Tại sao cô ấy chỉ là theo gã heo mập kia vào quán rượu không tới nửa tiếng, đã suy yếu thành ra thế kia?!
Nhan Tử Hành nhờ bác sĩ kiểm tra thân thể của cô, cũng không có phát hiện lỗ kim như tiêm ma tuý, trong dạ dày cũng không có phát hiện ma tuý hoặc là tàn lưu dược phẩm gì.
Cho nên, Lăng Vu Đề cũng không phải bị người khác bỏ thuốc.
Nghĩ đến việc trước khi Lăng Vu Đề mất ý thức, cô đã nói đừng để cho mẹ và chị gái biết, như vậy, không phải có thể suy đoán rằng Lăng Vu Đề đã sớm biết mình sẽ mất ý thức đúng chứ?
Trầm tư một chút, Nhan Tử Hành mở di động của Lăng Vu Đề rồi tìm số mẹ cô, sau đó dùng điện thoại di động của anh để gọi tới.
"A lô, xin chào!" Một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
"Chào dì Lăng, con là Nhan Tử Hành."
Bên kia, Lăng mẫu dừng một chút, sau đó mới cười nói: "Con là Nhan Tử Hành cùng lớp với Cầm Cầm, Tiểu Vu từ cấp hai hay sao?"
"Là con!"
Trước đây, Lăng mẫu vô tình thấy được thư mục ảnh trong điện thoại của Lăng Vu Đề, bà đã từng cũng gặp Nhan Tử Hành hai lần, cho nên bà rất có ấn tượng đối với cậu chàng đẹp trai này.
Lúc tán gẫu bà có hỏi Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề mới nói việc yêu đương với Nhan Tử Hành lúc trước.
Lúc đó Lăng mẫu liền nói: Sao con không nói cho mẹ vậy? Nếu như nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con!
Sau đó Lăng mẫu còn nói: Nếu còn thích cậu ấy, vậy thì hãy theo đuổi đi!
Hiện giờ Nhan Tử Hành tự mình gọi điện thoại cho Lăng mẫu, tuy Lăng mẫu bất ngờ, thế nhưng vui vẻ lại nhiều hơn.
"Tử Hành, con tìm dì có chuyện sao?"
Nhan Tử Hành nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Vu Đề, sau đó mới nói: "Là như vậy dì à, con gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề không được, cũng muốn hỏi xem cô ấy có ở nhà không?"
Ngữ điệu của anh rất bình thường, hoàn toàn khiến người ta không nghe ra chút bất thường nào.
Lăng mẫu cũng là không hoài nghi Nhan Tử Hành: "Tiểu Vu đi du lịch, không biết lúc nào trở về. Con bé nói muốn một mình yên tĩnh một chút, nên sẽ tắt điện thoại di động. Nếu như con có tìm nó, có thể nhắn tin, chờ con bé nhìn thấy thì sẽ trả lời."
Quả nhiên, quả nhiên là đã sớm chuẩn bị!
"Cảm ơn dì, con biết rồi! Hôm nào sẽ đến thăm dì, tạm biệt dì!"
"Được, hôm nào đến nhà dùng cơm nhé!"
"Vâng!"
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lăng mẫu, Nhan Tử Hành đưa Lăng Vu Đề trở về nhà của anh.
Anh đặt Lăng Vu Đề vào trong phòng của mình, sau đó mới đi tới viện dưỡng lão đón bà nội về nhà.
Nhan nãi nãi lớn tuổi, có chứng sa sút trí tuệ ở người cao tuổi với mức độ nhẹ, vốn là anh muốn đưa bà nội tới Kinh Thị, nhưng bà nội chịu không nổi đường xa.
Anh lại không yên lòng một mình bà nội ở nhà, thế nên anh đã đưa bà nội đến viện dưỡng lão, đến khi nghỉ thì lại đi đón bà nội về.
Nhan nãi nãi đã hơn bảy mươi tuổi, sức khỏe vẫn còn tốt, người cũng có tinh thần! Tuy rằng có chứng sa sút trí tuệ ở người già, thế nhưng rất ít khi lú lẫn, về đến nhà cụ bắt đầu bận tíu tít dọn dẹp nhà cửa.
Đến phòng của Nhan Tử Hành, Nhan nãi nãi cảm thấy có lẽ mình hoa mắt.
Cụ đứng ở cửa, dụi dụi con mắt rồi lại nhìn về phía giường, hình như thật sự có một cô gái nằm ở phía trên!
Nhan nãi nãi rón ra rón rén đến gần bên giường, hơi khom lưng đánh giá cô gái xinh đẹp đang say giấc.
Nhan Tử Hành mới đổi bóng đèn cho Nhan nãi nãi, vừa ra đây thì đã thấy cửa phòng của mình bị mở ra, anh nhanh chóng đi vào phòng.
"Bà nội..."
"Xuỵt..." Nhan nãi nãi quay đầu lại, đưa ngón trỏ bên miệng, ra hiệu cho Nhan Tử Hành nhỏ giọng một chút.
"Đừng ầm ĩ kẻo cháu dâu bà thức!" Nhan nãi nãi nhỏ giọng, cẩn thận từng li từng tí một mà nói.
Ách... Nhan Tử Hành vốn chuẩn bị giải thích, nhưng, anh không muốn giải thích.
Thế là ngầm thừa nhận Nhan nãi nãi nói Lăng Vu Đề là cháu dâu của cụ.
Nhan nãi nãi kéo Nhan Tử Hành khỏi phòng, lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó cười híp mắt vỗ vỗ vai Nhan Tử Hành vai: "Cháu trai ngoan, biết đưa cháu dâu về cho bà nội! Bà nội mừng lắm!"
Nhan Tử Hành cười cười: "Bà vui là được rồi, cô ấy có chút không thoải mái nên ngủ một lát."
"Được được được, để con bé ngủ, để con bé ngủ nào! Thời gian không còn sớm, bà nội cũng đi ngủ, Tiểu Hành cũng đi ngủ sớm một chút!"
"Vâng, bà nội ngủ ngon!"
Nhan Tử Hành đưa Nhan nãi nãi trở về phòng, sau đó mới về phòng của mình.
Nhìn Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như cũ.
Không biết lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?
Nhan Tử Hành ngủ ở trong phòng của mình, anh ngủ trên đất...
Lăng Vu Đề tỉnh lại vào sáng ngày kế tiếp, lần này cô hồi phục quá nhanh so với lần trước rồi!
Cô biết mình được đưa về nhà Nhan Tử Hành, cũng biết Nhan nãi nãi nói cô là cháu dâu của cụ.
Cô trở mình, nhìn Nhan Tử Hành ngủ trên đất. Khóe môi cong cong lên rồi nở nụ cười.
Suy nghĩ một chút, cô trực tiếp rời khỏi giường, sau đó nằm xuống bên người Nhan Tử Hành.
Tiết trời hơi lạnh lẽo, cô chui vào trong chăn của Nhan Tử Hành, ôm eo anh.
Không giống với cơ thể lạnh băng của Đoan Mộc Thanh Duyệt, cơ thể của anh rất ấm áp, ấm vào lòng người...
Khi Lăng Vu Đề chui vào thì Nhan Tử Hành đã tỉnh rồi, anh vốn là muốn mở mắt ra, nhưng hành động của Lăng Vu Đề khiến anh dừng lại.
Đang nằm ngửa thì anh nghiêng người qua, ôm Lăng Vu Đề vào trong ngực.
Lăng Vu Đề biết chắc rằng Nhan Tử Hành đã tỉnh rồi nên nhẹ giọng nói rằng: "Ngày hôm qua, cảm ơn anh!"
Lúc đầu Nhan Tử Hành quyết định chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại thì hỏi chuyện đã xảy ra vào hôm qua một chút, chỉ là hiện tại, anh đột nhiên không muốn hỏi nữa.
Anh không hỏi nhưng Lăng Vu Đề rất tình nguyện giải đáp nghi hoặc cho anh: "Mấy ngày trước, em nhận được điện thoại từ một người đàn ông lạ, ông ta nói rằng một tháng trước ba em đánh bài trong sòng bạc của ông ta, vay tiền với lãi suất cao, hiện tại kể cả tiền lời là năm triệu. Ông ta bắt em cùng chị trả lại khoản tiền kia, bằng không sẽ tìm chúng em để gây phiền phức. Em về đây chính là đặc biệt xử lý chuyện này. Hôm qua đã xử lý xong rồi."
Cô nói rồi vì sao lại trở về, nói việc này đã xử lý xong, nhưng không có nói về việc cô xử lý chuyện này như thế nào.
Nhan Tử Hành ôm Lăng Vu Đề, tay nắm thật chặt, quan tâm hỏi: "Thật sự đã xử lý được rồi sao?"
Lăng Vu Đề gật đầu: "Đã xử lý rồi."
Cô rất có tự tin với dị năng thôi miên của mình! Dù sao thì trước đây đã sử dụng rồi, nên cô biết sức mạnh của nó lớn bao nhiêu!
Chỉ là, sức cắn trả cũng rất lớn, lực ý chí của đối phương càng mạnh, lực cắn trả cũng tăng theo.
Cũng còn tốt là lực ý chí của gã Thành ca kia cũng không phải rất mạnh, cho nên cô mới khôi phục nhanh như thế này!
Nếu Lăng Vu Đề cũng đã nói như vậy, Nhan Tử Hành biết Lăng Vu Đề nhất định sẽ không nói cho anh về chuyện cô xử lý như thế nào, nên anh cũng sẽ không hỏi.
Nhan Tử Hành buông Lăng Vu Đề ra, đổi thành nâng mặt cô.