộc Thanh Duyệt khẽ cau mày, trong mắt đã có tức giận, hắn còn chưa lên tiếng thì Lăng Vu Đề đột nhiên đứng lên.
Cô nhặt bánh gạo nếp rơi trên mặt đất rồi lập tức ném lên mặt Lăng Hoán Đông, ra vẻ tức giận: "Ngươi nói ai chẳng biết liêm sỉ hả?! Ngươi là ai!? Lại dám lẽ thẳng khí hùng mà nhục nhã ta như vậy!?"
Giọng Lăng Vu Đề không nhỏ chút nào, bên trong tràn ngập mùi thuốc súng, khiến người ta sâu sắc cảm thấy rằng nữ tử này, rất mạnh mẽ!
Đầu tiên, Lăng Hoán Đông bị cái bánh gạo nếp nho nhỏ văng lên mặt làm cho ngu người, sau đó lại bị mấy câu của Lăng Vu Đề nói tới mức có chút phản ứng không kịp nữa.
Một hồi lâu, hắn mới đỏ mặt lên: "Lăng Vu Đề! Dù thế nào thì ta cũng là huynh trưởng của ngươi, sao ngươi có thể vô lễ như thế! Ta là huynh trưởng, thì có quyền quản ngươi!"
Cái tên "Lăng Vu Đề" này vừa ra, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Không phải nói rằng Lăng Vu Đề đã chết sao?! Tin tức này, lại được Hữu tướng tự mình truyền ra!
Nhưng Lăng Vu Đề vào lúc này là ai? Khởi tử hoàn sinh sao?
"Huynh trưởng?! Ngươi là huynh trưởng của ai? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi nên đại công tử của Hữu tướng đại nhân phải không?! Không phải ngươi có muội muội sao, làm gì tới chỗ của ta nhận bừa làm ca ca?!"
Lăng Vu Đề xem thường hừ một tiếng, sau đó lườm Lăng Hoán Đông một cái.
"Ngươi —— "
Đoan Mộc Thanh Duyệt thấy Lăng Vu Đề tự mình có thể giáo huấn Lăng Hoán Đông, hắn cũng tùy ý cô khóc lóc om sòm ở bên trong Huyền Dương điện này. Lăng Vu Đề như vậy, quả thực hắn cảm thấy đáng yêu cực kỳ đấy!
Hắn cúi đầu, uống một hớp nước ấm, chén nước đã che khuất đi khóe môi hơi cong lên của hắn.
"Ngươi cái gì mà ngươi?! Ta có tên tuổi, ta tên Đoan Mộc Thanh Nhã! Ngươi vừa gọi ta là gì thế? Lăng Vu Đề? Theo như ta biết, Lăng Vu Đề là nhị tiểu thư của phủ Hữu tướng đúng chứ? Lại theo ta được biết, nhị tiểu thư kia, đã chết hơn một năm trước rồi mà?! Tin tức này là do Hữu tướng đại nhân các ngươi tự mình nói! Sao? Nàng ta chưa chết?!"
Lăng Thư Kiệt vốn đang đứng ở một bên cũng xác nhận Lăng Vu Đề chính là "Lăng Vu Đề", nhưng theo lời của Lăng Vu Đề nói ra, lại khiến cho Lăng Thư Kiệt cảm thấy nghi hoặc.
Coi như bình thường không gặp con gái của mình thì Lăng Thư Kiệt cũng biết, tính cách của Lăng Vu Đề tuyệt đối sẽ không phải như người này. Mà nhìn kỹ thì, tuy rằng "hai" cá nhân tương tự, nhưng xét cẩn thận lại hơi bất đồng.
Thế nên nhận sai rồi đúng không?
Nhìn thấy Lăng Vu Đề ngồi ở một bên Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Thư Kiệt sầm mặt gọi Lăng Hoán Đông một tiếng.
Aya: Đang cố gắng lấp hố... Để đào hố mới TvT... Muốn đào muốn đào muốn đào TvT