Chờ Lăng Vu Đề nằm trên giường, Trương Cầm Kính ở cạnh mới sùng bái nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, em đúng là lợi hại! Chỉ bằng mấy câu nói đuổi được người đàn bà quá quắt kia rồi!"
Lăng Vu Đề hất hất cằm: "Tất nhiên, em phải bảo vệ chị cùng mẹ, đương nhiên không thể tùy ý để hay người bị người ta nhục nhã rồi!"
Nghe vậy, Lăng mẫu lại đỏ cả vành mắt: "Đều là mẹ vô dụng, mới biết..."
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, nếu như không có mẹ, con cùng chị còn không biết ở nơi nào nữa!"
Lăng mẫu đưa tay gạt lệ, nhìn hai cô con gái hiểu chuyện như vậy, bà vui mừng cười cười.
----
"Tiểu Vu nhanh rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên em đi học lại sau khi thương thế lành hẳn đấy, không thể tới trễ!"
Lăng Vu Đề nằm nhoài trên giường đơn đưa tay đưa chân ra, "ừ" một tiếng, sau đó không phản ứng nữa...
Trương Cầm Kính im một hồi, cô không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái, sau đó đi tới bên giường trực tiếp kéo Lăng Vu Đề lên.
"Tiểu Vu ~~ "
"Được rồi được rồi, em dậy! Dậy mà!" Lăng Vu Đề vung vung tay tránh thoát Trương Cầm Kính, tự mình bò dậy.
Bởi vì còn phải đón xe buýt, nên Lăng Vu Đề nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi tùy tiện ăn bữa sáng, cùng Trương Cầm Kính rời khỏi cửa nhà.
Thời gian vừa đúng, khi đến trạm xe buýt, xe buýt của trường học cũng tới.
Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn phong cảnh đang lui dần ngoài cửa sổ mà ngẩn ra.
Đây là một đô thị loại hai vẫn tính phồn hoa, tuy ngày tháng một nhà ba người bọn họ khá khó khăn, nhưng tốt xấu còn có thể sinh hoạt.
Một cái chớp mắt, cô đã tới thế giới này nửa tháng, thương tích khi cô mới tới cũng khỏi hẳn.
Cô chỉ ở trong bệnh viện ở ba ngày, tiền nằm bệnh viện quá đắt, có thể bớt được một ngày thì cứ bớt.
Nguyên thân là một người rất thông minh, từ nhỏ đã học hành rất tốt, để cho tiện, cô ấy còn đặc biệt nhảy một lớp.
Vào lúc này thì nguyên thân đang học lớp 12, thế nên việc học rất căng thẳng. Tuy Trương Cầm Kính lớn hơn nguyên thân một tuổi, nhưng bởi vì nguyên thân nhảy lớp nên cùng lớp với nguyên thân.
Mỗi ngày Trương Cầm Kính về đến nhà đều sẽ nói về bài giảng, cô ấy học tập cũng rất tốt. nên ở trên phương diện học tập, căn bản hai chị em không cần Lăng mẫu lo lắng.
Bởi vì đèn đỏ nên xe buýt ngừng lại, một thiếu niên cưỡi xe đạp như bay chạy ngang qua xe buýt.
Ánh mặt trời ấm áp, anh mặc áo sơ mi trắng, quần vải kaki, đeo một cái túi vải màu đen.
Mái tóc đen bị gió thổi lên, lộ ra vầng trán cao rộng.
Thiếu niên tuy mang theo nét ngây ngô, thế nhưng không che giấu nổi giá trị nhan sắc cao của anh.
Lăng Vu Đề ngồi ngay ngắn người lại nhìn phía ngoài cửa sổ, thiếu niên đạp xe chạy rất nhanh.
"Ai ~ vừa nãy không phải là..." Trương Cầm Kính ở một bên ghé mắt qua.
Lăng Vu Đề gật đầu: "Ừm, là anh ta."
Anh ta, là một người rất đặc biệt!
Nhan Tử Hành, cùng lớp với Lăng Vu Đề, anh ta đặc biệt ở hai điểm.
Điểm thứ nhất: Anh ta là mối tình đầu kiêm bạn trai cũ của nguyên thân!
Điểm thứ hai: Anh ta, là đối tượng công lược lần này của Lăng Vu Đề!
Nửa tháng này, Lăng Vu Đề buồn phiền không ít vì cái này!
Mấy người nói Vị Diện Hiệp Hội truyền tống cô tới, hoặc là truyền tống sớm một chút, hoặc là, nên đổi cho cô một đối tượng khác!
Thiên thời địa lợi nhân hoà mọi thứ đều chẳng có! Muốn cô công lược đến khi nào đây?!
Lăng Vu Đề cảm thấy, chắc chắn Vị Diện Hiệp Hội có cừu oán với cô! Thâm cừu đại hận!
Hạ Luân: Chỉ là muốn tăng cho cô tí khó khăn thôi mà~~~
"Này, Tiểu vu, đối với Nhan Tử Hành... Em, còn có cảm giác sao?"
Không có!! Chẳng có chút nào cả!!
Lăng Vu Đề quay đầu đối diện với Trương Cầm Kính: "Chị, chị nói xem?"
Trương Cầm Kính bị thâm tình trong ánh nhìn của Lăng Vu Đề làm cho choáng váng, cô không nghĩ tới việc đã lâu như vậy, nhưng Lăng Vu Đề vẫn không có "quên" Nhan Tử Hành. Há miệng, lời an ủi lại không nói ra được.
Lăng Vu Đề qua đầu dời đi chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt, ngón tay vàng diễn xuất quả là đồ tốt!
Cô phải công lược Nhan Tử Hành, đương nhiên không thể để cho Trương Cầm Kính biết mình "đã" không thích Nhan Tử Hành được!
Có chút bất đắc dĩ thở dài, nguyên thân cùng Nhan Tử Hành bắt đầu từ lớp 6 thì vẫn cùng lớp, trường học của bọn họ là trường tốt nhất trong thành phố.
Nguyên thân cùng Trương Cầm Kính có thể vào trường này, hoàn toàn chính là dựa vào thành tích của mình. Bởi vì thành tích tốt nên các loại phí dụng của hai người ở trường học đều được trường học tài trợ.
Cấp ba, hai chị em cũng lấy thành tích xuất sắc nhất thi được vào trường trọng điểm.
Cha mẹ Nhan Tử Hành là nhà khảo cổ học, quanh năm không ở trong nhà, anh sống cùng bà nội, rất thân thiết với bà mình.
Nguyên thân có dung mạo xinh đẹp, tính cách cũng rất rộng rãi lại thêm thành tích tốt, thế nên trường học có nhân duyên rất tốt. Cứ việc gia cảnh cô ấy không tốt, vẫn có không ít bạn bè.
Lần này cô bị tai nạn nên xin nghỉ nửa tháng, hầu như mỗi ngày đều có bạn học tới thăm, bạn học cùng lớp đều đã tới, chỉ là không có Nhan Tử Hành.
Lúc học lớp mười, Nhan Tử Hành chủ động bày tỏ với hoa khôi của trường là nguyên thân đây, mà nguyên thân đã thầm thích anh từ cấp hai rồi, thế nên rất tự nhiên đồng ý.
Đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, yêu sớm thì không được phép.
Nên hai người lặng lẽ bắt đầu một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, mà lại không thể cho ai biết.
Lúc chia tay là học kỳ đầu năm lớp mười một, hai người hẹn hò không tới một năm.
Chuyện nguyên thân yêu đương bị phát hiện, chủ nhiệm lớp tìm hai người nói chuyện. Hai người đều là học sinh mũi nhọn của trường nên chủ nhiệm lớp rất coi trọng.
Chủ nhiệm lớp là một cô giáo, bình thường rất ôn hòa. Cô nói chuyện với nguyên thân rất lâu, không có thông báo với phụ huynh.
Cuối cùng, lời chia tay là do nguyên thân nói ra. Tuy rằng vẫn yêu thích, nhưng cô cảm thấy chủ nhiệm lớp rất có đạo lý!
Nguyên thân thấy rằng gia cảnh cô ấy không tốt, nên phải học tập thật giỏi, nỗ lực thi đậu một trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt.
Như vậy, mới có thể xứng đáng với sự khổ cực mà mẹ mình đã nếm trải biết bao năm qua!
Tuy rằng Nhan Tử Hành học giỏi, nhưng lại rất phản nghịch, cha mẹ anh quản giáo rất lỏng lẻo, hầu như không quản luôn. Bà nội rất văn minh, hoàn toàn không ngại anh có yêu sớm hay không.
Dưới cái nhìn của anh, coi như là bị phát hiện thì thế nào!? Dẫu sao, anh thích cô là được!
Sự liều lĩnh của Nhan Tử Hành cùng với lui bước của nguyện thân đã tạo nên ranh giới rõ ràng. Sau khi chia tay, nguyên thân càng nỗ lực học hành.
Nhan Tử Hành kiêu ngạo, tuy anh rất yêu thích nguyên thân. Nhưng anh không muốn ăn nói khép nép, níu kéo nguyên thân.
Lúc anh hoàn toàn quên nguyên thân, chính là vào lớp mười hai.
Trường học có một học sinh chuyển trường, tên là Mộng Tuyết.
Ngoại hình của Mộng Tuyết nhiều lắm cũng chỉ coi là thanh tú, ngũ quan cũng không xuất sắc. Học tập rất tốt, gia cảnh cũng khá được.
Bởi vì tính cách của cô ấy cũng tốt, vậy nên nguyên thân nhanh chóng trở thành bạn thân với Mộng Tuyết.
Sau đó bởi vì một cái "tai nạn", xe đạp của Nhan Tử Hành đụng phải xe đạp Mộng Tuyết.