Chúc San San cong môi lên, ngẩng cằm lộ ra một nụ cười mỉm tự tin, sau đó mới nhấc làn váy lên cầu thang...
Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Tịch Tử Thu nằm ở bên người mình, hơi nghi hoặc một chút: "Không phải kết hôn mới ngủ chung sao? Tại sao chúng ta còn chưa có kết hôn mà đã ngủ cùng nhau vậy?"
Tịch Tử Thu nhìn vào khuôn mặt của Lăng Vu Đề, trong ánh mắt của cô vẫn là mang theo ý nghĩ muốn rời xa anh. Anh biết, nếu như không thanh trừ ký ức của Lăng Vu Đề, đừng nói là xoát đầu độ hảo cảm, chỉ là thêm đến con số không thì cũng là hi vọng xa vời.
Mà hiện tại...
"Bởi vì, em thích ngủ chung với tôi." Tịch Tử Thu nói dối mà chẳng nháy mắt.
Cô thích?! Lăng Vu Đề hơi trợn mắt lên, nhưng tại sao hiện tại cô không thích chút nào thế này?!
Cô không muốn ở chung với cái vị hôn phu này chút nào...
"Vậy thì hiện giờ, em có thể ngủ một mình không?" Lăng Vu Đề nghĩ, Tịch Tử Thu hẳn là sẽ không từ chối đúng chứ?
"Không thể." Tịch Tử Thu kiên quyết từ chối, nhìn dáng vẻ không vui của Lăng Vu Đề thì anh dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói rằng: "Tôi lo rằng buổi tối em sẽ gặp ác mộng."
Lời quan tâm thì ai cũng thích nghe, người ta quan tâm mình nên mới ngủ cùng mình đó. Lăng Vu Đề nghĩ, nếu trước đây cô muốn ngủ chung với anh, vậy thì hiện tại ngủ cùng nhau cũng không có gì...
Cô gật gù, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Ánh mắt của Tịch Tử Thu thực sự là nóng rực quá mức, Lăng Vu Đề có chút không chịu được. Trở mình, quay lưng đi, lúc này mới an tâm ngủ.
Xác định Lăng Vu Đề đã ngủ rồi, Tịch Tử Thu mới ôm Lăng Vu Đề vào trong ngực.
Anh nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của người trong lòng.
Nghĩ đến Chúc San San kia, Tịch Tử Thu biết, mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, vừa mới bắt đầu thì chính là vì Tịch Tử Hạ.
Bây giờ Lăng Vu Đề đã không tính là tình địch của cô ta, nếu như cô ta có nhãn lực thì sẽ không tới đối phó với Lăng Vu Đề nữa.
Có điều, anh cùng Lăng Vu Đề tiếp tục ở tại phủ Tổng thống thì độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh vẫn là số âm. Nói không chừng, độ hảo cảm của cô đối với Tịch Tử Hạ còn nhiều hơn cả anh đây!
Nếu như vẫn ở phủ Tổng thống, để Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Hạ ngày ngày gặp mặt, không chừng Tịch Tử Hạ sẽ thích Lăng Vu Đề!
Cho nên Tịch Tử Thu nghĩ rất lâu, quyết định ngày mai sẽ dẫn Lăng Vu Đề rời đi.
Hiện tại tuy rằng quốc gia mới thống nhất không tới mười năm, ngoại trừ biên giới thỉnh thoảng sẽ có một vài cuộc chiến nhỏ, quốc gia vẫn tính là hòa bình.
Anh dẫn Lăng Vu Đề đi khắp nơi một chút, coi như là du lịch, dẫn cô đi ăn đặc sản mỹ thực. Độ hảo cảm hẳn là sẽ thêm không ít đúng không?!
Cho tới việc giữa Chúc San San cùng Tịch Tử Hạ, bọn họ dằn vặt nhau thế nào thì anh cũng không quan tâm.
Quyết định xong xuôi cả rồi, Tịch Tử Thu ôm Lăng Vu Đề chặt hơn một chút. Anh hơi cúi đầu, tựa cằm ở trên đỉnh đầu Lăng Vu Đề, hít sâu một hơi thì có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát trên tóc cô.
Bất tri bất giác, anh cũng ngủ theo --
Khi Lăng Vu Đề thì phát hiện mình ở trong lồng ngực Tịch Tử Thu, cô theo bản năng muốn đẩy anh ra, khi đưa tay chống ở trên lồng ngực của anh nhưng dừng lại.
Anh là vị hôn phu của cô, bọn họ ngủ ở cùng trên một cái giường từ "rất lâu" rồi. Như vậy, anh ôm cô ngủ dường như cũng là "chuyện đương nhiên".
Cô có chút xoắn xuýt nhíu mày, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Thật sự rất muốn khôi phục ký ức, như vậy thì sẽ không có cảm giác mê man nữa.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân thể cứng ngắc của Lăng Vu Đề hơi thả lỏng một chút. Cô giương mắt đánh giá Tịch Tử Thu.
Mặt mũi anh cũng không tính là tinh xảo, hình như anh có mắt phượng, khi nhắm mắt lại thì đuôi mắt hơi giương lên. Lông mi anh rất dài, lông mi ở đuôi mắt hơi cong lên.
Quan sát tổng thể, tướng mạo Tịch Tử Thu vẫn tính là nho nhã. Chỉ là khí thế của anh quá mức ác liệt, toàn thân lộ ra một luồng sát khí khi ở trên chiến trường lâu năm, khiến người ta cũng không dám cẩn thận xem thử xem bề ngoài của anh thế nào.
Cho dù hiện giờ anh đang nhắm mắt ngủ nhưng cũng như một con mãnh thú lúc nào cũng có thể tỉnh lại, khiến người khác không dám manh động.
Lăng Vu Đề cũng có chút sợ sệt, nhưng không có cách nào rời khỏi.
Giấc ngủ của Tịch Tử Thu luôn không sâu, khi Lăng Vu Đề dùng lòng bàn tay chạm anh thì anh cũng đã tỉnh, chỉ là lo lắng sẽ doạ đến Lăng Vu Đề nên anh vẫn giả bộ ngủ.
Mãi đến khi Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm rất lâu, thực sự không quá tự nhiên nên anh mới nhẹ nhàng mở mắt ra,
Bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên thì Lăng Vu Đề ngẩn người một chút, sau đó mới cười với Tịch Tử Thu: "Anh tỉnh rồi ~ "
Tịch Tử Thu ừ một tiếng, anh đưa tay xoa xoa lọn tóc hơi loạn của Lăng Vu Đề: "Ngày mai dẫn em đi chơi, được chứ?"
Lăng Vu Đề vốn đang muốn trốn thì dừng lại, cô giương mắt nhìn Tịch Tử Thu: "Đi chơi? Đi nơi ở đâu?"
"Đi rất nhiều nơi, có rất nhiều đồ ăn ngon." Làm một người có ý định tăng số lượng từ trong lời nói của mình, dần dần thì cũng sẽ từ không tự nhiên biến thành tự nhiên.
Mỗi giờ mỗi khắc, Tịch Tử Thu đều nhắc nhở mình phải dịu dàng với Lăng Vu Đề một ít, mới không doạ đến cô, mới không khiến cô trừ độ hảo cảm với anh.
Vốn là đi chơi cũng không phải đặc biệt hấp dẫn Lăng Vu Đề, chỉ là câu sau có đồ ăn ngon nên khiến Lăng Vu Đề trực tiếp cho rằng: Đi chơi = có ăn ngon!
"Được, đi chơi!!" Lăng Vu Đề nửa nằm nhoài trên người Tịch Tử Thu, vẻ mặt chờ mong.
Khóe môi Tịch Tử Thu nhẹ nhàng cong lên, cứ việc ý cười của anh cực nhạt nhưng Lăng Vu Đề lại cảm thấy tâm tình lúc này của anh rất tốt!
Tâm tình của Tịch Tử Thu xác thực rất tốt, bởi vì vừa nãy Lăng Vu Đề lại bỏ thêm năm điểm hảo cảm. Còn kém mười điểm, độ hảo cảm có thể từ số âm biến thành số dương!
Hạ Luân:... Yêu cầu của Hội trưởng đại nhân thật thấp...
Nhìn đồng hồ, gần như đến giờ ăn tối rồi. Cho dù Tịch Chí Cường có bận bịu nhưng hầu như ngày nào cũng dùng bữa tối tại nhà, đây là nguyên tắc của ông.
Tịch Tử Thu để Lăng Vu Đề mặc một bộ sườn xám lộ tay màu xanh nhạt. Vóc người của cô rất tốt, mảnh mai, vô cùng thích hợp mặc sườn xám.
Anh cũng không phải loại người có thứ đẹp đẽ thì muốn giấu đi, chỉ cho mình xem, mà là loại người muốn làm cho tất cả mọi người đều biết cô gái của anh ưu tú thế nào, nhưng đó chỉ là cô gái của mình anh mà thôi!
Cho nên Tịch Tử Thu cũng không ngại để Lăng Vu Đề ăn mặc thật xinh đẹp.
Anh để người hầu làm tóc cho Lăng Vu Đề. Thân thể này chỉ có mười tám tuổi, cũng không lớn, cho nên cô không thích hợp với kiểu tóc dạng sóng cô thường để.
Vòng hai bên tóc ra sau rồi thắt cố định lại, sau đó gắn một cái cặp tóc tua rua hình con bướm, còn phần tóc ở nửa dưới thì xõa tung tự nhiên, dùng máy uốn tóc để uốn thành từng sóng lớn.
Nét ngây ngô tươi đẹp thuộc về tuổi mười tám được biểu lộ ra, Tịch Tử Thu rất hài lòng, trang phục như vậy mới thích hợp với Lăng Vu Đề mà!
Aya: Mất thời gian quá, nhất là đoạn kế cuối, phần làm tóc. Nửa tiếng của tui!!!