Lăng Vu Đề cũng không xoi mói đồ ăn, chỉ cần cô cảm thấy ngon, chính là quán ven đường thì cô cũng ăn rất vui vẻ!
Người dân sống trong thị trấn nhỏ này đều là dân tộc thiểu số, cho nên rất có bản sắc riêng. Sau khi ăn cơm trưa, Lăng Vu Đề lại kéo Tịch Tử Thu đi dạo ở trên chợ thị trấn một hồi lâu, mua những mốn đồ nhỏ mà cô cảm thấy rất thú vị rồi mới bằng lòng rời đi.
Do sự chậm trễ này mà đến thị trấn kế tiếp thì trời cũng đã đen.
Buổi tối ở đây không có đèn đường nên không dễ đi, hơn nữa Lăng Vu Đề mệt mỏi khiến anh đau lòng. Hết cách rồi, Tịch Tử Thu không thể làm gì khác hơn là tìm được một cái khách sạn duy nhất ở trên thị trấn để nghỉ lại.
Điều kiện của khách sạn cũng không phải rất tốt, nhưng vẫn tính là sạch sẽ, Lăng Vu Đề vừa vào trong phòng liền ngã ở trên giường ngủ.
Tịch Tử Thu vỗ vỗ mặt cô: "Tiểu Vu, lên rửa mặt rồi ngủ tiếp."
"Hử ~ em không..." Lăng Vu Đề vung tay Tịch Tử Thu ra, trở mình ngủ tiếp...
Tịch Tử Thu dừng một chút, nhìn tấm lưng Lăng Vu Đề một hồi lâu rồi mới thở dài một hơi.
Anh hoài nghi rằng có phải kiếp trước mình thiếu nợ cô hay không? Nghĩ như vậy rồi, anh lại cảm thấy buồn cười, một hệ thống như cô nào có đời trước!
Dặn dò hầu bàn xách mấy thùng nước nóng vào, tự mình lau người Lăng Vu Đề một lần.
Có chút uể oải nằm ở bên cạnh Lăng Vu Đề, kết thúc một ngày hôm nay, rốt cục cũng xoát độ hảo cảm đến không điểm!
Còn kém một trăm điểm là có thể về Vị Diện Hiệp Hội!
Đưa tay nhu nhu huyệt Thái dương, Tịch Tử Thu cảm thấy rằng làm nhiệm vụ công lược còn khó hơn so với việc để anh quản lý toàn bộ Vị Diện Hiệp Hội!
Hiện tại anh không sợ thiên quân vạn mã, chỉ sợ Lăng Vu Đề không vui vẻ một cái, trừ điểm hảo cảm với anh!
Nghiêng người nhìn Lăng Vu Đề đang ngủ say sưa, trong đầu không tự chủ mà bắt đầu nhớ lại từng việc giữa anh cùng Lăng Vu Đề ở mấy thế giới trước, từng chút từng chút một.
Nghĩ đến việc Lăng Vu Đề phải vắt hết óc vì muốn công lược anh, trong lòng anh lại cân bằng rất nhiều.
Anh cũng công lược cô lần này mà thôi, tiếp đó, Lăng Vu Đề còn phải công lược anh rất nhiều lần nữa! Cho nên anh cũng không chịu thiệt!
Cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp ôm Lăng Vu Đề vào trong ngực của mình: "Lần này coi như là phúc lợi dành cho em thì được rồi."
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, quyết định coi việc đến thế giới tiểu thuyết mà mang theo ký ức là một lần nghỉ phép.
Cũng từ khi anh thành niên thì ngày nào cũng làm việc, không có một ngày nghỉ. Không phải là không thể nghỉ, chỉ là anh không muốn mà thôi.
Cho tới nay, anh chính là một người cuồng công việc.
Anh nghĩ rằng sau này nếu như kết hôn thì phải dành thêm chút thời gian cho bạn bè cùng nguwoif nhà thì tốt hơn...
"A -- Đừng--" Tiếng kêu tan nát cõi lòng vang vọng toàn bộ khách sạn, Tịch Tử Thu lập tức mở mắt ra nhìn Lăng Vu Đề ngồi ở bên cạnh anh.
"Làm sao?! Có phải gặp ác mộng không?!" Tịch Tử Thu ngồi dậy, ôm lấy vai Lăng Vu Đề quan tâm hỏi.
Lăng Vu Đề thở mạnh, trên trán có không ít mồ hôi lạnh, hoảng sợ trong ánh mắt vẫn không có lắng xuống được.
Nghe được giọng nói của Tịch Tử Thu, cô vội xoay người, nhào vào trong ngực của anh: "Em, em mơ anh nổ súng giết một người, ở ngay trước mặt em. Máu bắn tới người em, em thậm chí có thể cảm thấy được độ ấm của máu... Còn người kia, hình, nhình như em biết anh ta..."
Giọng Lăng Vu Đề còn rấm rứt tiếng nức nở, không hề che giấu sự hoảng sợ cùng yếu duối của cô chút nào.
Tịch Tử Thu hơi khiếp sợ, việc Lăng Vu Đề nói, không phải là cảnh tượng anh giết Lăng Thế Kiệt à!?
Sao Lăng Vu Đề lại mơ tới cảnh này? Lẽ nào, cô có dấu hiệu sắp khôi phục ký ức?!
Nghĩ như vậy, Tịch Tử Thu tràn ngập nghi ngờ đối với viên con nhộng thanh trừ ký ức Hạ Luân cho anh. Mới mấy ngày mà cô đã có dấu hiệu sắp khôi phục ký ức! Có phải là mấy ngày nữa thì Lăng Vu Đề liền khôi phục ký ức luôn không?!
Vậy thì đến lúc đó, còn không phải là độ hảo cảm lại xuống trở lại âm năm mươi điểm!
Muốn liên lạc với Hạ Luân nhưng vào lúc này thì không thích hợp. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Vu Đề, vỗ về cô: "Không cần sợ, tôi là quân nhân nên giết người cũng bình thường. Có khả năng là em quá mệt mỏi, cho nên mới gặp phải ác mộng như vậy."
Thân thể Lăng Vu Đề run rẩy, một hồi lâu mới ngước đầu nhìn Tịch Tử Thu: "Đúng là mơ sao? Tại sao em cảm thấy rất chân thực, cứ như là thực sự đã xảy ra vậy!"
Cô nhạy cảm bắt được tia kỳ lạ chợt ánh lên trong mắt Tịch Tử Thu, tuy rằng cô nhìn không hiểu, nhưng bản năng lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Nhìn thấy ánh mắt mịt mờ cùng hoài nghi của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu mím mím môi: "Là mơ. Trời còn mờ tối, ngủ tiếp một chút. Chờ trời sáng, chúng ta liền đi Lâm thành ăn hải sản."
Nghe tới hải sản mỹ vị, Lăng Vu Đề vẫn rất chờ mong. Bây giờ nghe Tịch Tử Thu nói như vậy, đã thành công chặn lại dòng nghĩ suy của Lăng Vu Đề.
Cô thuận theo, tùy ý để Tịch Tử Thu đỡ mình nằm xuống lại, sau đó rúc ở trong ngực của anh mà ngủ.
Lăng Vu Đề ngủ rồi, nhưng Tịch Tử Thu lại không ngủ được.
Trực tiếp liên lạc bằng máy truyền tin với Hạ Luân, đại khái mười giây đồng hồ qua đi, âm thanh đang còn ngáp ngủ của Hạ Luân vang lên từ đầu bên kia.
"Hội trường đại nhân, hiện tại là một giờ sáng theo giờ Tinh Tế đó ~ lúc này nhân viên của ngài còn đang ngủ đây ~ "
Tịch Tử Thu không có mở miệng ngay, chỉ là nghe tiếng oán giận của Hạ Luân ở đầu bên kia, còn kèm theo cả tiếng ngái ngủ nữa.
Hạ Luân lấy bộ đàm ra khỏi tai, xác định là đang trò chuyện, anh có chút buồn bực mở miệng: "Này? Hội trưởng? Ngài vẫn còn đấy chứ?"
Vỗ vỗ trái tim nhỏ đang kinh sợ của mình, Hạ Luân tỉnh ngủ luôn. Anh cũng nghe ra lửa giận chất chứa trong giọng nói của Tịch Tử Thu, cho nên anh có chút cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi: "Ha ha ~ không biết Hội trường đại nhân muộn như vậy mà tìm đến tiểu nhân, là có dặn dò gì sao?"